Giờ cơm tối, Alpha trở về với cặp mắt sưng húp như gấu trúc.
Hai má của hắn một bên thì sưng vù, một bên thì dán băng bông, sắc mặt vàng vọt, vẻ đẹp trai ngày thường không còn sót lại chút gì.
Bởi vì răng cửa bị La Lăng Vũ “vô tình” đấm gãy nửa cái, cần đi trám lại, tạm thời phải đeo khay niềng răng nên khi dùng cơm hay nói chuyện cũng khá bất tiện. Khi nhai đau đừng hỏi, lúc nói chuyện cũng không chuẩn, cứ bị mất chữ, tội xiết bao… Hình tượng nghiêm khắc trước giờ của Alpha trong mắt đám người hầu đã một đi không trở lại. Ấy mà hắn ta không thấy bận lòng tẹo gì,vui hơn mấy hôm trước lúc nhốt La Lăng Vũ nhiều, thậm chí còn nịnh nọt gắp thức ăn, múc canh cho La Lăng Vũ. Nếu không phải mặt mày hắn bầm dập, người ngoài còn tưởng La Lăng Vũ mới là người bị bạo hành nữa cơ.
Quản gia Châu đứng ở bên ngó mà hậm hực trong lòng, giận vì hắn ta không nên người.
Nhưng ông không thể hiện ra mặt sự bất bình của mình, chỉ để ý tấm lót bàn thường được đặt thế nào, rồi xê dịch tấm lót bàn của La Lăng Vũ lệch vài ly so với ngày thường. Chốc lát sau, người hầu phụ trách dọn bàn xuất hiện, căn cứ vị trí tấm lót bàn để xếp chén đĩa rồi đậy lồng lại, sau đó cúi người rời đi. La Lăng Vũ nào giờ không câu nệ tiểu tiết, khẽ cám ơn người dọn bàn thì nhấc tay lên, lập tức canh và mì nóng hổi đổ ào lên người anh.
Cũng may La Lăng Vũ có trải khăn nên không bị phỏng mấy, trên đùi ướt sũng, La Lăng Vũ đứng dậy đi thay quần. Hai người hầu đứng ra thu dọn.
Quản gia Châu cúi đầu, im lặng làm việc như bình thường. Ổng cảm thấy Thẩm Thư Kỳ hình như thoáng nhìn về phía mình.
Một lát, La Lăng Vũ trở lại. Thẩm Thư Lân giao La Tiểu Bảo cho vú em, nhẹ giọng hỏi: “Không sao chứ?” La Lăng Vũ mỉm cười ngỏ ý cậu cứ ăn tiếp đi.
Nhóm người hầu đừng bên cạnh bàn ai nấy đều nơm nớp lo sợ, sợ rằng Beta bỗng chợt điên lên hất bàn rồi gây gỗ, đánh nhau với Alpha như mấy hôm trước nữa, sợ vô cùng… Anh còn hung hãn hơn đám Omega ở trong Tổ Chức Theo Dõi Nhân Quyền O nữa. May là hôm nay La Lăng Vũ vẫn bình tĩnh ăn xong bữa cơm của mình.
Sau giờ cơm, quản gia Châu bị Thẩm Thư Kỳ kêu vào nói chuyện.
Thẩm Thư Lân bồng La Tiểu Bảo tới ban công thì thấy La Lăng Vũ đang ngậm điếu thuốc nhưng không châm và nhoài người trên lan can, lặng lẽ ngắm cảnh bên ngoài. Cậu bước tới, La Tiểu Bảo huơ tay lung tung, bập bẽ uốn éo muốn bắt lấy điếu thuốc trên miệng ba mình. La Lăng Vũ mỉm cười lùi về phía sau, lấy điếu thuốc khỏi miệng kẹp vào hai ngón tay, giơ lên giơ xuống, giơ trái giơ phải để ghẹo La Tiểu Bảo, không cho nó lấy. Thẩm Thư Lân thấy anh tính dùng điếu thuốc như cây đồ chơi trêu mèo, bèn vội vàng kêu vú em lại đây giao thằng bé cho người ta.
Vú em dỗ La Tiểu Bảo và bồng nó đi mất. Bấy giờ ban công tĩnh lặng, chỉ còn mỗi hai người. La Lăng Vũ ngừng tay, cầm điếu thuốc tiếp tục ngắm cảnh đêm bên ngoài. Bầu trời đêm đầy sao, làn gió mát lành. Thẩm Thư Lân bắt chước anh nhoài người nằm trên lan can, khi áp sát vào phần bụng có cảm giác lành lạnh, không tốt lắm nên cậu mới nhoài người vài giây đã ngồi dậy. “Sao tự dưng… lại đổi ý vậy?” Cậu hỏi La Lăng Vũ.
