Đợi đến khi La Lăng Vũ sửa soạng đàng hoàng, tây trang đóng thùng thẳng thớm xuất hiện tại sảnh thì đồ ăn trên bàn cũng đã nguội lạnh. Mẹ La cằn nhằn dạy bảo anh: “Anh bị sao thế này? Tắm rửa thôi cũng để vợ anh phải đi thỉnh cho bằng được, điệu đàng hơn cả O nữ, anh xem, vợ của anh chưa có một hạt cơm bỏ bụng để chờ anh đó, mới là đám cưới ngày thứ hai thôi mà anh đã vậy rồi, anh có biết xấu hổ không thế?” Bà múc một bát súp đặt trước mặt La Lăng Vũ: “Mẹ nói nè, anh cũng lạ lùng thật nhé, mới sáng sớm tắm cái gì mà tắm? Học đòi người nước ngoài để làm chi không biết?”
Trong lúc nghe bà la rầy, La Lăng Vũ thản nhiên liếc nhìn Thẩm Thư Lân, thấy cậu đang cúi đầu, cầm bình sữa cho La Tiểu Bảo bú, không rõ vẻ mặt lúc bấy giờ ra sao, thành thử anh đoán được rằng cậu đã tận mắt chứng kiến.
Theo lý thì một người đàn ông vừa mới vụng trộm với bà nhỏ bên ngoài xong, về nhà bắt gặp hình ảnh hiền lành, đảm đang của bà lớn đang chăm con, hầu mẹ chồng thì họ sẽ thấy bối rối, bối rối vì chột dạ khi làm chuyện trái luân thường đạo lý, còn có chút ray rứt lẫn bên trong nữa. Nhưng bà lớn, bà nhỏ của anh quá khác người thường, bởi vậy La Lăng Vũ chỉ bối rối được vài giây, sau đó như ném một viên đá xuống mặt hồ, và mặt hồ hãy chưa kịp gợn sóng thì hòn đá đã mất tăm mất biệt.
Anh thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, cảm thấy phía sau vẫn chưa hết khó chịu bèn lựa một tư thế cho mình ngồi thoải mái hơn, rồi anh cởi hai cúc áo trước ngực. Bát súp trước mặt nóng hổi bốc khói, La Lăng Vũ dùng một tay bưng lên, nhấp một ngụm, đặt xuống, hỏi mẹ La: “Hôm qua còn thừa hả mẹ?” Bà “Ừ”, giải thích rằng hôm qua trễ quá, sáng nay chưa kịp nấu gì hết… La Lăng Vũ nhìn qua mấy bàn khác, thấy các trợ lý nhà họ Thẩm chỉ cầm bát cơm và muôi canh, còn đồ ăn trong bát thì không hề đụng qua, anh hiểu ngay chuyện gì, giơ tay kêu trợ lý của mình lại, “Tiểu Văn, em ra quán lớn trên trấn mua bốn mươi cái bánh bao, mỗi loại nhân lấy năm cái,” Anh nhìn một lượt để ước tính số người: “Hai mươi ly sữa đậu nành, hai mươi phần cháo quẩy, hai mươi phần trứng trà.” Anh móc bóp tiền, lấy ra mấy tờ tiền mặt màu đỏ đưa cho trợ lý. Trợ lý đang đứng bên nghe lời nhận tiền, tiếp đó thấy La Lăng Vũ lấy một điếu thuốc trong bóp tiền, nhưng anh không châm lên mà chỉ kẹp giữa kẻ tay, bởi vì tóc vẫn còn ướt, nên anh tiện tay vuốt nó về phía sau. Rõ ràng chỉ là một hành động bình thường, ấy mà không hiểu sao khiến cô trợ lý cảm thấy nóng ran, cô có cảm giác sếp mình hôm nay sao mà gợi cảm đến lạ, khiến người ta điêu đứng. La Lăng Vũ kẹp điếu thuốc, cầm muôi lên, ngoái đầu thấy cô vẫn còn ở đây, cười bảo: “Đi đi.”
Cô trợ lý đỏ mặt chạy đi.
Người ngoài e ngại đồ ăn để qua đêm, riêng La Lăng Vũ thì không. Trải qua một đêm trằn trọc, anh nhận ra rằng, chân lý để có một cuộc sống thoải mái chính là đừng quá đề cao bản thân, cũng đừng quá đề cao người khác. Khi cô trợ lý vừa rời đi, anh tỉnh bơ bưng bát súp lên húp sộp soạt, liếng thoắng gắp đũa, chưa gì đã ăn được một nửa. Thẩm Thư Lân thấy vậy, đưa La Tiểu Bảo cho Trần Nghi bồng, tự gắp cho mình mấy miếng. Chốc lát sau, Thẩm Thư Kỳ xuất hiện với bộ dạng cũng mới bước từ phòng tắm ra. Thẩm Thư Lân buông bát xuống, hô “Anh hai.”
Thẩm Thư Kỳ đáp một tiếng, gật đầu với cha mẹ La Lăng Vũ coi như chào hỏi: “Bác trai, bác gái.”
Ánh mắt hắn dạo một vòng rồi dừng trên người La Lăng Vũ, khi bắt gặp ánh mắt của anh, hắn cúi đầu trông có vẻ hơi ngượng ngùng. Mẹ La đãi bôi định múc một bát súp cho hắn, bị hắn ngăn lại: “Thôi khỏi bác gái, để cháu tự múc được rồi.” Vừa nói, hắn vừa cởi cúc tay áo, xắn lên, lơ đểnh đánh mắt về phía La Lăng Vũ, thấy anh đang khoanh tay, thích thú ngắm nghía mình, Thẩm Thư Kỳ vờ vĩnh lảng đi, múc xong đồ ăn thì ngồi xuống.
