“Sao? Không chịu à?” La Lăng Vũ từ trên nhìn xuống, nhoẻn miệng hỏi, “Mới nãy là ai bảo làm gì cũng được vậy nhỉ?”
“Không, ý là…” Thẩm Thư Kỳ ngập ngừng, có vẻ hắn còn chưa định hình được đang xảy ra chuyện gì, “Không… Ý anh ban nãy tức là…”
“Ý của tôi tức là cậu xoay người lại, tuột quần ra và nằm sấp đi,” La Lăng Vũ thấy mặt hắn ngày càng tái đi, tốt bụng bổ sung thêm một câu: “Để tôi ** cậu.”
Bốn chữ đơn giản ấy mà vượt khỏi tầm tư duy của Thẩm Thư Kỳ, trong vài giây ngắn ngủi, đầu óc hắn trống rỗng. Hoặc giả nói, vốn là một Alpha từ trong ra ngoài nên hắn chưa từng nghĩ tới việc phải ủy mị nằm dưới một ai đó. Hồi bị La Lăng Vũ đóng cọc trên giường trước kia là do hắn sơ xuất, là sự trừng phạt La Lăng Vũ dành cho sự độc ác khi xưa của hắn, sau đó anh không còn thể hiện ra ý muốn đó nữa, thành ra hắn tưởng mọi chuyện đã kết thúc.
“Vì, vì sao…?” Thẩm Thư Kỳ khàn giọng lắp bà lắp bắp hỏi với ngữ điệu khủng hoảng mà hắn chưa từng phát giác, “…Tôi, tôi tưởng là anh, anh đã chấp nhận… Anh đang mang…” Cứ như vừa vớ được cọng rơm cứu mạng, hắn vội vàng bảo: “Anh đang mang bầu, lỡ đâu đụng trúng thì anh cũng sẽ đau đó.”
La Lăng Vũ ngắt lời hắn ngay tắp lự: “Nhưng tôi vẫn muốn ** cậu.” Nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thư Kỳ, Beta nhếch môi cười, nhưng ánh mắt rất nghiêm túc, không có vẻ gì là đùa giỡn cả, “Nên là tốt nhất cậu đừng làm chuyện vô bổ, để tôi tập trung nện cậu là được.”
Sau đó, anh tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Thẩm Thư Kỳ một hồi, đột nhiên trở mặt, chỉ tay ra cửa, lạnh lùng quát: “Nếu không muốn để tôi ** thì cút mẹ nó ngay đi!”
Nghe anh nói thế, Thẩm Thư Kỳ tức tốc bật dậy đi tới cửa vài bước thì chợt khựng lại. Hắn đưa lưng về phía La Lăng Vũ đứng lặng người.
Từ từ, chắc tầm gần mười phút, khi giấy tờ của La Lăng Vũ đã được lật sang trang khác, Thẩm Thư Kỳ mới xoay người lại, lết từng bước lên giường nằm sấp xuống. Trọng lượng tạng người của hắn nhún xuống tạo thành vệt lõm trên giường kế bên chỗ La Lăng Vũ. Hắn không nhìn La Lăng Vũ mà vùi đầu vào đệm giường.
“Tuột đi.” La Lăng Vũ nói, vẫn đang xem tài liệu.
Anh vô thưởng vô phạt kêu, Thẩm Thư Kỳ chậm rãi vươn tay kéo quần ngủ và quần lọt xuống khuỷu chân, bờ mông trần truồng lộ hết ra bên ngoài, cái lạnh vờn quanh sống lưng. Hắn nghiến chặt hàm răng, cả người cứng còng chờ đợi nỗi đau xé toang trong miền ký ức.
Cả buổi trôi qua, máy lạnh vẫn cứ thổi phà phà lên làn da trần của hắn, bên cạnh đó là tiếng đóng mở tủ kẽo kẹt, không biết đang lục lọi cái chi. Vào lúc Thẩm Thư Kỳ không nhịn nổi nữa ngoảnh đầu lại nhìn La Lăng Vũ, một dòng nước lạnh lẽo đột ngột đổ vào rãnh mông của hắn làm hắn run lên, tiếp đó là giọng nói thân quen của La Lăng Vũ, anh cúi đầu, ám muội day cắn vành tai hắn: “Tự mình bôi trơn, được chứ?”
Thẩm Thư Kỳ lập tức đứng hình.