Thẩm Thư Lân biết trước khi phá thai, phía bệnh viện sẽ miêu tả chi tiết quá trình cho bệnh nhân nghe trước, nhưng vì đó là chính sách nhà nước áp đặt để hạn chế tỉ lệ phá thai khá cao hiện nay, hồi còn ngồi ghế nhà trường ai nấy đều phải học môn sinh học, và phải thi nữa, nó giống như tường thuật lại hiện trường một vụ án mạng vậy, sau đó còn bắt ta gắp từng tứ chi đã bị phanh thây lại thành một khối người hoàn chính mới được xem là giải phẫu thành công. Dù gì theo lý thuyết thì gần 85% người trên thế giới này đều có thể mang thai, đấy là thường thức thông thường, cậu không tin La Lăng Vũ không biết. Mang thai là một vinh dự, sinh sản là điều vĩ đại, nếu không phảicó pheromone khiến BO phải cúi đầu thì Alpha đã là chủng loài bị kì thị rồi.
Thấy anh vẫn không trả lời, cậu cầm lòng không đặng nói: “…Nếu anh thực sự không muốn thì cứ lôi nó ra thôi, như giết một con cá vậy, hoàn toàn không cần ray rứt.”
“…” Ít lâu sau mới nghe La Lăng Vũ trầm giọng mở miệng, “Nếu nó muốn sống thì cứ để nó sống đi.” Dường như anh thở dài, “Sống đã là điều không dễ dàng rồi.”
Sau đó anh ngoảnh lại mỉm cười với Thẩm Thư Lân: “Sinh ra làm người chính là sai lầm lớn nhất của nó.”
Ngữ điệu rất đỗi nhẹ nhàng, bâng quơ, hờ hững cứ như anh đang nói bầu trời hôm nay mới trong xanh làm sao.
Nhưng lại khiến Thẩm Thư Lân sững cả người, không đáp lại được một lời.
Không còn ai nhắc đến chuyện giam cầm, dẹp bỏ bảo vệ, không cần hạn chế ra ngoài, mạng viễn thông trong nhà được phục hồi, bầu không khí trở lại như cũ. La Lăng Vũ giống như đã quay về dáng vẻ biếng nhác, thong dong, không quan tâm ai như ngày thường. Các người hầu đều đã kí kết giao ước với chủ nhà là sẽ không được hóng hớt chuyện riêng của gia đình, càng không được chỏ mỏ vào hỏi han. Cứ như chưa từng có chuyện giam cầm phi pháp. La Lăng Vũ vẫn đi làm như mọi khi, trừ việc Thẩm Thư Kỳ kêu lái xe riêng chở anh chứ không cho anh tự mình lái.
Tuy rằng công ty của La Lăng Vũ vừa mới thành lập, không thể nào so sánh với độ thâm niên cộm cán của gia nghiệp nhà họ Thẩm, nhưng chí ít anh cũng được gọi là giám đốc nên có lái xe riêng cũng là việc bình thường. Chung Hà Quân còn chọc ghẹo anh đi Mỹ về rồi sang lên hẳn, bảo anh chính là bộ mặt của công ty, phải giữ phong cách này chứ đừng có bần quá.
La Lăng Vũ mặc kệ những lời cô nói, còn hỏi cô làm xong báo biểu chưa, chưa làm xong thì tối nay mọi người ở lại tăng ca. La Lăng Vũ vừa nói tăng ca thì bên nhà họ Thẩm lật đật chuẩn bị cơm mang tới, ai tăng ca chung với anh luôn có lộc ăn. Chung Hà Quân lùi lại, từ trên xuống dưới tỉ mỉ quan sát La Lăng Vũ rồi nghiêm túc bình phẩm đúng ba chữ, “Béo rồi đó.”
La Lăng Vũ nhìn cô, lời ít ý nhiều bảo: “Ra cửa quẹo phải, nhớ đóng cửa.”
Ra cửa quẹo lại chính là thùng rác, Chung Hà Quân ngưỡng mặt lên trời cười sang sảng. Sau khi cô đóng cửa ra ngoài, La Lăng Vũ khom người cầm một cái sọt giấy dưới gầm bàn lên ói một tràng rồi cột chặt túi lại, tiếp tục làm việc.