Hắn mới cầm đũa lên, liền nghe mẹ La nói: “Uầy, người thành phố các cháu đúng là thiếu hiểu biết quá, hôm qua dì trải giường chiếu cho hết, vậy mà không ai về đây ngủ, làm dì lót đệm làm ấm cho các cháu nữa chứ.”
Các trợ lý nghe thế, vài người thể hiện thái độ không đồng tình.
Thẩm Thư Kỳ đang tính bịa ra một lý do để trả lời, Thẩm Thư Lân mở miệng hỏi: “Tối qua anh hai không ở lại đây hả?”
Thẩm Thư Kỳ nhìn về phía cậu, hỏi ngược lại: “Không lẽ em hy vọng tối qua anh ở lại đây à?”
Thẩm Thư Lân không ngờ hắn lại hỏi như thế, ngẩn người.
Thẩm Thư Kỳ gật đầu, bình tĩnh đáp: “Tối qua anh lên trấn ngủ.”
Hắn vừa nói dứt câu, mọi người cảm thấy bầu không khí bỗng trở nên cực kì vi diệu.
Trần Nghi vội xen vào: “Thư Lân nè, đêm qua là đêm động phòng của hai người nên anh cậu cũng thấy ngại mà…”
Khi cô mở miệng, La Tiểu Bảo no căng bụng nằm sấp bám lên người cô, hiếu kì nhìn ngang nhìn dọc. Trần Nghi vỗ lưng thằng bé, mỉm cười với mọi người: “Đúng không nào?”
Cô nói vậy, mẹ La tự động diễn giải thành người càng thân càng phải lánh mặt, có gì mà lạ, anh trai yêu thương em trai thôi mà. Ngó bộ dáng mệt nhoài, hai mắt sưng húp của Thẩm Thư Lân, rồi nhìn lại La Lăng Vũ ăn no ngủ khỏe, vẻ mặt tươi tắn, đến các trợ lý cũng lén lút liếc nhau, trao nhau những nụ cười mờ ám.
“Sếp, sếp ơi, bánh… bánh bao về rồi đây.” Tiếng nói vang lên từ phía bên cửa, thì ra cô trợ lý mà La Lăng Vũ nhờ đi mua bữa sáng đã trở lại. Cô bé Beta thở hồng hộc cầm hai túi đồ ăn thức uống, mấy trợ lý khác cũng đi tới giúp đỡ. La Lăng Vũ cũng đứng lên, lấy một phần đưa cho cô: “Vất vả cho em rồi, đi ăn đi.”
Cô trợ lý nhận lấy, nhìn anh thêm vài lần mới tiếc nuối rời đi. Mẹ La quở trách La Lăng Vũ: “Anh cũng thật là, còn nhiều đồ ăn vậy mà còn mua thêm làm gì.”
La Lăng Vũ mỉm cười với bà, khẳng khái mở bọc thức ăn trên bàn, mời mọi người cứ việc ăn thỏa thích: “Mọi người ăn thử đi, đều là các món đặc sản vùng này đấy. Tôi quen ông chủ tiệm, mỗi sáng 5 giờ ông đều lên núi hái rau quả, tự nhào xong bột mới cho vào lồng hấp, rất tươi.” Anh gắp một miếng bánh bao nhân mộc nhĩ lên, đặt lên khay của Thẩm Thư Lân, “Ăn ngay khi còn nóng nhé.”
Anh dịu dàng bảo ban bằng giọng điệu quan tâm đã lâu Thẩm Thư Lân không còn nghe thấy, cậu chợt ngoảnh lại thì thấy La Lăng Vũ đã ngồi về chỗ cũ.
Vừa khéo Thẩm Thư Kỳ cũng cầm một ly sữa đậu nành đặt trước mặt Thẩm Thư Lân, bàn tay hai người chạm vào nhau, làn da dính sát, Omega xoay đầu, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thư Kỳ. Cậu không hề biết Thẩm Thư Kỳ đang nghĩ tới chuyện hồi sáng La Lăng Vũ gọi mình là vợ bé và gọi cậu là vợ cả nên hai mắt của hắn mới tối sầm lại, thành thử khi hành động ấy lọt vào mắt Thẩm Thư Lân, tự dưng biến thành hành động khiêu khích, làm cậu không biết phải diễn tả cảm xúc hiện tại thế nào.
Các trợ lý chia nhau bữa sáng tươi ngon, coi như cũng được ăn cơm đàng hoàng. Nói thật thì không phải chỉ vì để qua đêm mà vì món súp ấy có quá nhiều ngò thơm và hồ tiêu, với lại xì dầu, trông rất là kì dị. Mọi người vừa ăn sáng, vừa kể chuyện thời xưa thời nay, lâu lâu thì chọc La Tiểu Bảo, bầu không khí chan hòa ấm cúng, gần như không ai nhận ra những cơn sóng ngầm mãnh liệt giữa hai anh em họ Thẩm.
La Lăng Vũ thấy hai anh em nhà này ăn có bữa cơm thôi mà cũng liếc mắt đưa tình quả là thú vị. Hiện giờ anh đã biết thân biết phận đứng ngoài cuộc thanh thản hóng hớt. Trong mắt anh, buổi sáng Thẩm Thư Kỳ làm vậy là vì ghen với anh, tưởng rằng tối qua anh đã làm tình với Thẩm Thư Lân. Còn Thẩm Thư Lân cũng ghen tị với anh bởi vì ban sáng thấy anh làm tình với Thẩm Thư Kỳ. Hai người ai cũng xem anh là tình địch, khôi hài hết sức.