Nắng mai xuyên qua khung cửa sổ cũ kĩ, len giữa kẽ hở của tấm rèm mới thay hắt vào bồn rửa tay đơn sơ.
La Lăng Vũ vọc nước hất lên mặt.
Nguồn nước được lọc từ ao hồ thoang thoảng mùi bùn tanh lạnh lẽo tát vào làn da, khiến đầu óc còn vương hơi men của anh tỉnh táo không ít.
La Lăng Vũ ngẩng đầu, đầu tiên anh nhìn khung kính rỉ sét được bọc bằng tấm vải đỏ, nhìn vào là biết nhà có hỉ sự, sau đó anh thấy trong gương có một người đang đứng, là Thẩm Thư Kỳ. Hắn đứng đằng sau, dựa vào cửa nhòm anh không biết đã bao lâu.
Ánh mắt hai người chạm nhau qua tấm kính, La Lăng Vũ nhíu mày, nhếch miệng cười nhẹ với hắn.
Trái tim Thẩm Thư Kỳ trật một nhịp, bước tới dí sát vào lưng La Lăng Vũ, thủ thỉ hỏi: “Hai người… Tối qua có làm à?”
“Cậu đoán xem?” La Lăng Vũ châm chọc hỏi vặn lại. Tối hôm qua Thẩm Thư Lân khóc suốt một đêm, hai mắt sưng húp, mới đầu anh còn tưởng cậu vui quá nên khóc, ai ngờ khóc hoài khóc mãi không chịu ngừng, anh đau cả đầu, bỏ mặc cậu ngủ trước thì làm được mới lạ. Mà cậu khóc vậy anh không tin mấy người này không nghe thấy, “Em trai cậu…” Câu nói của anh bị hành động của Thẩm Thư Kỳ đánh gãy: “Cậu làm gì vậy?!”
Thẩm Thư Kỳ luồn tay vào quần anh, ve vuốt phía trước.
Sáng sớm thường là lúc đàn ông khó kiềm chế được nhất, La Lăng Vũ lập tức cương lên.
Thẩm Thư Kỳ cắn vành tai anh, trêu ghẹo: “Có vẻ Tiểu Lân vẫn chưa khiến anh thỏa mãn.”
La Lăng Vũ trừng mắt liếc hắn, đang tính nói gì đó thì hắn kéo cằm lại, bị hắn khóa môi. Mút mạnh bờ môi, hắn mở hàm răng của anh ra quấn lấy chiếc lưỡi bên trong. Hơi thở sặc mùi xâm lược của Alpha sỗ sàng lấn lướt như đang muốn đoạt đi mọi thứ anh có.
Đồng thời hắn tháo dây nịt trên quần ra, để nó treo lỏng lẻo trên người anh, một bàn tay luồn vào trong quần lót thô bạo dùng ngón tay tuốt phía trước, da tay chai sần cố tình hoặc vô ý lướt qua lỗ niệu đạo mẫn cảm. Cơn nóng từ phía dưới lan lên kích thích dây thần kinh, La Lăng Vũ thở hồng hộc, ngửa đầu định giãy ra thì bị hắn càng hôn càng nồng nàn.
Bàn tay còn lại của Thẩm Thư Kỳ men theo đường cong trên cằm, mơn trớn cần cổ, xương quai xanh, luồn vào bên trong cổ áo của anh, tìm đến hai đầu ti trước ngực, mới đầu hắn dùng ngón tay, sau đó dùng hẳn lòng bàn tay xoa nắn đầu ngực dựng đứng. Nụ hôn của hắn nhích xuống vùng sau gáy La Lăng Vũ, dây dưa tuyến ngoại tiết một hồi, để lại hết vết tích này tới vếch tích khác lên gáy anh, nó ẩm ướt, nóng bỏng, dấu hiệu đã nhạt phai rất nhiều lại bắt đầu sôi ran, pheromone bao trùm tri giác của Beta.
“Vì sao lại đồng ý?” Bỗng nhiên Thẩm Thư Kỳ dừng lại, giam cầm anh trong vòng tay của mình, giọng nói trầm bổng vang vảng bên tai: “…Vì sao lại trở về?”
