Tạ Đông Quân mở bừng mắt, ánh trăng từ bên ngoài ô cửa sổ rọi vào chiếu lên trên gương mặt hắn.
– Thời gian … không còn sớm nữa. – Tạ Đông Quân thì thào nói với chính mình rồi xoay người xuống giường.
Chân trần vừa chạm xuống nền nhà khiến Tạ Đông Quân lạnh rụt vội lại. Đêm nay, nhiệt độ đặc biệt thấp. Sau khi mặc xong quần áo, đi giầy cẩn thận, Tạ Đông Quân lấy từ dưới giường lên tay nải đã chuẩn bị sẵn. Nhưng hắn sực nhớ ra một vấn đề lớn.
Vì một đêm Tạ Đông Quân nổi điên đó, Bộc Dương Tuyên Cầu ra lệnh tăng thêm người ở Tĩnh Tâm điện để giám thị hắn; hắn không có khả năng đi ra ngoài. Hơn nữa, hiện tại Bộc Dương Tuyên Cầu đi vắng, người giám thị chắc chắn chỉ tăng chứ không giảm.
– Nên tính sao đây…
Mắt thấy thời gian hẹn đã sắp tới, Tạ Đông Quân bị nhốt trong phòng gấp đến độ đi tới đi lui.
Đúng vào lúc hắn quyết định xông ra ngoài thì bên ngoài truyền đến một trận ồn ào không nhỏ.
– Ngự thư phòng cháy! Mau tới dập lửa! – đây là những lời Tạ Đông Quân nghe được, đợi cho hắn mở cửa lén nhìn ra thì những người vốn đứng trông coi ở cửa đã không còn một ai.
Tuy không biết vì sao ngự thư phòng đột nhiên cháy nhưng hắn phải tận dụng thời cơ. Nghĩ vậy, Tạ Đông Quân vội ôm túi đồ, nhanh chóng chạy tới phía cánh cửa nhỏ phía đông.
– Tiểu cha!
Chạy được nửa đường thì tiếng của Bộc Dương Ứng Khế vang lên. Tạ Đông Quân quay đầu lại thì thấy Bộc Dương Ứng Khế đang trườn người qua cửa sổ nhìn bên ngoài. Có lẽ bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức nên nó mới chạy ra nhìn, tình cờ thấy Tạ Đông Quân chạy đi.
Vẻ mặt Bộc Dương Ứng Khế đầy nghi hoặc, đại khái vì thấy kỳ quái, tại sao nửa đêm rồi mà Tạ Đông Quân lại còn chạy lung tung bên ngoài. Tạ Đông Quân vì chột dạ, cũng thêm phần áy náy nên không có đáp lại nó, vội vã quay đầu bỏ chạy, coi như không nghe thấy tiếng kêu khẩn thiết của Bộc Dương Ứng Khế ở phía sau.
Bởi gió lạnh không ngừng chui vào trong yết hầu và mũi; thêm đó là vết thương cũ phát đau khi chuyển mùa, cộng thêm những cảm xúc phức tạp hỗn loạn trong lòng khiến Tạ Đông Quân không thể nào chịu đựng được. Nếu không phải hắn cố gắng chống đỡ thì sớm đã bất tỉnh rồi.
Vất vả lắm mới chạy được tới cửa nhỏ phía Đông, xa xa Tạ Đông Quân đã thấy một chiếc xe ngựa chờ sẵn. Con ngựa không ngừng phát ra những tiếng phì phì trong mũi, hơi tỏa ra trắng nghi ngút.
Bộc Dương Tuyên Mộ đứng giữ xe ngựa, bộ dáng rất khẩn trương, mắt đảo nhìn xung quanh. Khi thấy Tạ Đông Quân loạng choạng chạy tới thì hắn mới nhả ra một ngụm khí.
– Cuối cùng ngươi cũng đến rồi. Nhanh, thừa dịp hiện tại trong cung đại loạn đi nhanh lên!
