Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám

Chương 18-1

Nếu chuẩn bị muốn chạy trốn phải thừa dịp Bộc Dương Tuyên Cầu chưa trở về. Tạ Đông Quân quyết định đầu tiên là thu dọn vào món đồ nhẹ nhàng trước.

Bình thường không mấy quan tâm, nhưng lúc này thu dọn lại thì Tạ Đông Quân mới phát hiện mình có một khoản tiền lớn.

Lúc trước, khi Bộc Dương Ngự Thiên tống xuất hắn ra cung có đưa cho hắn một khoản tiền chi phí cho sinh hoạt. Trước khi hắn bị Bộc Dương Tuyên Cầu tìm thấy thì số tiền đó cũng mới dùng không đến một nửa. Mà sau khi trở về, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng đề nghị tăng lương bổng cho hắn, tính đi tính lại thì số tiền hiện Tạ Đông Quân có cũng có thể mở một quán rượu không tệ lắm.

Nhưng hiện tại hắn đang muốn chạy trốn, căn bản không thể ngang nhiên mở một tửu lâu trong kinh  thành. Xem ra giấc mộng này phải từ bỏ rồi. Thật sự là đáng tiếc!

Nhưng mà … Rời đi … Bàn tay Tạ Đông Quân đang thu dọn đồ đạc bất tri bất giác dừng lại.

Mặc dù chính hắn đồng ý với Bộc Dương Tuyên Mộ nhưng hiện tại nếu phải rời đi thì hắn lại có chút luyến tiếc. A … Con người mà, thật đúng là có những dục vọng đáng coi thường.

Không biết bản thân mình đã ngẩn ngơ bao lâu, mãi đến khi một giọng nói vang lên mới kéo tâm trí đang dạo quanh cõi thần tiên của Tạ Đông Quân quay trở về.

–  Tiểu cha … Người đang làm gì vậy?

Tạ Đông Quân bị giọng nói thình lình này làm cho hoảng sợ. Vừa quay đầu lại, hắn liền thấy Bộc Dương Ứng Khế đang đứng ở cửa, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình.

–  A … phòng hơi lộn xộn nên phải dọn dẹp lại chút … Đúng thế, ha ha …

Vội vàng nhét tay nải xuống gầm giường, Tạ Đông Quân nhanh chóng đứng lên, làm như không có việc gì đi về phía Bộc Dương Ứng Khế.

–  Sao điện hạ lại chạy tới đây? Đã học xong rồi sao?

Bộc Dương Ứng Khế gật đầu. Lúc này, Tạ Đông Quân mới để ý thấy Tòng Dực cũng đi theo sau Bộc Dương Ứng Khế.

–  Thiếu phó đại nhân cũng đến đây sao… – Tạ Đông Quân nhanh chóng quỳ an nhưng Tòng Dực vội nâng hắn đứng lên.

Cái chức thị nhân này của Tạ Đông Quân hắn đúng là tôn quý quá phận. Ngoại trừ vài tỉ nữ bên ngoài, cho dù là ai cũng không chịu để hắn quỳ an. Mặc kệ đó là thiếu phó quan nhất phẩm hay là thất vương gia, thậm chí cả hoàng đế.

Vừa nghĩ tới Bộc Dương Tuyên Cầu, mặt Tạ Đông Quân lập tức tối xầm xuống.

–  Thiếu phó đại nhân đích thân tới đây là có chuyện gì sao?


Tòng Dực mỉm cười tao nhã rồi thong dong ngồi xuống. Vừa lúc, Duyên Duyên ôm một đống quần áo cũng đã quay lại. Tạ Đông Quân bắt đầu khoa tay múa chân mặc hết bộ này sang bộ khác cho Bộc Dương Ứng Khế, hoàn toàn bỏ mặc Tòng Dực ngồi không một bên. Nhưng thoạt nhìn Tòng Dực không có để tâm lắm.

–  Cũng không có chuyện gì … Bởi vì điện hạ nói muốn tới tìm ngài cho nên tại hạ cũng mạo muội theo tới.