La Lăng Vũ biết hắn tính hỏi gì, khi anh dẫn theo Thẩm Thư Lân trở về đây đãi tiệc cũng đồng nghĩa với việc chấm dứt hoàn toàn chuyện ra tòa ly hôn.
Một cánh tay anh đỡ lấy bắp tay rắn rỏi của Thẩm Thư Kỳ hòng bình ổn hơi thở hỗn loạn, anh còn chưa kịp nói gì, lại nghe người phía sau nói tiếp: “Anh có biết rằng… anh sẽ đón nhận một mối quan hệ thế nào không?”
La Lăng Vũ không trả lời, Thẩm Thư Kỳ day cắn, liếm láp vành tai anh: “Nếu mà anh không đi ngay bây giờ,” hơi thở nóng hổi phả vào vùng sau tai mẫn cảm: “…Anh sẽ không còn đi được nữa đâu.”
Vòi nước tuy đóng, nhưng không chặt nên có một giọt nước nhỏ xuống bồn rửa tay bằng sứ và bắn tóe lên.
“Thẩm Thư Kỳ,” La Lăng Vũ lên tiếng, ngoái đầu lại, bỡn cợt liếc nhìn hắn: “Cậu thấy hiện tại chúng mình có giống đang ăn vụng không nhỉ?”
Khóe môi anh nhếch lên, dáng vẻ biếng nhác gợi cảm châm ngòi cho dục vọng trong lòng Thẩm Thư Kỳ.
Alpha im lặng, cúi xuống tiếp tục khóa môi anh, nhưng lần này khác với ban nãy, đầu tiên hắn hôi nhẹ nhàng, sau đó mới dần ngấu nghiến, thắm thiết bá đạo nhấm nuốt đầu lưỡi của anh, một nụ hôn sâu đậm quấn quýt. La Lăng Vũ bất mãn phản kháng, nào hay đổi lại hứng chịu càng nhiều sự xâm lăng ngạt thở, gần như khiến anh đầu váng mắt hoa vì thiếu không khí.
Giữa hai làn hơi thở hòa quyện, một cây gậy to khủng nóng phỏng tay đặt tại kẽ mông trần trụi của La Lăng Vũ với ý đồ rất rõ ràng. Đôi mắt La Lăng Vũ thoáng trợn to, Thẩm Thư Kỳ xoáy sâu vào đôi mắt của anh, hắn chưa từng dừng lại. Ít lâu sau, La Lăng Vũ xuất tinh một lần, tinh dịch trắng đục dính đầy bàn tay. Thẩm Thư Kỳ luồn qua vùng háng, phần chậu, len lỏi ra phía sau của anh, dùng ngón tay dính tinh dịch kiên nhẫn mở rộng. Cảm giác có gì đó xâm nhập cơ thể mình vừa thân quen lại vừa lạ lẫm khiến sắc mặt La Lăng Vũ lóe lên một chút khủng hoảng: “Đừng, đợi đã, cậu…”
“Dù anh có hối hận cũng đã muộn rồi.” Thẩm Thư Kỳ cắt ngang lời anh, rút ngón tay bên trong ra đổi thành hung khí đang chầu chực, từng chút đút vào. Khi bị đường ruột nóng rực, se khít chầm chậm nuốt chửng, bể dục cực lạc nhấn chìm, Alpha gần như dùng hết tất cả lý trí để khắc chế bản thân đừng vội dập thẳng vào. “Lăng Vũ…” Để mặc chính mình đâm vào lút cán, để mình được chôn sâu bên trong người anh, hắn bỗng gọi tên đối phương, giọng nói run rẩy truyền qua hai làn da sát rạt, mồ hôi từ hai bên tóc nhiễu xuống.
“…” La Lăng Vũ nhoài người lên phía trước, cánh tay chống lên bồn nước hít thở nặng nhọc. Song mỗi khi anh hít ra thở vào, cửa mình tự động thít lại kéo theo Thẩm Thư Kỳ cũng mất khống chế, thọc vào thêm sâu. La Lăng Vũ nghểnh cổ “Ưm” lên một tiếng, giơ tay để lên mặt kính trước mặt, vừa khéo chắn ngay khuôn mặt của anh.
