Sáng hôm sau, Lê Phi Phàm đang ngủ say thì bị đánh thức. Anh mở điện thoại thấy còn chưa đến sáu giờ bèn lập tức cảm giác như cả thế giới đều nổ tung. Anh vừa kéo chăn lên đầu vừa kêu rên: “Chị Lan, chị có biết hôm qua em uống đến mấy giờ không? Em vừa mới ngủ chưa đầy ba tiếng, tha cho em đi, xin chị đấy.”
“Hôm qua Nhị gia ngủ ở Hành Vu Uyển kia kìa.” Chị Lan kéo chăn bông nhắc nhở.
Chị Lan vốn là người làm bên nhà chính của nhà họ Hoắc, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi. Chị là người duy nhất ở lại phụ trách cuộc sống hàng ngày của Lê Phi Phàm sau khi anh bị Hoắc Uẩn Khải đá xuống ao.
Ngọc Kinh Viên chia ra làm nhiều khu nhỏ, Lê Phi Phàm sống ở nơi được gọi là Long Thúy Viên.
Lúc anh rơi xuống nước còn chưa đến tháng tư, khi ấy thời tiết rất lạnh, hơn nữa có vẻ như nguyên thân bị Hoắc Uẩn Khải dọa sợ không nhẹ, cho nên lúc Lê Phi Phàm vừa xuyên đến thân thể này đã bị sốt cao một trận.
Trong lúc đang dưỡng bệnh, anh đã tìm hiểu tình hình xung quanh nơi này, phải công nhận gia quy nhà họ Hoắc có rất nhiều.
Vả lại nhà họ Hoắc còn không phải gia đình giàu có thường thường mà là kiểu gia tộc lớn đã kéo dài trăm năm, quy củ một đống.
Có lẽ ban đầu nguyên thân không biết cách làm người, hơn nữa do xuất thân của cậu ta không cao nên những người phía dưới cũng không thèm để ý. Trong truyện viết cậu ta là trẻ mồ côi, lúc nhỏ được một ông cụ nhặt ve chai nhận nuôi, ông cụ mất một năm trước khi Lê Phi Phàm được Hoắc Uẩn Khải bao dưỡng.
Lê Phi Phàm tự nhận mình có xuất thân phú quý, cha mẹ làm kinh doanh, về sau anh cũng tham gia vào ngành sản xuất phim điện ảnh, tiếp xúc với không ít nhân vật nổi tiếng. Nhưng dù sao đây cũng là trong sách, không thể lấy tình huống thực tế ra để so được.
Cũng may đây là sản nghiệp tư nhân của Hoắc Uẩn Khải, nên thường ngày anh không phải gặp gỡ với nhiều người trong nhà họ Hoắc.
Chị Lan không phải người nói nhiều, chị thích nhất là những bộ sườn xám tối màu kiểu cũ, đây là thói quen được hình thành từ lúc đi theo lão thái thái nhà họ Hoắc.
Lão thái thái chính là bà nội của Hoắc Uẩn Khải, bà cụ qua đời đã lâu, cũng vì thế mà chị Lan xin sang bên này, nói là muốn thanh tịnh.
Chị đi theo lão thái thái nhiều năm nên trong Ngọc Kinh Viên, trừ Phúc quản gia ra thì chị là người có tiếng nói nhất.
Lê Phi Phàm cũng không nói thẳng ra rằng anh cảm thấy chị Lan giống như mẹ ruột của mình, thoạt nhìn dịu dàng nhưng lại rất có chính kiến. Lê Phi Phàm ngại chị Lan ở trong nhà họ Hoắc lâu nên quan niệm về tôn ti đã ăn sâu bén rễ, tuy kẻ khác đều nói anh chỉ là tình nhân nhỏ được Hoắc Uẩn Khải bao dưỡng, nhưng từ lúc anh đến đây ở, chị vẫn luôn chăm sóc anh chu đáo.
Sau nửa tháng tiếp xúc, Lê Phi Phàm đã thân thiết với chị Lan hơn. Bây giờ ở trước mặt chị, anh càng ngày càng trở nên tùy hứng.
