Chỉ cần để lọt một trong các tấm ảnh này ra ngoài thì anh chỉ có nước thân bại danh liệt, tương lai mất hết. Tên này thời khắc nào cũng tính kế, tráo trở dối trá, gian manh vô sỉ, hãm hại người vô tội, chỉ để được ân ái với người em ruột rà của mình, La Lăng Vũ quả thật cạn lời.
Song chuyện cũng đã lỡ rồi, thương trường quỷ kế đa đoan, do anh tự mình đắc ý mới mất Kinh Châu, anh chấp nhận đầu hàng.
La Lăng Vũ chùi mặt, ép buộc mình phải tỉnh táo để đàm phán với hắn: “Anh muốn thế nào?”
Thẩm Thư Kỳ bắt chéo chân ngồi ở bàn công tác, khoanh tay nhìn về phía La Lăng Vũ, dùng thứ ánh mắt xem xét một món hàng hóa, hờ hững ra lệnh: “Cởi quần áo đi.”
La Lăng Vũ rất dứt khoát, im lặng kéo cà-vạt, cởi áo khoác cùng sơ mi, để lộ bờ ngực cường tráng, đó là thành quả chăm chỉ rèn luyện thể hình của anh, cơ mà dưới ánh nhìn suồng sã của tên kia, anh không cảm thấy có chút gì là vui vẻ.
Thẩm Thư Kỳ vô cảm ra lệnh tiếp: “Cởi quần luôn đi.” Còn nhấn mạnh là: “Cởi hết.”
Cánh tay đặt trên đai lưng của La Lăng Vũ bất giác run rẩy, song anh vẫn làm theo. Lần này anh cởi sạch quần áo, trần truồng đứng trước bàn làm việc của chủ tịch.
Ánh mắt Thẩm Thư Kỳ tối đi, im lặng kéo ngăn tủ lấy một món đồ chơi hình quả trứng màu hồng có đi kèm một sợi dây, quẳng tới trước mặt La Lăng Vũ, “Mang nó đi.”
Ai lượn qua các diễn đàn 18+ cũng biết đây là gì, đồng tử của La Lăng Vũ bỗng co lại.
“Chắc không cần tôi hướng dẫn anh chứ nhỉ?” Thấy anh đang lần lữ, Thẩm Thư Kỳ hiếm hoi nhẹ giọng giải thích: “Phía sau của anh chật chội quá, siết lấy tôi rất đau.”
Một cảm giác sỉ nhục trước nay chưa từng có dâng lên khắp cõi lòng, La Lăng Vũ siết chặt bàn tay, móng tay bấu cả vào da thịt, vài giây sau mới thả lỏng ra, cơn đau lan cả cánh tay. Anh cầm lấy cái trứng trên bàn đẩy mạnh vào cửa mình phía sau rồi kẹp chặt, sau đó nhìn Thẩm Thư Kỳ chờ hành động kế tiếp..
Hắn ta cầm remote ra, bấm nút bắt đầu.
La Lăng Vũ cảm thấy thứ nằm im trong cơ thể mình chợt chấn động, nó tàn nhẫn tách mở đường ruột, rõ ràng là đau đến mức giận sôi gan, nhưng đồng thời cũng không biết nó đụng vào chỗ nào mà phần thân yểu xìu lại run rẩy ngẩng lên trước ánh nhìn lạnh căm của đối phương.
Thẩm Thư Kỳ gật gù, “Được rồi. Kể từ giờ, không được sự cho phép của tôi không được lấy nó ra.”
La Lăng Vũ nhẫn nhịn, chịu đựng sự khó chịu đến từ phía dưới, “Cho hỏi chủ tịch muốn sao thì mới đồng ý tiêu hủy những tấm ảnh đó?”
“Tùy vào thái độ của anh.” Thẩm Thư Kỳ dùng giọng điệu giải quyết việc công để trả lời: “Mặc quần áo rồi đi ra đi trợ lý La ạ, đừng làm trễ nãi công việc.”
La Lăng Vũ mới đi vào có một hồi mà bước ra đã thấy có thêm một xấp tài liệu trên bàn, chúng đều là những bản hợp đồng, báo biểu cần được ưu tiên phân loại thẩm duyệt, còn có một vài văn kiện tiếng Anh cần dịch gấp, trên màn hình vi tính hiển thị phía quầy tiếp tân lại gửi thêm mười mấy yêu cầu gặp mặt, bàn chuyện của những người khác nhau, nó cũng cần được ưu tiên thẩm duyệt, sàng lọc, còn phải hỗ trợ cấp trên sắp xếp lịch trình liên quan.