Thẩm Thư Kỳ ghìm chặt vòng eo của anh, thoáng rời khỏi rồi lập tức đóng cái mạnh, hết đợt này qua đợt khác, lần nào cũng nghiền qua tuyến tiền liệt của anh, nện lút cán vô, sau đó đi hẳn ra bên ngoài, rồi lại tiếp tục thồn hết vào bên trong.
Không lâu sau đó, hai gò má của La Lăng Vũ đỏ ửng, tiếng rên rỉ bất giác ngân vang khỏi họng.
Tới bây giờ, phía trên của hai người vẫn mặc quần áo đàng hoàng dù nó có hơi nhăn nheo, nhưng còn phần bên dưới bị bồn rửa tay che lại thì trông quá ư là kích tình và lăng loàn.
Thẩm Thư Kỳ từ đằng sau ngắm hình bóng La Lăng Vũ trong gương, nhìn anh cố gắng đỡ một cánh tay lên mặt kính, nhìn anh nhắm tít mắt thống khổ chống chọi với dục vọng vang rền.
“Khi ở với Tiểu Lân…” Thẩm Thư Kỳ đứt quãng hỏi: “Có khiến anh sướng bằng khi ở với tôi không?” Còn chưa đợi La Lăng Vũ trả lời, hắn đã đẩy mạnh tiết tấu, dũng mãnh khuấy động bão tố tình ái. Khi La Lăng Vũ đang bị cơn cực khoái tra tấn tán loạn thần trí, phần thân đang nằm trong tay hắn để hắn xoa nắn nhướng lên, một dòng tinh dịch bất thình lình bắn lên trên tấm gương, dịch thể đặc sệt chậm rãi chảy xuống.
Thẩm Thư Kỳ một mặt thì đẩy đưa đường ruột nỏng bỏng đang không ngừng co rút vì phần thân lên đỉnh của Beta, một mặt cứ hỏi: “Nói đi, Tiểu Lân có làm anh sướng đến như vậy không hả?”
Hai lỗ tai ù ù làm La Lăng Vũ mất cả buổi mới nhận ra Alpha đang hỏi cái gì. dương v*t bên trong người anh liên tục va chạm vào lỗ bẹn, cơn cực khoái dâng cao như thủy triều làm da đầu anh tê dại, nhưng anh vẫn không quên chế giễu hắn: “Cậu, cậu đang ghen à chàng vợ bé?”
Động tác của Thẩm Thư Kỳ chợt chậm lại, hắn từ từ rút ra, rút tới tận cửa mình, vào lúc La Lăng Vũ nghĩ cuối cùng cũng kết thúc, mới thở phào nhẹ nhõm thì cây gậy bằng thịt kia đột nhiên đâm xuyên qua người anh, hung hãn chạm vào nơi sâu nhất bên trong anh.
“Anh nói cái gì đấy?” Thẩm Thư Kỳ dí sát vào gò má của anh, lẫn trong giọng nói là sự nguy hiểm thấp thoáng.
“A…” Vầng trán La Lăng Vũ đổ đầy mồ hôi, nhưng trên mặt anh vẫn đọng lại nét cười nhạt nhẽo, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà như thể đã lột bỏ đi cái gì đó, khiến anh giờ đây quyến rũ đến mức có chút tối tăm: “Thẩm Thư Lân là… là vợ lớn tôi đây cưới hỏi đàng hoàng, vậy thì cậu tức là vợ bé… đúng rồi còn gì nữa?”
Anh vừa nói vừa đánh mắt liếc nhìn Thẩm Thư Kỳ, ánh mắt đó của anh khiến bên dưới của Thẩm Thư Kỳ tức tốc vừa đau vừa cứng, thiếu chút nữa đã phang chết anh ngay trên bồn rửa tay luôn rồi.
Sân trước của nhà họ La.