Không để cho Tạ Đông Quân kịp mở miệng, Bộc Dương Tuyên Cầu đem Tạ Đông Quân đẩy lên xe ngựa rồi gật đầu với phu xe. Phu xe nghe lệnh, quất roi khiến con ngựa chồm lên, phi về phía trước.
Tạ Đông Quân bị nhét vào trong xe ngựa nhất thời còn chưa thích ứng; hắn ngồi phịch xuống chiếc ghế, dùng sức mà thở lấy thở để. Vất vả lắm mới lấy lại được hơi, Tạ Đông Quân mở mắt ra liền thấy người đối diện… Hắn sợ tới mức nhảy dựng lên.
Người đối diện với hắn đúng là Tòng Dực.
– Thiếu phó đại nhân.
Tòng Dực cười, lắc đầu nói:
– Tạ đại nhân không cần xưng hô với tại hạ là thiếu phó đại nhân. Sau khi trải qua chuyện này thì tại hạ đã không còn là mệnh quan triều đình nữa. Tạ đại nhân cứ gọi thẳng tục danh của tại hạ.
– A … Tòng Dực, tại sao ngươi lại vì ta mà làm chuyện này? Vì cớ gì mà người lại từ bỏ tiền đồ tốt như vậy chỉ vì ta?
– Kỳ thực, tại hạ chỉ là được người nhờ vả mà thôi.
– Được người nhờ vả?
Tòng Dực gật đầu, diễn cảm như đang nén giận.
– Kỳ thực tại hạ là sư đệ đồng môn với thất vương gia, chúng ta học võ nghệ cùng một sư phụ. Bởi vì sư huynh nói hắn sẽ bị vây trong cung một thời gian khá dài nên muốn tại hạ nghĩ biện pháp trà trộn vào trong cung sau đó tìm cơ hội đưa hắn ra cung, trở về phương Bắc lạnh lẽo…
– Cách ngươi tiến vào cung chính là … cuộc thi?! – Tạ Đông Quân trừng lớn mắt, bộ dáng không dám tin.
Hắn thật không ngờ, Bộc Dương Tuyên Cầu tổ chức cuộc thi dành cho những người bình dân có cơ hội được đổi đời nhưng Tòng Dực lại có thể dễ dàng dự thi, chỉ vì muốn vào cung giải cứu Bộc Dương Tuyên Mộ.
Một chuyện khác làm hắn kinh ngạc chính là, thoạt nhìn Tòng Dực thư sinh, yếu đuối nhưng lại biết võ công! Nhưng điều này giải thích được vì sao ngữ khí của Tòng Dực khi nói chuyện luôn giống với một người trong võ lâm.
– Đúng vậy, vừa vặn khi đó tổ chức kỳ thi, dùng phương pháp này tiến cung sẽ không làm cho người ta nghi ngờ. Chỉ là, tại hạ quá may mắn khi được chỉ định làm thiếu phó của thái tử, có thể tiếp tục ở lại trong cung tìm kiếm cứu sư huynh ra.
– Vậy hiện tại…. – hiện tại Tòng Dực cùng hắn trốn đi, không phải nghĩa là Bộc Dương Tuyên Mộ không thể rời đi? Đối với Tòng Dực việc này không có ý nghĩa gì sao?
Biết Tạ Đông Quân để ý cái gì, Tòng dực lộ ra một nụ cười, ý bảo hắn không cần lo lắng.
– Là sư huynh nói ta làm hộ vệ cho ngài. Ngài cũng không cần quá lo lắng cho sư huynh, dù sao thì sau khi mọi chuyện bại lộ thì sư huynh nhất định sẽ bị hoàng thượng đuổi đi. Tuy không nhất định về phương Bắc nhưng ít nhất cũng ra cung.