Làm quản lý hạng mục cũng được hai năm, La Lăng Vũ đương nhiên biết cái nào nên làm trước cái nào nên làm sau, nhưng quả trứng luôn chấn động không ngừng trong ruột anh làm anh khó chịu vô cùng, mỗi khi tính tập trung làm việc, thứ dưới mông lại đụng vào đệm ghế kích thích vào tuyến tiền liệt hoặc chỗ nào đó của anh. Từng đợt lên đỉnh nhỏ nhoi tích lũy rồi tràn lan như thủy triều trên biển, phía trước bị dây kéo quần Tây khóa chặt, cảm giác muốn xuất tinh mà không được, bí bách thấm ướt cả vải quần.
La Lăng Vũ kiềm nén khao khát xuất tinh, anh lấy vài miếng khăn giấy trên bàn, luồn tay vào quần nắm lấy phần thân của mình, chốc lát đầu đã rịn đầy mồ hôi. Đen đủi hơn nữa là đường ruột phía sau bị món đồ chơi nọ kích thích cũng bắt đầu phân bố một loại chất lỏng gì đó, chúng chảy khỏi cửa động thấm vào quần lót. —— Mẹ kiếp, cái thân thể Beta này bị cái mẹ gì vậy! Hễ nghĩ tới việc phải chịu đựng như thế thêm sáu, bảy tiếng nữa, La Lăng Vũ điên tiết đấm mạnh vào tường.
Để không bị người khác phát hiện, anh đành phải nhét thêm khăn giấy vào phía sau mình, sau đó cố gắng tách biệt lý trí và cảm giác trên thân thế, nhưng há có thể dễ dàng làm được. Chống đỡ tới gần giờ tan làm, hai chân anh mềm nhũn, hơi thở nặng nhọc hệt như một bệnh nhân đang sốt nặng, khóe mắt ướt át. Lúc đưa báo biếu cho phòng Kế Toán, gặp phải Chung Hà Quân, cô còn giễu anh: “Tối qua chơi lớn quá nhể?”
La Lăng Vũ cười khổ cho qua, đâu đơn giản là chơi lớn thôi đâu.
Gửi xong báo biểu, anh chậm rì rì trở lại văn phòng, Thẩm Thư Kỳ bận Tây trang thẳng thớm từ phòng đi ra, “Đi thôi.”
La Lăng Vũ lê lết từng bước ra tới cửa công ty, tài xế đã đợi sẵn ở ngoài. Lúc lên xe, anh không chịu nổi nữa, gầm lên: “Đủ rồi đó! Ngừng được chưa?”
Đổi lại là những lời thì thầm thích thú của hắn: “Sao đấy? Tính làm ngay chỗ này à?”
La Lăng Vũ hít mạnh một hơi, lúc xe khởi động, động cơ điện dẫn theo tiếng xe ùn ùn khiến anh trong ngoài đều chấn động, càng thêm khó chịu. Anh lạnh lùng liếc nhìn tên kia, cuối cùng nhắm mắt, siết chặt tay chịu đựng.
“Cho tới hiện giờ thì anh biểu hiện khá tốt.”
Xuống xe trước cửa biệt thự, tới cổng chính, La Lăng Vũ lại trông thấy gã đàn ông trung niên ăn bận như quản gia. Anh vờ như không thấy, tránh đi tấm mắt của ông ta. Mải tới khi vào phòng ngủ, Thẩm Thư Kỳ mới buông lời đánh giá, đồng thời lấy remote nhấn nút dừng lại.
La Lăng Vũ rệu rã ngã thẳng lên giường, cả người chẳng còn chút sức lực nào cả, anh để mặc tên kia bước tới xoay người anh lại, mặc nhiên cho ngón tay lạnh lẽo tiến vào cửa sau, cầm lấy sợi dây từ tốn rứt món đồ chơi ra. Không biết cố ý hay vô tình mà móng tay hắn luồn vào bên trong vách ruột làm anh nhạy cảm run bật lên. La Lăng Vũ chôn tất cả tiếng rên rỉ vào chiếc gối.
Omega vừa đẩy cửa vào thấy vậy, trêu chọc: “Anh hai bậy bạ hết sức à.”
Thẩm Thư Kỳ ngẩng đầu trông thấy em trai mình, không khỏi mỉm cười, “Nó chặt quá, lúc anh đút vào khó chịu lắm.”
Hắn thẳng thừng đánh giá cứ như đang xử lý chuyện vặt vãnh, tầm thường trong nhà vậy.
Omega đi đến bên giường, sờ cánh tay trần rịn mồ hôi của La Lăng Vũ, lo lắng bảo: “Nhưng lỡ không cương được nữa thì làm sao đây?”
Alpha bàng quang đáp: “Chịch đến khi nào anh ta cương lên thì thôi.”
Thẩn Thư Lân nhận được sự đảm bảo, vừa lòng gật gù.
Vì thế Alpha bỏ quả trứng xuống, thân thiết hỏi em trai mình: “Còn em thì sao? Có ổn hơn chút nào chưa?”