–  Là như vậy sao. Vậy … nếu không bất tiện thì thiếu phó đại nhân cùng chúng ta dùng cơm trưa có được không? – Tạ Đông Quân mỉm cười thân mật với Tòng Dực. Tạ Đông Quân rất có hảo cảm với thanh niên lễ phép này.

–  Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được, để cho hoàng thượng biết … – chuyện Bộc Dương Tuyên Cầu là một thùng dấm chua to tướng thì mọi người trong cung chỉ cần mắt tinh tai thính đều biết hết.

–  Yên tâm đi. Hoàng thượng giữa trưa sẽ không trở về dùng bữa.

–  A, vậy tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh…

–  … Phì … – nghe cách nói chuyện của Tòng Dực, Tạ Đông Quân nhìn không được cười ra tiếng khiến Tòng Dực phải chú ý.

–  Có huyện gì thú vị ư?

Tạ Đông Quân xoay người cười mỉm một hồi rồi mới ngẩng đầu trả lời Tòng Dực.

–  Không có gì, chỉ là cảm thấy thiếu phó đại nhân rất thú vị. Rõ ràng là một quan văn mà nói chuyện lại giống như người trong giang hồ. – Tạ Đông Quân tuy không tiếp xúc với cái gọi lại võ lâm nhưng Tòng Dực luôn dùng cách xưng hô là “tại hạ” nên làm cho người ta có cảm giác như đang nói chuyện với kiếm khách.

Vốn chỉ là một câu nói đùa nhưng Tòng Dực sau khi nghe xong thì khuôn mặt vốn nhã nhặn lập tức hơi vặn vẹo.

–  Ngài … Ngài nghĩ nhiều rồi!

–  Ha ha, có lẽ vậy.

Tạ Đông Quân cũng không để ý tới vẻ kì lạ của Tòng Dực mà chỉ chuyên tâm giúp Bộc Dương Ứng Khế mặc thử quần áo. Bộc Dương Ứng Khế cũng không có phản kháng, ngoan ngoãn để Tạ Đông Quân thay quần áo loạn cả lên.

Đang lúc hai người câu được câu mất tán gẫu thì Duyên Duyên vốn đi chuẩn bị bữa trưa lai vội vàng chạy vào.

–  Đại nhân, hoàng thượng truyền lời nói hôm nay sẽ trở về dùng bữa cùng ngài nên muốn ngài chờ một lát.

–  Vậy sao…. Thật khó y mới có dịp về. – kỳ thực trong lòng Tạ Đông Quân biết nguyên nhân y trở về. Bởi bộ dáng ngày hôm qua của hắn mà Bộc Dương Tuyên Cầu muốn nhanh chóng trở về trông coi hắn chút, cũng có thể là vì lo lắng nên muốn chăm sóc…

Nhưng nói cũng kỳ quái, Tạ Đông Quân vốn làm cái gì cũng cảm thấy mệt mỏi, chẳng có lấy chút hăng say nhưng trải qua một ngày đại náo như hôm qua thì tinh thần và tâm tình lại phục hồi rất nhiều. Nhưng việc này có thể là vì liên quan tới chuyện hắn biết chính mình sắp có thể rời đi.

–  Nếu hoàng thượng về dùng bữa thì tại hạ sẽ không ở đây làm phiền nữa. – Tòng Dực nói rồi đứng lên chuẩn bị rời đi.

–  A, thật ngại quá. Rõ ràng là ta mời ngài ở lại dùng bữa…

–  Mong không cần để ý!

Tòng Dực mỉm cười với Tạ Đông Quân đang áy náy, hắn bước lại gần rồi lặng lẽ nhét một mảnh giấy vào tay Tạ Đông Quân. Tạ Đông Quân tuy kinh ngạc nhưng vẫn tỉnh bơ đem tờ giấy cất đi.


–  Nếu vậy, tại hạ xin cáo từ.

Tòng Dực gật đầu chào Tạ Đông Quân rồi đi thẳng. Chân trước Tòng Dực vừa rời bước chưa được bao lâu thì chân sau Bộc Dương Tuyên Cầu đã bước vào Tĩnh Tâm điện.

–  …. ngươi đã về rồi.

