Điên long đảo phượng suốt nguyên một đêm, tới buổi sáng tụt huyết áp, lờ đờ ểu oải, chưa kể còn chưa dứt con say, lúc La Lăng Vũ oằn mình ngồi dậy, cả người như nhũn như cọng bún, như thể anh vừa trải qua một trận chiến tranh, hoặc như món đồ công nghệ tháo ra lắp vào liên tục khiến các linh kiện bên trong phát ra tiếng leng keng nghe vào ngứa cả răng. Anh đỡ eo bước đi vài bước nhưng không tìm thấy WC, ngẩng đầu ngó quanh mới hay bức tường và các vật dụng bài trí đều lạ lẫm, không phải gian phòng thuê của anh.
Anh ngơ ngác quay đầu nhìn chiếc giường khổng lồ ba người ngủ còn dư chỗ, hiển nhiên chẳng có ai nằm. La Lăng Vũ đứng giữa căn phòng trang hoàng lộng lẫy, trong đầu bỗng lóe lên cái gì đó nhưng không thể hình dung được nó là gì.
“Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông trung niên mặc tây trang đen bước vào, nói: “Xin hỏi có phải anh La không ạ? Mong hãy thôi tôi xuống lầu dùng cơm.”
La Lăng Vũ thay quần áo đi theo ông ta, ngồi đại một chỗ nào đó trên chiếc bàn dài, gã đàn ông trung niên dùng tay ra hiệu liền có người mặc đồng phục bưng dĩa đồ ăn lên đặt trước mặt anh, rồi cầm cái lồng đi, suốt quá trình đều im thinh thít. La Lăng Vũ cảm thấy mình như đang đóng một bộ phim, chắc có tên “Gia Tộc Danh Giá” hoặc “Viên Trang XX”. Anh gắp một cây xúc xích giòm rụm lên, đần mặt hỏi ông kia: “Xin hỏi chủ nhà à…?”
Ông ta trả lời: “Ông nhà họ Thẩm.” Rồi không nói gì thêm, La Lăng Vũ hỏi thêm cũng chỉ thấy ông ta cười có lệ.
La Lăng Vũ bó tay, chỉ đành chịu đựng mông đau vừa ăn hết thức ăn kiểu Tây sang chảnh vừa nghĩ hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện. Trong từng mảnh kí ức nhỏ vụn toàn là da thịt triền miên, hơi thở hỗn loại, và không chỉ có một người! La Lăng Vũ sốc toàn tập với những kí ức hữu hạn của mình. Đúng rồi, mặt nạ! Còn có vũ hội hóa trang! Sau khi uống rượu với đồng nghiệp thì—Thôi chết! Chớ bảo là uống say làm bậy đấy nhé!?
Huyệt thái dương của anh chợt đau lên.
Anh đưa tay lên xoa ấn nhằm giảm bớt cơn đau nhói, nhưng vô dụng.
Mẹ nó! Sướng luôn! Mới có ngày đầu tiên đi làm đã 419 với đồng nghiệp rồi! Còn chơi cả thế xe lửa! Còn bị thông đít nữa chứ!
La Lăng Vũ ước gì có thể đánh mình một cái: Mẹ kiếp! Ai bảo mày ngu si! Ai bảo mày thèm rượu tới điên!
Thảo nào người ta không muốn nhiều lời thêm. Anh vội vã dùng xong bữa sáng, xấu hổ tới mức không dám nhìn người đàn ông trung niên trông rất giống quản gia, đến cả túi công văn cũng không quên béng, mặc xác luôn người ta xì xầm phía sau thế nào, anh chạy trối chết cả buổi mới thấy một chiếc taxi, vội kéo cửa chuồn êm vào trong.
Sau khi đọc địa chỉ cho bác tài, La Lăng Vũ ngồi trên xe thấp thỏm nghĩ về diễn biến tiếp theo sau đó, người ở trong căn biệt thự to như vậy, còn mời được cả cosplayer, đồng nghiệp nam làm được như vậy không phải giám đốc cũng là cổ đông, gia cảnh hẳn không tệ. Nếu anh không nhớ lầm thì hôm qua tên đó chưa từng cởi mặt nạ ra, đồng nghĩa với việc hắn ta không hề muốn người ta biết mình là ai, nhưng còn anh thì anh lại không nhớ mình có cởi mặt nạ ra không nữa… Mẹ ơi, chắc là rớt mất rồi, cơ mà giờ nghĩ cũng chẳng có ích gì. Chắc người ta cũng tính xem như người xa lạ. Chỉ mong anh không bị nắm thóp gì, không thì chức trợ lý chủ tịch của anh cũng coi như đi tong. La Lăng Vũ nghĩ vậy, ổn định tinh thần, vì đã trễ giờ làm nên khi xuống xe, anh vội vàng chạy tới văn phòng mới hay chủ tịch đang đi họp. Anh tới bắt chuyện với đồng nghiệp bước ra pha trà, thay nước. Anh nhìn sướt vào phòng, khoảnh khắc trông thấy gương mặt của người ngồi chính giữa, anh thiếu điều muốn đẩy cửa chạy ngay!
Mẹ kiếp! Tên đó có hóa thành tro anh cũng nhận ra!
Có thằng đàn ông nào đang làm tình với bạn trai mình lại bị ông anh của bạn trai hiếp dâm cơ chứ?
Có thằng đàn ông nào tưởng rằng cuối cùng sau bao gập ghềnh mình cũng gặp được chân ái của đời, kết quả chân ái chỉ lợi dụng bạn để chơi loạn luân với anh trai không?
La Lăng Vũ ngẫm tới ngẫm lui cũng chẳng thấy mình đã làm sai cái gì, cuối cùng đi tới kết luận: Hai thằng đó chúng nó bị điên!