Anh ôm chặt chăn không cho chị kéo đi. Trong lúc mơ màng, cơn gắt ngủ khiến anh tức giận nói: “Hoắc Uẩn Khải thích ngủ chỗ nào thì ngủ, dù sao đây cũng là viện nhà hắn, kể cả hắn có ngủ trên lối đi thì cũng chẳng liên quan gì đến em!”
“Dậy.” Chị Lan vừa vỗ nhẹ trên chăn của anh vừa nói: “Bình thường cậu thích làm gì thì làm, dù sao ở đây cũng không có người khác, nhưng Nhị gia đã ở đây thì sáu rưỡi phòng bếp phải dọn cơm lên rồi.”
Lê Phi Phàm nhổm dậy, vài cọng tóc chổng ngược trên đầu, anh cất giọng khàn khàn: “Em không ăn.”
“Không ăn cũng phải dậy.”
Lê Phi Phàm suýt phát điên, vừa cuốn chăn vừa xoay người ngồi dậy.
Anh nhíu chặt mày: “Hắn là ông cụ biến ŧhái sao, bình thường có ai ăn cơm lúc sáu rưỡi sáng không?”
“Đây là thói quen ở nhà họ Hoắc, cũng là quy định.” Chị Lan quen cửa quen nẻo mở tủ quần áo, nhặt cà vạt, áo sơ mi hôm qua bị vứt đầy đất lên. Chị vừa gấp chúng lại vừa nói: “Tất cả mọi người trong nhà này đều như thế. Tuy sau khi lão thái gia và lão thái thái qua đời, quy định đó có thể bỏ đi nhưng Nhị gia đã hình thành thói quen từ nhỏ, cậu ấy là người vô cùng kỷ luật. Nếu đêm qua cậu ấy ở đây mà cậu không dậy thì còn ra thể thống gì nữa.”
Lê Phi Phàm tóc tai tán loạn, đuôi mắt phiếm hồng vì buồn ngủ, hoàn toàn không giống người trong bữa tiệc tối qua.
Tuy rằng trong lòng đang hỏi thăm tổ tông tám đời nhà hắn, nhưng anh biết chị Lan không biết chuyện mình ký hợp đồng với Hoắc Uẩn Khải. Cho dù ban đầu nguyên thân đã vi phạm điều khoản hợp đồng rồi một đi không trở lại thì trong mắt bọn họ, anh vẫn là người bên gối của hắn.
Chị Lan đã từng kể, ngoại trừ lão thái gia và lão thái thái là làm bạn tới già thì đại đa số mọi người đều có sinh hoạt cá nhân không sạch sẽ. Ví dụ như vài người em của lão thái gia- các chú của Hoắc Uẩn Khải, chẳng ai là không nuôi tình nhân bên ngoài. Ngay cả cha ruột của hắn là Hoắc Khôi cũng kết hôn hai lần, lúc còn sống cũng là người phong lưu có tiếng. Phu nhân Diêu Chiếu Hồng - mẹ ruột của Hoắc Uẩn Khải là người lợi hại, lúc bà hơn hai mươi tuổi đã bám được vào Hoắc Khôi, sau khi ông chết lại có thể chèo chống cả nhà họ Hoắc.
Lê Phi Phàm nhớ rõ, tuy Diêu Chiếu Hồng là mẹ ruột của Hoắc Uẩn Khải nhưng hai người cũng không thân thiết. Hắn được lão thái thái và lão thái gia nuôi lớn, chính người mẹ ruột này lại trở thành một trong những trở ngại lớn nhất giữa hai vai chính.
Hay còn gọi là vai diễn mẹ chồng ác độc.
Nhưng Lê Phi Phàm còn chưa được tận mắt chứng kiến.
Có lẽ do từng trải qua quá nhiều chuyện nên chị Lan không cảm thấy việc anh bị Hoắc Uẩn Khải bao dưỡng có gì sai trái.
Chị nói tiếp: “Có thể nói chị đã dõi theo Nhị gia từ nhỏ, cậu ấy thâm trầm cũng bởi hoàn cảnh sinh trưởng ở nhà họ Hoắc, nhưng thật ra cậu ấy tốt tính lắm. Lần trước không hiểu sao cậu ấy lại đá cậu xuống ao, nhưng cậu đừng vì chút chuyện này mà cáu giận, chị nói cũng là vì tốt cho cậu thôi.”