Tòng Dực vừa nói vừa trưng ra một bộ dáng muốn xem kịch hay khiến Tạ Đông Quân không thể không hoài nghi, rốt cuộc thì Tòng Dực liệu có suy nghĩ cho Bộc Dương Tuyên Mộ hay không?! Có điều, Tạ Đông Quân rất nhanh quyết định, tốt nhất không cần… suy nghĩ tới vấn đề này nữa. Nghĩ vậy, hắn lại nói ra chuyện khác.
– Hiện tại chúng ta sẽ phải đi hướng nào đây?
– Tạm thời, trước chúng ta cứ đi về phía Bắc. Nếu Tạ đại nhân muốn dừng lại nơi nào thì có thể tùy thời, dự định trước mắt là đất phong của Cẩn vương gia. Cẩn vương gia nói, phủ vương gia của ngài ấy có thể để ngài sử dụng.
Xem ra chuyện này cũng có một phần của Bộc Dương Tuyên Cẩn. Nếu Bộc Dương Tuyên Cầu biết mình bị hai vị ca ca phản bội, không biết có giận tới mức giết huynh hay không?
– Như vậy sao… Ngươi cũng đừng gọi ta là Tạ đại nhân, dù sao thì bây giờ ta cũng không còn là thị nhân gì nữa … Gọi ta là Đông Quân cũng được, như là một vị bằng hữu vậy.
Tòng Dực cũng nghe lời đồng ý:
– Tại hạ hiểu rồi.
Tốc độ của xe ngựa rất nhanh, lúc này bọn hắn đã ra khỏi cửa thành. Không biết Bộc Dương Tuyên Mộ dùng thủ đoạn gì mà hơn nửa đêm, thủ vệ cửa thành không hỏi gì mà cứ thế mở cửa để cho bọn họ đi qua.
Rạng sáng, khi đã tiếp cận biên giới, chỉ cần một bước nữa là bước ra khỏi phạm vi Đại Hạo, không biết có phải quá đa nghi hay không mà Tạ Đông Quân cảm thấy nhiệt độ không khí đột nhiên hạ xuống nhiều.. Tòng Dực quan tâm, đưa một chiếc áo lông cừu đưa cho Tạ Đông Quân mặc vào, lại còn bỏ thêm bếp lò vào trong xe ngựa.
Tạ Đông Quân kinh ngạc vì sự chu đáo của Tòng Dực, một chút cũng không có phát hiện tất cả chỉ vì sắc mặt tái nhợt đến dọa người của mình.
Ngực vẫn còn đau ê ẩm khiến Tạ Đông Quân hít thở cũng khó khăn vô cùng. Xem ra không uống thuốc bổ thường xuyên khiến sức khỏe kém đi, lúc này Tạ Đông Quân mới hiểu được dụng tâm khổ sở của Bộc Dương Tuyên Cầu.
Nhưng lúc này mới hiểu thì có ý nghĩa gì? Tạ Đông Quân tự giễu, cười khổ một tiếng.
– Đông Quân, vì sao ngươi lại chọn rời đi? Nếu hoàng thượng phát hiện, nhất định sẽ thương tâm?! – Tòng Dực định hỏi dò, một bên hỏi một bên quan sát diễn cảm của Tạ Đông Quân liệu có giận dữ hay không.
– Bởi vì… sự ích kỉ của ta. Bởi vì ta không muốn thấy càng ngày càng nhiều đứa nhỏ của hắn ra đời, thế nên ta muốn trốn chạy. – tuy nói chính mình thực xấu hổ nhưng Tạ Đông Quân lại hoàn toàn không hối hận.
Tòng Dực nhìn Tạ Đông Quân, không hề có ý trách cứ hay đồng tình, chỉ có một lời tự thuật chân thành:
– Bởi vì ngươi thực lòng thương hắn, nên không thể khoan dung việc bên cạnh hắn có người khác? Nhưng ngươi lại không muốn gây khó khăn cho hắn nên mới lựa chọn rời đi.