Tuy là lời tiếp đón nhưng diễn cảm trên mặt Tạ Đông Quân vẫn là lạ. Nhưng cái này cũng không thể trách hắn… dù sao thì đêm trước, chính hắn mới dùng dao muốn thiến Bộc Dương Tuyên Cầu, hiện tại phải nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu… đương nhiên là vạn phần xấu hổ.

Bộc Dương Tuyên Cầu hình như không phát hiện ra Tạ Đông Quân xấu hổ mà chỉ hướng hắn cười rồi hôn lên mặt hắn một cái. Xong xuôi, y ngẩng đầu nhìn quanh phòng một lượt rồi dừng lại trên người Bộc Dương Ứng Khế, mày khẽ nhíu:

–  Đây là có chuyện gì?

–  Chuyện gì là chuyện gì?

–  Hiện tại để tiểu quỷ đầu mặc quần áo như vậy không sợ là quá sớm sao?

Tạ Đông Quân theo ánh mắt Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn qua thì phát hiện Bộc Dương Ứng Khế vẫn đang yên lặng đứng nguyên một chỗ, cả người đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt nho nhỏ cũng đỏ ửng cả lên.

–  Ai nha! Thực xin lỗi điện hạ. Ta quên không giúp ngài cởi quần áo ra rồi! – Tạ Đông Quân vội vàng chạy tới giúp Bộc Dương Ứng Khế cởi quần áo ra. Bộc Dương Ứng Khế dù nóng muốn chết nhưng vẫn không có diễn cảm không kiên nhẫn, chỉ ngoan ngoãn đứng đó cho Tạ Đông Quân cởi.

Tạ Đông Quân một bên giúp nó lột quần áo, một bên quan sát đứa nhỏ trước mắt này. Nó còn chưa được bốn tuổi, và đây là thời điểm rất cần người quan tâm, yêu thương. Nếu hắn bỏ đi… Không biết đứa nhỏ này sẽ như thế nào….

Trải qua gần một năm sống chung, Bộc Dương Ứng Khế so với trước kia đã tốt hơn nhiều. Nó nói nhiều hơn, và cũng biết cách làm nũng với Tạ Đông Quân, tuy những lúc như vậy hiếm hoi đến thương cảm.

Chỉ cần nghĩ tới việc đứa nhỏ này có thể sẽ trở về tình trạng giống như trước kia thì Tạ Đông Quân lại thấy không nỡ lòng nào.

Đem nó đi cùng sao? Nhưng nghĩ lại, đứa nhỏ này vất vả lắm mới có được nhưng ngày tốt đẹp, hắn sao có thể nhẫn tâm để Bộc Dương Ứng Khế chịu khổ chung với mình?

Hơn nữa, hắn cũng hy vọng Bộc Dương Ứng Khế có thể ở lại đây làm bạn với Bộc Dương Tuyên Cầu. Nếu ngay cả đứa nhỏ này hắn cũng mang đi thì thực sự Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ chẳng còn cái gì cả….

Chú ý tới tầm mắt của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Ứng Khế ngẩng đầu nhìn lên. Hình như nó cảm thấy là lạ vì sao Tạ Đông Quân lại dùng ánh mắt đau thương đó nhìn mình.

–  A, cũng tới lúc nên dùng bữa rồi.

Đắm chìm trong dòng suy tưởng một hồi, Tạ Đông Quân giật mình sực tỉnh, giả bộ như không có việc gì mà không phát hiện Bộc Dương Tuyên Cầu đứng phía sau nãy giờ chăm chăm quan sát hắn.

Buổi chiều, Bộc Dương Tuyên Cầu kiểm tra những gì Bộc Dương Ứng Khế học được. Từ sau khi Bộc Dương Tuyên Cầu quyết định muốn Bộc Dương Ứng Khế trở thành người thừa kế của mình thì y đối nói nó càng thêm nghiêm khắc hơn. Mỗi ngày y đều kiểm tra xem Bộc Dương Ứng Khế học được nhưng gì, có khí còn huấn luyện cho nó vài thứ quá mức.

Tạ Đông Quân ăn xong liền trở về phòng ngủ trưa, lúc này hắn mới lôi tờ giấy mà Tòng Dực đưa cho mình ra.

“Đêm nay, giờ Sửu, cửa nhỏ phía Đông. Bộc Dương Tuyên Mộ.”