Vì sao hắn đá nguyên thân xuống hả? Ai kêu cậu ta đòi tình giả thành thật.
Nói cậu ta đắc tội với Trần tổng cũng không sai, nhưng Hoắc Uẩn Khải không đến mức phải sợ lãnh đạo của một công ty bất động sản nhỏ. Lý do thật sự khi hắn đá cậu ta xuống ao là bởi hắn phát hiện ra nguyên thân bắt đầu có tâm tư khác.
Lê Phi Phàm nhớ rõ tình tiết khi ấy là do cậu ta mượn cớ rót nước mà ngồi lên đùi hắn.
Lúc đó Hoắc Uẩn Khải đã nói: “Làm tốt việc mà cậu nên làm, đừng mơ tưởng những gì không nên, nếu có lần sau thì cậu đừng mong có thể lên được bờ.”
Ở trước mặt người khác thì diễn một bộ yêu thương ân ái, đằng sau lưng lại giữ mình khư khư vì người kia.
Lê Phi Phàm xoa mặt, cố gắng ép mình tỉnh táo một chút.
“Em nào dám chơi đùa với hắn.” Anh miễn cưỡng nhận lấy bộ quần áo chị Lan đưa, cố diễn cho tròn vai mà cau mày nói: “Em không có gia thế, cũng không học đại học. Hôm qua muốn biểu hiện tốt một chút nên mới bị người ta mời rượu cả đêm, chị thấy em về cái là ói luôn đó, bây giờ đầu còn đang đau muốn chết đây.”
Chị Lan thấy sắc mặt mệt mỏi của Lê Phi Phàm thì cũng hơi xót.
“Không uống được thì đừng cố.” Động tác đưa áo của chị cũng chậm lại, chị nói tiếp: “Nhị gia không nhẫn tâm đến thế.”
“Nhưng nếu em không cố gắng thì không thể ở cạnh hắn được.” Lê Phi Phàm vừa cởi áo ngủ vừa tròng chiếc sơ mi lên người, giọng điệu có vẻ rất chân thành: “Chị xem, ngoài cái mặt này ra thì em còn giá trị gì nữa? Chị nghĩ hôm qua hắn ngủ ở đây là vì em sao? Không có đâu, hắn ngủ lại là vì Thư Dịch Khinh sẽ ở đây.”
Lê Phi Phàm không ngờ có ngày mình sẽ nói chuyện như bọn trà xanh thế này.
Giả bộ chân thật đến mức mình cũng phải tin.
Tất nhiên chị Lan biết hôm qua Thư Dịch Khinh ở đây.
Lê Phi Phàm không biết giữa Thư Dịch Khinh thường hay đến nhà họ Hoắc từ lúc nhỏ và mình thì chị Lan sẽ đứng về phía ai. Nhưng nếu xuất phát từ tư tâm, anh thật sự không muốn nghe chị Lan nói mình nên nhường cậu ta.
Hay đây là thói quen nhận mẹ của vịt con, có lẽ vừa mới xuyên tới đây đã được chị Lan chăm sóc nên anh thấy rất thân thiết với chị.
Chị Lan cũng không khiến anh thất vọng. Lúc nói tới Thư Dịch Khinh, sắc mặt chị cũng lạnh xuống, chị dừng lại một chút mới nói: “Thư thiếu gia lớn lên cùng với Nhị gia, cậu ấy cũng không có ý xấu đâu.”
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trên mặt lại có vẻ không thích lắm.
“Chị không thích cậu ta à?” Lê Phi Phàm hỏi thẳng.
“Chị còn có thể nói gì đây.” Chị Lan vuốt gọn quần áo của anh, quay lại nhìn: “Nhưng thân phận của Nhị gia như vậy, em cảm thấy một người đơn thuần ở bên cậu ấy là chuyện tốt ư?”
Tuy biết chị Lan chỉ muốn tốt cho Hoắc Uẩn Khải nhưng Lê Phi Phàm vẫn bật cười.