Anh nôn như vậy nôn luôn cả mùa hè trôi đi theo, và cũng chiến tranh lạnh với Thẩm Thư Kỳ gần một tháng. Cơ mà gọi chiến tranh lạnh chứ thực ra chỉ là chiến tranh lạnh từ một phía. La Lăng Vũ tuy không mắng chửi, động tay động chân, nhưng sẽ xem bạn như là một món đồ, là không khí. Dần dà sự thờ ơ ấy còn khiến bạn khó chịu hơn cả khi cả hai gây nhau. Tận mắt chứng kiến La Lăng Vũ chỉ cười với mỗi Thẩm Thư Lân, thường thường còn trêu ghẹo, tán tỉnh tạo niềm vui cho cậu, thêm cả La Tiểu Bảo vào, hình ảnh một nhà ba người chan hòa, ấm cúng miễn bàn. Đặt lên bàn cân so sánh, cuối cùng Thẩm Thư Kỳ cũng hiểu được cảm giác bị chiến tranh lạnh trước kia của Omega. Nhẫn nhịn mấy tuần, răng và mặt hắn đều đã khỏi, những vết bầm tím trên người nhạt phai, dù sao thì sức đề kháng của Alpha cũng cao. Như mấy ngày trước ngồi bên dưới chân La Lăng Vũ vừa mới tắm xong đang khoác áo tắm ngồi trên giường xem tài liệu, Thẩm Thư Kỳ thử lau tóc cho anh trước đã. Hắn tỉ mỉ, chăm chú như mấy lần giúp Thẩm Thư Lân khi trước, La Lăng Vũ để mặc hắn lau, nhưng suốt quá trình đều lạnh mặt, tóc khô rồi thì phẫy tay ý bảo hắn biến được rồi, không khác gì xem hắn như một chiếc máy sấy tóc thông minh kêu thì tới không kêu thì lượn cho trời nó trong.
Thẩm Thư Kỳ quả thật bó tay toàn tập, uổng cho hắn lật đổ biết bao nhiêu đối thủ trên thương trường, ấy khi ở với Beta cũng phải có lúc hết cách. Lấy khăn ra, Thẩm Thư Kỳ quay lại ngồi xổm bên cạnh chân La Lăng Vũ chứ không ngồi trên giường, còn nhoài người dựa vào, La Lăng Vũ lập tức bật dậy gập tài liệu bỏ đi, muốn tuyệt tình cỡ nào thì tuyệt tình cỡ nấy. Hắn ôm đùi La Lăng Vũ, nhớ lại giọng điệu của Thẩm Thư Lân, bắt chước cách nói chuyện ngọt ngào của Omega: “…Anh muốn đánh tôi, chửi tôi, phạt tôi, làm gì tôi cũng được… Đừng giận nữa mà, được không?”
Với một khuôn mặt na ná Thẩm Thư Lân nhưng thần thái hoàn toàn khác biệt, giọng nam trầm học theo ngữ điệu của Thẩm Thư Lân nói ra mấy câu trên làm da gà của La Lăng Vũ nổi hết cả lên.
Thấy La Lăng Vũ ngoảnh lại nhìn, Thẩm Thư Kỳ bèn dí sát gò má vào phần đùi ấm áp, ẩm ướt lộ khỏi áo choàng tắm của anh. Vừa ướt át vừa có hương thơm sau khi từ phòng tắm ra gần như át mất mùi pheromone thoang thoảng của Beta. Thẩm Thư Kỳ chưa từng cảm thấy sữa tắm nhà mình lại thơm như hôm nay, khiến hắn bất giác cắn một ngụm.
Hắn không cắn quá mạnh, chỉ nhẹ nhàng ma sát hàm răng của mình lên làn da của La Lăng Vũ, còn thè lưỡi liếm. Bắp đùi của anh run lên, nắm tóc của hắn định kéo hắn ra, nhờ vào lực tay của Beta, Alpha làm như mình bị bắt ép ngưỡng đầu nhìn thẳng anh với ánh mắt cực kỳ vô tội.
La Lăng Vũ đanh mặt nhìn hắn một hồi, đột nhiên cười lạnh: “Làm cái gì cũng được à?”
Thẩm Thư Kỳ đã thấy được mùa xuân, lập tức chớp lấy thời cơ cố tình mờ ám nói: “Anh muốn tôi làm gì… tôi sẽ làm nấy.” Vừa nói vừa luồn tay vào trong áo tắm nắm lấy cơ quan nằm giữa hai chân vẫn đang ngủ say rồi dùng ngón tay vê bốp, vờ vĩnh men theo cái khe nhạy cảm giữa hai chân, tính đi len sâu vào…
“Vậy à…” La Lăng Vũ thâm thúy cười, không biết có phải Thẩm Thư Kỳ bị lỗi giác hay không mà hắn cảm thấy nụ cười của anh hơi xấu xa, ngay sau đó, bàn tay sàm sỡ của hắn bị anh kéo, hất văng ra, “Quay người lại rồi quỳ nằm xuống.”
La Lăng Vũ ra lệnh: “Tự mình cởi quần đi.”
Rõ ràng là một yêu cầu rất đơn giản, nhưng làm hắn phút chốc ngộ ra điều gì đó ——
Bàng hoàng, Thẩm Thư Kỳ mở choàng mắt.