Hắn nhìn tờ giấy rồi ngồi ngẩn người một hồi, sau đó hắn xé nát tờ giấy, ném vào chậu than. Tuy trời vẫn chưa vào đông nhưng gió thu đã có điểm lạnh, Bộc Dương Tuyên Cầu lệnh cho Duyên Duyên mang một bếp lò nhỏ vào phòng để tránh làm cơ thể Tạ Đông Quân bị cảm lạnh.


Nhìn tờ giấy bị đốt thành tro tàn thì Tạ Đông Quân mới bò lên giường nằm nhưng dù thế nào cũng không thể ngủ nổi.

Ngẫm lại, ngày mai lại là lần thứ hai hắn rời khỏi nơi này.

Từ lần trở về trước đó, phong ba kéo đến không ngừng khiến hắn hoài nghi chính mình khi đó có phải là không nên theo Bộc Dương Tuyên Cầu quay về mới đúng hay không? Nếu bây giờ hắn vẫn còn ở căn lều nhỏ trên núi thì tốt rồi, không tranh sự đời, sống nhãn nhã mà yên bình.

Nhưng mà hắn cũng không có cách nào trở lại nơi đó… Nếu hắn ngốc nghếch trốn về đó thì chẳng cần một tháng sẽ lại bị bắt trở về.

Thời tiết dường như biến lạnh hơn, Tạ Đông Quân có thể cảm giác được vết thương trước ngực nhoi nhói đau, thực sự rất khó thở. Rồi hắn lại hoài nghi, sự khó thở này là vì vết thương cũ hay là vì sự lưu luyến khi sắp phải rời xa?

Suy nghĩ một hồi, Tạ Đông Quân bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Chờ tới khi hắn mở mắt thì Bộc Dương Ứng Khế đang ngồi bên cạnh giường nhìn hắn, còn Bộc Dương Tuyên Cầu thì đang an vị ở một bên bàn, thư thái lật qua lật lại bếp lò.

–  Sao vậy? Sao điện hạ lại nhìn ta như vậy? – bởi vì mới tỉnh ngủ nên giọng nói Tạ Đông Quân còn hơi ngai ngái âm mũi, nghe có vẻ mông lung.

Bộc Dương Ứng Khế gối đầu lên cánh tay, lắc trái lắc phải rồi vẫn dùng đôi mắt to tròn kia nhìn Tạ Đông Quân.

–  Ngươi tỉnh rồi? – Bộc Dương Tuyên Cầu quay đầu nhìn hắn.

Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn Tạ Đông Quân với vẻ mặt lo lắng. Vừa rồi, khi ngủ khuôn mặt Tạ Đông Quân nhăn nhó rất bất an, ngay cả tiếng hít thở cũng nặng nề, việc này biểu hiện rằng di chứng của vết thương cũ đang hành hạ hắn.

Y có hỏi qua ngự y nhiều lần xem có cách gì trị dứt gốc bệnh không nhưng đáp án lúc nào cũng là phủ định. Mỗi vị ngự y đều nói, ngoại trừ việc chú ý sức khỏe mỗi khi thời tiết thay đổi thì không còn cách nào khác.

Tạ Đông Quân cố gắng rời giường nhưng lượng khí hít thở vào không đủ để hắn lấy sức, thân mình mới chỉ nhổm dậy rồi lập tức ngã về trên giường. Tạ Đông Quân thở hổn hển vài tiếng, đột nhiên ngực cảm giác một trận hơi ấm. Thì ra, Bộc Dương Ứng Khế đang dùng bàn tay nhỏ bé của nó vỗ vỗ ngực giúp hắn thuận khí.

–  A … Cám ơn người, điện hạ…. Ta không sao, không cần lo lắng …. – thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện, tốt bụng! Tạ Đông Quân cảm  động thiếu chút nữa bật khóc thành tiếng.

Lúc này Duyên Duyên đi vào, trên tay là một cái chén, không biết bên trong là cái gì. Bộc Dương Tuyên Cầu nhận lấy rồi bước tới gần Tạ Đông Quân, hoàn toàn coi thường ánh mắt ghét bỏ của hắn.

Nâng Tạ Đông Quân dậy, Bộc Dương Ứng Khế câm chén thuốc, trực tiếp đưa cho hắn.