Anh nghĩ chị Lan mà được đề cập trong tiểu thuyết gốc thì cũng phải làm nhân vật phản diện, ai bảo chị không thích vai chính thụ cơ chứ.
“Chị Lan ơi.” Lê Phi Phàm mặc quần áo xong bèn bò dậy ôm chị Lan cười: “Quả nhiên em vẫn yêu chị nhất. Thật đó.”
“Đừng lề mề nữa.” Chị đập anh một cái, nói: “Đi rửa mặt nhanh, tóc dài hơn rồi, đi cắt đi là vừa.”
Lê Phi Phàm móc móc lỗ tai, đi tới phòng tắm.
Anh có cảm giác thân thuộc như bị mẹ phàn nàn lúc trước, khi đó thấy rất phiền, nhưng giờ lại cảm thấy may mắn vì mình không phải con một, bằng không nếu biết anh đột ngột chết thì không biết cha mẹ sẽ sống sao nữa.
Lê Phi Phàm xuống lầu mới phát hiện ra bây giờ trời vừa sáng.
Ở Long Thúy Viên có rất nhiều cây xanh, độ ẩm không khí cũng cao, lúc này xung quanh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng gió thổi.
Bình thường chỉ có một mình anh ăn cơm nên chẳng ra đến cái sân nhỏ này. Nhưng hiện tại chủ của viện ở đây nên anh bắt buộc phải tới nơi cả nhà chuyên dùng bữa, đúng thật là tầng lớp lao động nô dịch phải nghe theo địa chủ.
Người làm công Lê Phi Phàm đang đứng ngoài hành lang phát hiện càng ngày càng nhiều người đến, muốn tới được nhà ăn đều phải đi vòng qua một vườn hoa nhỏ. Thường ngày từ sáng đến tối cũng không có động tĩnh gì, nhưng hôm nay từ sáng tinh mơ đã có không ít người đi đi lại lại.
Chủ nhân vừa đến, cả viện tử đều sống dậy.
Phần lớn những người này đều ở lại sau bữa tiệc tối qua.
Tất cả chén rượu, khăn trải bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Lê Phi Phàm thấy có mấy người quen mắt, dường như họ cũng nhận ra anh, lúc đi ngang qua đều gật đầu chào: “Cậu Lê dậy sớm quá.”
Lê Phi Phàm không biết chỉ với một câu dò hỏi của Hoắc Uẩn Khải về thái độ của người làm trong nhà mà Cao Thăng đã phải đi dặn dò hết một lượt.
Thật ra anh có biết thì cũng sẽ không có ý kiến gì.
Nếu anh đã chấp nhận nhập vai thì đương nhiên sẽ muốn có hoàn cảnh công tác thoải mái, có những thứ không phải một lần là xong, nhưng cái gì đã nỗ lực cố gắng thì phải thấy được thành quả.
Nhìn vào thực tế, có vẻ như hiệu quả còn tốt hơn so với tưởng tượng.
Lê Phi Phàm vẫn còn buồn ngủ nên chỉ gật đầu đáp lại, ngược lại cũng coi như duy trì được thiết lập tính cách “lạnh lùng với người ngoài”.
Anh biết phòng ăn ở đâu, lúc đầu anh còn nghĩ sẽ thấy những chiếc bàn dài xa hoa như trên phim truyền hình, các loại đồ ăn Trung Quốc, phương Tây, hoa quả, bánh ngọt…được bày biện như nhà hàng buffet, mọi người đều ngồi cách xa nhau như có ân oán từ kiếp trước.
Nhưng trên thực tế, hoàn toàn không phải như vậy.
Nơi ăn sáng không nằm ở sảnh chính mà nằm bên sảnh phụ, không có chiếc bàn dài xa hoa nào mà chỉ có những bàn tròn nhỏ.
Lê Phi Phàm vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện huyên náo bên trong, anh bước đến gần mới biết mình đến muộn.
Trong đó có bốn người: Hoắc Uẩn Khải anh vừa gặp tối qua, bên trái hắn là Thư Dịch Khinh, phía bên phải để trống, phía đối diện là hai người đàn ông lạ mặt.