Từng câu từng chữ anh thốt ra đều rất đỗi dịu dàng, thậm chí còn giống như đang tán tỉnh, song, từng câu từng chữ ấy đều như những cái bạt tai giáng thẳng lên mặt hắn, làm hắn choáng váng, hai gò má nóng ran.
Thẩm Thư Kỳ không biết mình đã làm như thế nào, hoặc có lẽ bị anh nắm tay kéo ra sau người, đầu ngón tay dính thuốc mỡ nhớp nháp, lành lạnh đi vào bên trong kẽ mông. Những gì hắn cảm nhận được là từng vết nếp, từng mảng da thịt, cơ vòng hít vào thở ra như thế nào, bên trong nóng hổi… Hắn vùi sâu vào chăn đệm để gặm nhắm cảm giác xấu hổ vô vàn, ước gì có thể xốc những chiếc chăn này lên để chui rúc vào bên trong.
Tiếng nói của La Lăng Vũ nghe có chút xa xăm: “Nhếch đít lên một chút…”, “Banh rộng ra nữa đi, tôi không thấy rõ”, “Đúng, cứ thế mà làm… Từ từ đẩy vào, xoa nhấn nó…”
Mồ hôi từ trên trán Alpha nhiễu xuống, hắn vô thức nhẫn nhịn, nghiến răng ken két. Hắn chưa từng biết có người sẽ lại ô nhục mình như vậy. Nếu bảo lần lên giường trước đó là trừng phạt, vậy thì lần này là ô nhục, khiến hắn nhục nhã run lẩy bẩy.
Hắn bắt đầu cảm thấy có hơi hoang mang, đơn giản là một tên Beta thôi mà, chỉ cần hắn xoay người là có thể dễ dàng khống chế, đưa phần cứng của mình vào bên trong người anh, nện anh, nện anh lút cán! Nện anh sướng điên người, trừ những tiếng rên rỉ thì anh không còn bật ra được những câu từ chán ghét nào khác nữa. Hà cớ gì hắn lại để cho anh tác oai tác quái, làm xằng làm bậy trên người mình chứ? Còn giúp anh giãn mở đường ruột của mình nữa chứ?! Hiện thực trần trụi khác quá xa với nhận thức của Alpha khiến hắn sản sinh ảo giác.
Quá mức kháng cự làm hắn bất giác tỏa pheromone hương rượu nồng nặc khắp gian phòng kín, dù cho hắn đang đưa lưng về phía kẻ địch thì hắn cũng là một con sư tử nguy hiểm lúc nào cũng có thể vùng lên chống trả, cho nên không ai muốn đến gần. La Lăng Vũ dùng lòng bàn tay nhấn gáy của hắn, thở hồng hộc mỉm cười, “Vợ nhỏ sợ cái gì đó? Sợ ông xã nuốt sống mình hay gì?” Một cái gì đó lạnh lẽo để ngay cửa mình, bị La Lăng Vũ dùng tay đẩy vào trong người hắn. Mới đầu Thẩm Thư Kỳ tưởng đó là dương v*t của La Lăng Vũ, mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì cái đó bắt đầu nhảy nhót, mãnh liệt kéo căng, đưa đẩy đường ruột yếu ớt của hắn, đau tới nổi hắn rợn hết cả gai óc.
Giữa những tiếng chấn động, La Lăng Vũ thì thào vào tai hắn, “Khi chúng mình mới quen biết, cậu đã từng bắt tôi nhét một quả trứng rung vào trong người… nhớ không?”
Một vài hình ảnh vụn vặt hiện về trước mắt Thẩm Thư Kỳ làm hắn không biết diễn tả cảm giác trong lòng như thế nào, “Nhớ… mà…” Lời đáp bật ra từ kẽ răng, nắm đấm siết chặt chợt buông lỏng, “…Mai, mai này… Tôi… tôi sẽ đối xử tốt với anh…”
Ngay khi dứt lời, cơn rung trong người dừng lại. Hắn cảm nhận được ngón tay của La Lăng Vũ đang nắm lấy cái chuôi đặng chầm chậm kéo trứng rung ra khỏi người hắn…Thẩm Thư Kỳ đổ mồ hôi đầy đầu, trong bụng thì thở phào. Hắn vẫn quỳ mọp không nhúc nhích, những tưởng mọi thứ đã chấm dứt thì một khúc thịt thô to, nóng hổi đi vào từ cửa mình đã bị trứng rung mở rộng, da thịt quện vào da thịt, từng tấc từng tấc khai quật đường ruột của hắn, nó còn đồ sộ và nóng bỏng hơn cả trứng rung, thình thịch tập kích huyệt thái dương của hắn.