–  Uống.

Bộc Dương Tuyên Cầu làm một bộ “không cần ta nói thì ngươi cũng biết nên làm gì rồi đó?!”, cố ý nghiêm mặt muốn nhìn Tạ Đông Quân uống hết chén thuốc kia.

Bát thuốc kia là dùng để bồi bổ thân thể Tạ Đông Quân; y biết Tạ Đông Quân sợ đắng nên đã bảo Duyên Duyên bỏ thêm cam thảo vào. Thế nên, khi uống xong, Tạ Đông Quân chẳng những không thấy đắng miệng mà còn thấy ngòn ngọt.

Tạ Đông Quân đem chén thuốc đã cạn bỏ lại bàn, Bộc Dương Ứng Khế vội cởi giày ra, bò lên giường, chui vào lòng Tạ Đông Quân. Trong lòng có một lò ủ ấm tự nhiên khiến Tạ Đông Quân cảm thấy thoải mái vô cùng, hắn khẽ thở nhẹ một tiếng rồi ôm chặt lấy Bộc Dương Ứng Khế.

–  Đừng ngủ nữa, buổi tối sẽ không ngủ được. –  đắp lại chăn mềm cho hai người, rồi bỏ chén thuốc gọn sang bên, Bộc Dương Tuyên Cầu trước khi đi không quên quay đầu lại dặn dò.

–  Đã biết. – đồng thời với lời đáp, Tạ Đông Quân đánh một cái ngáp thật to.

Thấy thế, Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, y đem cửa phòng đóng lại kín đáo tránh để gió lạnh chui vào rồi mới đi ra ngoài. Biết là Bộc Dương Tuyên Cầu phải trở về ngự thư phòng làm công chuyện nên Tạ Đông Quân mới lén lén thở phào một hơi nhẹ nhàng.


Không biết có phải do tâm lý không yên hay không, mà hiện tại, mỗi khi Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn chăm chăm hắn thì Tạ Đông Quân liền cảm thấy bất an, chột dạ.

Cúi đầu nhìn, Tạ Đông Quân phát hiện Bộc Dương Ứng Khế vẫn dùng đôi mắt sáng lấp lánh kia nhìn mình nãy giờ. Bất giác, hắn cảm thấy tội cảm giác tội lỗi.

–  Điện hạ … Gần đây điện hạ tiến bộ rất nhiều rồi, có đúng không? – khẽ xoa đầu Bộc Dương Ứng Khế, Tạ Đông Quân có một thứ thái độ tự hào của một bậc làm cha làm mẹ.

Bộc Dương Ứng Khế không có đáp lại, chỉ dùng ánh mắt nhìn hắn như cũ, chớp cũng không thèm chớp lấy một cái.

–  Điện hạ đã trưởng thành, thế nên phải kiên cường hơn mới được. Mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì cũng không được dễ dàng dao động, phải bình tĩnh giống như phụ vương người, không thể tùy tiện, vội vàng…

Tạ Đông Quân một bên nói, một bên hôn lên đỉnh đầu Bộc Dương Ứng Khế. Bộc Dương Ứng Khế vốn là đứa nhỏ mẫn cảm nên ý thức được sắp có chuyện gì đó xảy ra. Thế nên, nó bất an nắm chặt quần áo Tạ Đông Quân không chịu buông ra; khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vùi sâu vào vạt áo Tạ Đông Quân.

Bộc Dương Ứng Khế cứ thể dính chặt lấy Tạ Đông Quân cả buổi tối khiến sắc mặt Bộc Dương Tuyên Cầu khó coi đến cực điểm. Bộc Dương Ứng Khế hôm nay hình như cố tình cứng đầu, hoàn toàn không nhượng bộ đối với sự đe dọa vô hình từ Bộc Dương Tuyên Cầu.

Mãi cho đến giờ đi ngủ của Bộc Dương Ứng Khế ngủ, dưới sự khuyên nhủ của Tạ Đông Quân, nó mới chịu theo Thiền Nhi trở lại Vọng An điện. Trước khi đi, nó còn liên tục ngoái đầu lại, bộ dáng phi thường không muốn.