Nghe được những lời Tòng Dực nói, Tạ Đông Quân đầu tiên là kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, sau đó là biểu cảm vặn vẹo, nhanh chóng cúi thấp đầu.
– Ưm… Có lẽ … đúng là như vậy….
Cùng lúc nói ra những lời này, một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống tấm áo choàng lông cừu, tuy rất nhanh bị hút khô nhưng Tòng Dực vẫn có thể thấy rõ. Nhưng, hắn lựa chọn giả bộ như không nhìn thấy, quay đầu quan sát phong cảnh ngoài cửa xe, ch Tạ Đông Quân thời gian lau đi nước mắt nơi hốc mắt.
Có lẽ, hắn thực sự vì không thể khoan dung, cũng có thể vì Tạ Đông Quân không muốn thấy Bộc Dương Tuyên Cầu vì áy náy mà khoan dung đối với hắn… điều đó làm Tạ Đông Quân đau lòng.
Thế nên, rời khỏi Đại Hạo, rời khỏi Bộc Dương Tuyên Cầu, coi như là hai người bọn hắn huề nhau. Hắn đã phản bội Bộc Dương Tuyên Cầu, hơn nữa còn phản bội tới hai lần.
Mãi tới giữa trưa, bọn hắn mới dừng lại nghỉ ngơi, nếm qua chút lương khô đơn giản, cho ngựa được nghỉ lấy sức một chút rồi đoàn người lại đi tiếp. Mùa đông đã nhanh tới, Tòng Dực hy vọng có thể nhanh chóng tới được mục tiêu.
Nhưng ý nghĩ đó hình như không khả thi, bởi vì mới đi được không bao lâu thì xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
– Sao lại đột nhiên dừng lại…. – Tòng Dực nhíu mày nói. Khi hắn định ra ngoài xem có chuyện gì thì chợt nghe thấy tiếng xa phu hét thảm một tiếng.
Sơn tặc ư? Vì mùa đông buông xuống, hoạt động của bọn sơn tặc đúng là càng ngày càng hung hăng, ngang ngược hơn. Nhưng việc bọn chúng không hề lên tiếng tiếp đón mà đã xông vào giết người khiến Tòng Dực cảm thấy kỳ quái.
– Đợi ở đây, đừng ra.
Tòng Dực bỏ lại một câu, nắm lấy thanh kiếm để bên cạnh rồi xông ra ngoài.
Bởi vì khẩn trương mà tim đập phi thường nhanh khiến ngực Tạ Đông Quân đau đớn kịch liệt. Hắn ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa, nhưng không hề nghe thấy tiếng đánh nhau như dự đoán.
Nén không nổi lòng hiếu kỳ, Tạ Đông Quân vẫn trộm mở mành xe ra. Mới chỉ kịp liếc mắt một cái nhìn cảnh bên ngoài cũng đủ để toàn thân hắn đông cứng ngay tại chỗ.
Tòng Dực đứng đó, kinh ngạc vô thố, kiếm trên tay cũng vô lực chĩa xuống mặt đất.
Đứng đối diện với hắn Bộc Dương Tuyên Cầu, mặt y không chút thay đổi nhưng không khí xung quanh người y toát ra một thứ áp suất lạnh buốt còn hơn nhiệt độ không khí bên ngoài.
Phát hiện Tạ Đông Quân ló đầu ra, tầm mắt Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức chuyển tới người hắn. Giữa không gian trầm lắng, y nở một nụ cười, nụ cười này làm hai người bọn hắn lạnh từ đầu tới ngón chân.
Bộc Dương Tuyên Cầu hơi nhếch môi, phun ra từng câu từng chữ như băng nhọn đâm vào lòng Tạ Đông Quân:
– …. Ta tìm được ngươi!
[Lời t/g: Tuyên Cầu đại nhân thật đáng sợ! Hứ – không phải ngươi tự kiềm chế viết đó sao?!]