Thẩn Thư Lân gật đầu: “Cũng đỡ nhiều rồi. Nhưng có đôi khi vẫn thấy rất nóng, rất thèm khát, ” Omega cắn môi dưới, ũ rũ nói, “Nếu hết cách thì chỉ còn nước…”
Alpha hiểu ý: “Thì cứ vậy đi, sinh thì lấy họ Thẩm.”
Thẩn Thư Lân ngó anh trai của mình, rồi cậu cúi xuống thủ thỉ bên tai Beta sắp bất tỉnh tới nơi, “Lăng Vũ, hôm nay chúng ta chơi trò mới nhé.”
La Lăng Vũ cũng chẳng còn sức nổi giận với bọn họ, sức lực cả một ngày của anh đã tiêu hết hao trong việc chống đỡ giới hạn sinh lý cùng quả trứng kia, đồng thời còn phải xử lý những vấn đề linh tinh khác. Anh nghe hai người đối thoại cũng lười chẳng muốn khắc khẩu, dù gì cũng chỉ là công cụ trung gian thôi, cũng chả có gì tệ hơn nữa đâu. Anh cũng thật muốn chống mắt xem hai anh em này chơi trò loạn luân như thế nào đấy.
Với suy nghĩ cá nằm trên thớt rồi thì cứ đánh bài liều thôi, La Lăng Vũ nhắm hai mắt, không thèm chống cự nữa. Từ sau lưng, Alpha dạng hai đùi của anh ra, nâng nhẹ nó lên, trông y hệt tư thế ôm con nít đi tiểu.
Khúc thịt bán cương và khe động chảy dịch sềnh sệch bại lộ trước mặt Omega.
Khác với hôm qua là hôm qua say xỉn nên có thể tính là lên giường lúc không tỉnh táo, còn hôm nay là dạng rộng hai chân trong lúc anh rất bình thường.
Cửa sau do đặt quả trứng quá lâu nên đã được rộng mở đàng hoàng, bởi vậy thứ đó của Alpha cứ thế mà đâm lút cán vào thôi. Khúc gậy bằng thịt nóng hổi thúc thẳng vào nơi sâu nhất trong đường ruột La Lăng Vũ, cảm thấy sự nhồi nhét khó diễn tả thành lời, La Lăng Vũ bất giác bấu chặt lấy cánh tay Thẩm Thư Kỳ đang để trên hai bắt đùi của anh, lỗ chân lông toàn thân đều đang giãn nở.
Đồng thời, cậu bé của anh bị phía sau tiếp tục kích thích nên run rẩy cương lên, thân trụ thẳng tắp, hòn bi tròn trịa, màu sắc trơn bóng, bụi cỏ còn lún phún bay bay.
Thẩn Thư Lân cởi hết chỉ còn sót một chiếc áo, cơ mà nó thấm mồ hôi trở nên trong suốt, nên mặc cũng như không mặc, hai quả lựu đỏ trước ngực còn như ẩn như hiện.
Ngay khoảnh khắc cậu vịn vai La Lăng Vũ ngồi lên người anh, anh lại ngửi được hương thơm ngọt ngào say đắm. Anh bất giác cười khẩy, chú mày có tính toán cao siêu thế nào rồi cũng để tao ** thôi.
Thẩn Thư Lân hình như đọc hiểu suy nghĩ của anh, nhưng có vẻ chẳng hề quan tâm. Khóe mắt, hàng mi của Omega đỏ bừng sắc xuân, cậu rất chuyên tâm từng bước từng bước nhét cậu bé của Beta vào trong cơ thể mình. Đầu tiên là cửa mình khép kín, rồi sau đó đường ruột xốp mịn. Nhưng đột nhiên nửa đường cậu lại đổi hướng khiến cậu bé của Beta đụng vào một vách tường dày bằng thịt. Gọi đó là vách tường bằng thịt cũng không đúng, bởi vì trên mặt nó có một khe rãnh nhỏ, nhưng nằm khá khuất, La Lăng Vũ cảm thấy quy đầu của mình đâm thọc ở ngay chỗ đó mấy lần mới dần dần chen vào được. Khác hẳn với đường ruột ngoài chật trong rộng, chỗ đó càng đi sâu vào càng thấy chật hẹp, các thớ thịt ướt hơn, nóng hơn cứ như hóa thành muôn ngàn bàn tay nhỏ bé đang xô đẩy, ngăn chăn phần thân đã rất mẫn cảm của anh, chúng hóa thành niệm cực lạc bỏng cháy khống chế hoàn toàn phần thân dưới của La Lăng Vũ.
Omega lúc bấy giờ mới nhướng mắt nhìn anh, gương mặt thấm đượm mồ hôi, cậu đứt quãng châm chọc.
“Nhớ kỹ chưa? Chỗ này mới là khoang sinh sản của em đấy.”