–  Tiểu quỷ kia rốt cuộc là có chuyện gì thế …. – sau khi Bộc Dương Ứng Khế rời đi, Tạ Đông Quân mới trở lại phòng thì nghe thấy lời thì thào oán hận của Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Có lẽ vì sợ cô đơn.

Bộc Dương Tuyên Cầu hứ một tiếng rồi mới thay đổi tâm tình, đi về phía Tạ Đông Quân.

–  Đi tắm rửa đi, chúng ta cùng nhau tắm. – Bộc Dương Tuyên Cầu dắt tay Tạ Đông Quân đi, giọng nói pha lẫn ý vị đắc ý, hứng thú.

Tạ Đông Quân mỉm cười, cũng không cự tuyệt mà cùng Bộc Dương Tuyên Cầu tay trong tay đi về phía hồ tắm phía sau Tĩnh Tâm điện.

Hồ tắm này quanh năm đều tỏa nhiệt, nghe nói nước trong hồ rất tốt cho sức khỏe vậy nên Bộc Dương Tuyên Cầu thường xuyên kéo Tạ Đông Quân đến đây ngâm mình.

Chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người, Tạ Đông Quân bước vào trong hồ giữa làn hơi nước mù mịt. Bộc Dương Tuyên Cầu không hề che dấu, nhìn chăm chú Tạ Đông Quân khiến hắn ngượng ngùng.

–  Làm chi mà cứ nhìn ta như vậy. – Tạ Đông Quân đỏ ửng hai gò má, vươn tay cố đẩy Bộc Dương Tuyên Cầu sang một bên nhưng lại bị y bắt được.

–  Làm … làm cái gì….

Bắt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu hôn nhẹ lên đôi môi nõn nà của hắn khiến hắn bật cười khúc khích. Nụ hôn của Bộc Dương Tuyên Cầu càng ngày càng đi xuống, cuối cùng dừng lại chỗ vết thương trên bụng Tạ Đông Quân.

Vết roi chằng chịt trên da, mặc dù đã cố sức điều dưỡng như vẫn lưu lại những vệt hồng hồng. tuy không dọa người nhưng trong mắt Bộc Dương Tuyên Cầu thì chúng rất chướng mắt.

Trong khi ngón tay Bộc Dương Tuyên Cầu lưu luyến chỗ vết thương trên bụng mình thì ánh mắt Tạ Đông Quân lại dính chặt vào vết sẹo nơi ngực của y.

Vết sẹo đan chéo nhau, tất cả đều nằm chung quanh trái tim. Bởi vì không chữa trị cẩn thận nên vết sẹo trông rất xấu xí, chỗ sâu chỗ cạn, màu sẹo cũng không đồng nhất. Mỗi lần nhìn thấy vết sẹo này, Tạ Đông Quân liền nhớ tới hiện thực, vì hắn mà có nó.

Tạ Đông Quân không tự giác đưa tay ra chạm, Bộc Dương Tuyên Cầu cười cười rồi hôn môi Tạ Đông Quân. Tay y cũng lần mò xuống dưới, lặng lẽ chui vào hậu đình Tạ Đông Quân….


–  Ưm …. – Tạ Đông Quân không được tự nhiên, vặn vẹo thân mình, hình như có ý cự tuyệt.

Bởi vì đêm nay là đêm Bộc Dương Tuyên Cầu lâm hạnh phi tử, Tạ Đông Quân chỉ là cự tuyệt theo bản năng. Nhưng nghĩ lại, hắn lại thả lỏng cơ thể, chấp nhận sự âu yếm của y.

Dù sao … Đây cũng là lần cuối cùng….

Một lúc lâu sau, Bộc Dương Tuyên Cầu ôm Tạ Đông Quân mỏi mệt trở về giường, giúp hắn đắp chăn cẩn thận rồi y đứng nhìn hắn hồi lâu, trong mắt là lưu luyến và những cảm xúc không tên.

–  Hoàng thượng, tới giờ….

Hồ công công đứng bên ngoài cửa nhắc nhở, Bộc Dương Tuyên Cầu giật mình bừng tỉnh. Y liếc nhìn khuôn mặt say ngủ của Tạ Đông Quân một cái rồi xoay người đi ra.