Mấy chiếc bàn cũ, bàn mới xếp chụm với nhau, mẹ La kêu họ hàng nhà mình hỗ trợ đưa những món đồ còn thừa trong bữa tiệc hôm qua, nay đã được hâm nóng lên ăn tiếp. Mấy tay trợ lý bên nhà họ Thẩm thấy vậy cau mày, còn Trần Nghi ôm La Tiểu Bảo ngồi kế bên Thẩm Thư Lân, nghe mẹ La hỏi ông La rằng: “Thằng Vũ đâu? Sao giờ còn chưa chịu dậy nữa, đúng là không ra thể thống gì.”
Vừa nói vừa xoay người, dợm đi ra sân sau tìm, Thẩm Thư Lân đứng lên ngăn cản, nói: “Ba mẹ đừng nóng, để con đi nhìn xem.”
Cậu băng qua cửa sảnh, bước lên con đường bằng đá thông ra phía sân sau, dưới chân có rêu xanh cũ kĩ nên cực kì trơn, cậu bước chậm cho chắc. Chỗ này đại khái có năm, sáu hộ gia đình ở cùng với nhau, giờ này đa số đều ra ngoài làm ruộng. Nhà họ La mấy năm trước đã dọn ra ngoài, lần này trở lại đây cốt chỉ để tổ chức tiệc cưới nên cũng không lấy tiền mừng của hàng xóm, họ hàng làm gì, ngược lại còn gửi thêm chút tiền mọn để tránh gây hiềm khích với mọi người. Những chuyện này đều là hôm qua lúc đang ngồi đếm lì xì, mẹ La nói với cậu. Thẩm Thư Lân không hề bận tâm mấy đồng bạc lẻ này, nhưng cậu không thể hiện ra ngoài mặt mà vẫn giả đò ngoan ngoãn lắng nghe.
Cậu bước vào khoảnh sân sau, băng qua phòng ngủ hôm qua cậu và La Lăng Vũ ngủ chung, chưa tới được cửa nhà vệ sinh thì tiếng thở dốc nén nhịn đã lọt vào tai. Thẩm Thư Lân dừng chân.
Đứng chết trân một lúc rất lâu vẫn không động đậy, Omega siết chặt nắm đấm, dùng hết sức bình sinh mới bắt ép được bản thân bước tiếp về phía trước. Một bước, lại thêm một bước, cậu bước càng gần, tiếng rên rỉ vang lên càng rõ, còn lẫn theo cả tiếng thở hồng hộc của một người khác, nó vừa quen lại vừa lạ, mang máng cậu còn nghe được tiếng nhớp nháp khi da thịt va chạm, dây dưa… Tới rồi, bàn tay đặt lên cán cửa, cậu biết, chỉ cần mình mở cánh cửa này ra thì sẽ thấy được anh trai mình và La Lăng Vũ.
Đầu ngón tay của Thẩm Thư Lân run lẩy bẩy.
Mỗi một lần Thẩm Thư Kỳ đâm sâu vào người La Lăng Vũ, mỗi một tiếng thở nặng nề của La Lăng Vũ, mỗi một điều tàn nhẫn mà cậu làm với anh, lúc này đây, nó giống như một tấm gương chiết xạ rọi thẳng về lại phía cậu.
Nếu bảo tình yêu là chiếm hữu thì hiện giờ cậu đã không còn phân biệt được rốt cuộc là cậu đang ghen tị khi La Lăng Vũ được anh hai mình làm tình, hay là đang ghen tị khi anh hai được làm tình với La Lăng Vũ, hoặc là cả hai.
Gấp bội ghen tị như con rắn độc đáng sợ gặm nhắm linh hồn cậu, một giọt máu đào nhỏ xuống, trái đắng của việc san sẻ người mình yêu vào giờ phút này đây cuối cùng cũng đâm chồi nảy nở.
Thì ra đây chính là cái giá phải trả —— Cậu không còn được chiếm hữu một ai trong hai người cho riêng mình nữa rồi.
Đáng lẽ phải nên biết từ lâu chứ nhỉ?
Thẩm Thư Lân tự nhủ thầm.
Cậu nuốt trọn nỗi chua chát vào lòng, sau đó bỏ tay xuống, đứng lặng người một lúc, khóe miệng chậm rãi, từ từ nhếch lên một nụ cười bí ẩn