Khi đó, anh đui tới cỡ nào mới kết được Thẩm Thư Lân nhỉ? Chất vật lắm mới nghĩ đã thoát khỏi được hai thằng điên đó, quên đi hồi ức tủi hổ vô cùng để bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc, ngờ đâu vừa ngoảnh đầu lại gặp được anh trai của bạn trai cũ ngay chỗ này, chưa kể… hình như chức vụ của tên ấy không thấp?
Tục ngữ có câu, cái tốt không linh chứ cái xấu linh vô cùng, gã thanh niên mặc đồ Tây ngẩng gương mặt lạnh lùng, đối diện với tầm mắt ngỡ ngàng của anh, trầm giọng nói, “Trợ lý La, nhờ anh photo 20 phần tài liệu này cho mọi người ngồi đây.”
Tức thì mấy chục đôi mắt hướng về phía anh, còn chưa đợi La Lăng Vũ định hình lại nữa.
“Chủ tịch nhờ anh kìa, anh làm mau đi.” Chung Hà Quân ngồi gần cửa ra vào đón lấy tài liệu, đưa nó cho anh và nhắc khéo.
La Lăng Vũ cầm lấy tài liệu, ngơ ngác xoay người ra khỏi phòng họp, trong một khắc anh đã đắn đo mình có nên chạy trốn hay không, rồi lúc đợi máy in, anh nghĩ tới có rất nhiều người đang ngồi trong phòng họp chờ anh, thôi đành mang tài liệu vào trước đã. Phía sau chủ tịch có thêm một chiếc ghế, nhìn là biết để dành cho trợ lý mới rồi.
La Lăng Vũ ngập ngừng cả buổi cũng đành ngồi vào, anh cũng chẳng biết mình đã vượt qua buổi họp đó thế nào, dường như anh đã nghĩ rất nhiều, dường như cũng chẳng nghĩ gì cả. Cú sốc ập tới quá bất ngờ, nó còn làm anh khó đỡ hơn việc làm tình tập thể với đồng nghiệp tối hôm qua nữa.
Cuộc họp không dài, chủ yếu là báo cáo về doanh thu mùa trước mà thôi. Tan họp,đầu óc La Lăng Vũ như để trên mây, không biết mình đã về văn phòng bằng cách nào. Tuy bảo văn phòng của trợ lý và chủ tịch đều có cửa hướng ra phía ngoài, nhưng giữa hai gian phòng có một cánh cửa liên thông nên có thể nói phòng của trợ lý giống phòng con trực thuộc chủ tịch hơn.
Tên ấy bước vào trong phòng lấy một cái nệm giao cho anh, “…Còn đau không?”
La Lăng Vũ đần mặt đón lại, mất mấy giây anh mới biết nó dùng để làm gì! Đồng thời rất nhiều cảnh tượng hiện ra trước mắt, tức thì mọi phân cảnh vun vỡ và các đầu mối đều xâu chuỗi lại với nhau, anh bật thốt: “—Là cậu!”
Gương mặt tuấn tú, mũi thẳng môi xinh, mày kiếm mắt sáng tương tự Thẩm Thư Lân, nhưng mang nhiều nét lạnh lùng hơn trong khoảnh khắc trở nên dịu dàng, châm chọc hỏi, “Không thì anh nghĩ là ai?”
La Lăng Vũ hoàn toàn đần thối ra, làm tình tập thể, rồi người cùng anh uống rượu, “…Người đó là Thẩm Thư Lân à?”
Hắn ta nhíu mày, khoanh tay không buồn đáp, ánh mắt cao ngạo cứ như đang phê phán anh “Hỏi nhảm nhí”.
La Lăng Vũ ngẩn ngơ đi theo hắn vào phòng chủ tịch, cửa sau lưng bị đóng lại. Tầm mắt anh lơ đểnh rơi vào danh thiếp trên bàn, chú ý tới dòng chữ trên nó: Thẩm Thư Kỳ, chủ tịch công ty TNHH tập đoàn Phi Tấn Bắc Kinh.
Chỉ vài dòng ngắn ngủi đã tiết lộ hết thân phận của hắn ta.
La Lăng Vũ một hơi sâu, nhẫn nhịn xúc động muốn đập vào mặt người này mấy cú, cười thê lương: “Xin lỗi, chức trợ lý này tôi không làm nữa, mong cậu tuyển người khác đi.”
“Thanh niên trai tráng nói chuyện phải biết suy nghĩ, đừng bốc đồng vậy.” Hắn ta bác bỏ, kéo ngăn tủ lấy ra một phòng bì giao cho anh. Anh hoài nghi nhận lấy, mở ra thì thấy một đống hình nhạy cảm., đều là anh đang bày ra đủ loại tư thế lăng loàn khó coi, thi thoảng có người đàn ông mang mặt nạ từ phía sau mãnh liệt xâm phạm anh, còn anh thì giống một thú cái ngểnh cao cổ, gương mặt đỏ lựng say mê— La Lăng Vũ cứ như vừa bị ăn cái tát trời giáng, đầu não choáng váng, chỉ còn tiếng nói lạnh lùng của tên kia tiếp tục vang lên: “Anh không làm trợ lý cũng được thôi… Nhưng hôm nay anh dám đi khỏi cánh cửa này, chơi trò mất tích với chúng tôi, tôi không đảm bảo người tiếp theo thấy được những thứ này sẽ là ai đâu.”
Hắn vừa dứt lời, trái tim của La Lăng Vũ như bị vứt thẳng xuống hầm băng, dòng máu toàn thân từ từ kết tủa, sững sốt không thôi.