Sau đó là câu trả lời của Beta: “Không cần mai này… chỉ cần hiện tại cậu quấn chặt lấy tôi là được.” Giọng nam truyền cảm mang theo ý cười.
Rồi anh vả lên mông Alpha một cái chát: “Chặt quá, thả lỏng coi”, anh dùng một tay vịn lấy vòng eo săn chắc của hắn, từ từ rút ra, sau đó thúc mạnh vào.
Tiếng nhớp nhúa khe khẽ của gel bôi trơn vang lên, phần quy đầu trượt qua một nơi yếu ớt nào đó trong đường ruột gây nên cảm giác căng trướng đau xót, vừa tái tê như bị điện giật.
Thẩm Thư Kỳ chống tay lên giường, hạ bộ bị nâng lên, ngọn lửa nhục nhã bùng cháy hừng hực như thể muốn thiêu cháy lý trí của hắn, và hắn vẫn đang ra ra sức kiềm nén bản thân —— Hắn biết kề sát sau lưng của mình chính là phần bụng mềm mại của anh, nó đã gần ba tháng rồi, cốt nhục của hắn, vùng bụng có chút gồ lên, không hề săn chắc, bất chấp việc phần cứng dưới háng của anh vẫn đang tàn nhẫn đâm thụt bên trong người hắn, “…La Lăng Vũ… anh đừng có quá đáng quá…”
Nắm tay run rẩy, giọng nói thì khàn khàn, lắp bắp.
Rất tiếc những lời cảnh cáo của hắn chẳng đe dọa được La Lăng Vũ, trái lại còn làm anh bật cười: “Tôi quá đáng hay cậu mới là người quá đáng đây? Hả?” Chữ cuối anh hỏi bằng giọng mũi, còn cố tình ghé sát tai hắn thì thầm như một nhánh cỏ mảnh nhẹ nhàng khều qua khều lại trong lỗ tai.
Tiếp theo sau, La Lăng Vũ thoáng lùi người lại, “Dù cho chịu không nổi thì cũng phải cắn răng chịu cho tôi.” Ngữ điệu bình tĩnh trần thuật, “Tôi không giết nó, nhưng nếu cậu ưỡn người ra đằng sau thì tôi không chắc có xảy ra chuyện gì hay không đâu.”
Đúng là cậy có bầu nên làm càn, không sai vào đâu được.
Alpha nghe thế càng không dám nhúc nhích, trông hắn chẳng khác gì đang quy phục anh cả.
Khoái cảm chinh phục vẫn ăn sâu vào trong cốt tủy của mỗi người đàn ông, và hiển nhiên chinh phục một con sư tử luôn mang lại cảm giác tự hào hơn chinh phục một chú cừu non. Niềm tựu hào ấy chắc chắn là thuốc kích dục tốt nhất với La Lăng Vũ, nó còn khiến anh rạo rực, hưng phấn hơn bất kỳ hương thơm pheromone nào. Chưa kể gần đây progesterone tăng trưởng, hóa thành dung nham cuồn cuộn chảy trong huyết quản của anh khiến dục vọng được thổi bùng, phần thân dũng mãnh chôn trong cơ thể hắn căng trướng đau đớn.
Ít lâu sau, tiếng nhầy nhụa từ gel bôi trơn ma sát liên tục vang lên theo tiếng va chạm khiến Thẩm Thư Kỳ mặt mày đỏ lựng, hắn không còn dám tưởng tượng bộ dạng hiện tại của mình nữa rồi.
Cái khó chịu nhất không phải là thân thể, mà là tâm lý, thực ra thì kỹ thuật của Beta rất tốt, lần nào cũng đều ép qua tuyến tiền liệt bên trong người hắn, sau cơn đau nhói thì cảm giác ấm áp như dòng suối nóng từ từ dâng lên từ vùng bụng dưới xâm chiếm ý thứ, đồng thời cũng giống như một con côn trùng bò ra chui vào lỗ niệu đạo của hắn khiến hắn ngứa ngáy không thôi. Bàn tay hắn bất giác nắm chặt dương v*t của mình, buộc hắn phải dùng hết sức bình sinh mới dằn được tiếng rên rỉ bật khỏi cổ họng.
Nhưng hắn nào biết, chính bởi bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng, trong bụng thì không bằng lòng của hắn càng khiến người đàn ông sau lưng phấn khích hơn bao giờ hết.