Lúc dẫn đường cho anh, chú Phúc đã nói Thành Dư Nam và Trì Cận cũng ở đây. Một người là bạn tốt của nam chính, một người là nhân vật nam ba trong sách, nhìn chung khá dễ nhớ.
Lê Phi Phàm vừa xuất hiện, cả sảnh phụ đều yên tĩnh.
“Chào buổi sáng.” Dường như anh không để ý đến không khí gượng gạo ở nơi này, chỉ đi thẳng đến phía tay phải của Hoắc Uẩn Khải rồi kéo ghế ngồi xuống.
Lê Phi Phàm nhìn lướt mấy món trên bàn rồi quay đầu lại cười nói với chú Phúc: “Cho cháu một bát cháo trắng không đường không muối. Làm phiền chú rồi.”
Chú Phúc là quản gia bên cạnh Hoắc Uẩn Khải, hắn ở đâu là ông ở đó.
Lê Phi Phàm sai khiến người khác không có vẻ hách dịch, ngược lại còn tạo cảm giác thân quen thoải mái nhất định.
Chú Phúc không phải người làm bình thường, ông mỉm cười đồng ý rồi dặn người làm múc một chén cháo trắng tới.
Vẻ ung dung tự tại của anh đã đánh vỡ bầu không khí gượng gạo, chẳng ai còn ý kiến gì về chỗ ngồi của anh.
Trì Cận là người đầu tiên bắt chuyện với Lê Phi Phàm: “Ăn thanh đạm vậy sao?”
“Hết cách rồi, hôm qua uống nhiều rượu quá, bây giờ vẫn còn buồn nôn đây.” Thật sự Lê Phi Phàm rất mệt mỏi, anh cảm thấy những người có thể dậy ăn cơm lúc sáu rưỡi sáng đều là kẻ tâm thần. Bản thân anh cũng chẳng quan tâm các vị ngồi đây đang có biểu cảm gì.
Thành Dư Nam liếc mắt ngó anh một cái, cười như không cười: “Tôi thấy hôm qua cậu uống cũng được đấy, sau khi tàn tiệc còn có mấy người tới chào hỏi riêng với Hoắc Uẩn Khải, nói lần sau có tụ tập nhớ mang cả cậu theo.”
“Thật vậy sao?” Lê Phi Phàm nhướng mày, nhìn về phía Hoắc Uẩn Khải: “Thật à?”
Dáng vẻ dùng bữa của Hoắc Uẩn Khải cũng toát lên vẻ ung dung thong thả.
Buổi sáng hắn ăn mặc khá thoải mái, trên người là một chiếc sơ mi trắng đơn giản, không thu hút ánh nhìn như trong bữa tiệc ngày hôm qua, thoạt nhìn càng có vẻ hưu nhàn thoải mái hơn.
Hắn chỉ ngồi đó đã khiến người khác cảm thấy an tâm trong vô thức.
Nghe thấy câu hỏi, Hoắc Uẩn Khải nghiêng đầu liếc Lê Phi Phàm một cái, ánh mắt quét qua quầng thâm dưới mắt anh.
“Có mấy người nói như vậy.” Hắn đặt cái thìa trên tay xuống, dừng một chút mới hỏi anh: “Sao? Muốn đi à?”
Lê Phi Phàm bật thốt lên: “Chủ yếu là muốn ở cạnh anh thôi.”
Vừa nói xong, anh đã nghe thấy vài tiếng thìa đụng vào thành bát.
Thậm chí Trì Cận còn bị sặc một ngụm canh, anh ta vừa ho khù khụ vừa xua tay nói: “Ngại quá, ngại quá, đừng để ý đến tôi.”
“Anh Trì uống chậm thôi.” Lê Phi Phàm chu đáo đưa cho anh ta một tờ giấy, nhưng miệng anh vẫn tiếp tục chủ đề vừa rồi, anh còn cố ý hỏi: “Nhị gia một khi đã đi là vắng mặt đến cả nửa tháng, tôi yêu cầu quá đáng sao?”
Trì Cận bối rối nhận lấy tờ giấy ăn.
Anh ta không nhịn được nghĩ thầm: Trước đây cậu đâu có nói như thế!