Theo như cốt truyện gốc thì phải nửa tháng nữa mới xảy ra chuyện bị thương như vậy trong bữa tiệc.
Vốn dĩ diễn biến sẽ là: Vật hi sinh Lê Phi Phàm khóc lóc om sòm vì bị bạn của Thư Dịch Khinh vạch trần bộ mặt giả dối, còn suýt vì ghen ghét mà làm cậu ta bị thương, đúng lúc đó Hoắc Uẩn Khải sẽ xuất hiện.
Hắn sẽ tóm lấy tay của Lê Phi Phàm, trong mắt là lửa giận cuồn cuộn.
Nhưng hắn lại nhịn xuống rồi đứng im không nhúc nhích.
Tư thế Hoắc Uẩn Khải ôm Lê Phi Phàm giống như đang bảo hộ, nhưng thật ra là đang kìm chặt. Người được bảo vệ thật sự đang đứng phía đối diện lại hiểu lầm hắn, cậu ta không thể tin nổi, mắt rưng rưng, nói ra câu thoại kinh điển:
“Rốt cuộc anh ta tốt chỗ nào?”
Nam chính lạnh lùng đáp lại: “Cậu quản hơi nhiều rồi đấy.”
Một người đau lòng muốn chết, một người âm thầm chịu đựng.
Người đọc: Ngược quá!
Người đọc: Tôi cũng muốn hỏi là Lê Phi Phàm này có chỗ nào tốt vậy?!
Người đọc: Tác giả là đồ ngốc, muốn tạo hiểu lầm giữa hai vai chính cũng được, nhưng cái cậu Lê Phi Phàm này cũng bị lợi dụng quá đáng rồi. Chẳng lẽ tình tiết này chỉ để tôn lên phẩm chất tốt đẹp của vai chính thụ thôi à?
Người đọc: Cục cưng Thư Dịch Khinh của mẹ thật đáng thương, nhưng tin mẹ đi, Nhị gia vẫn rất yêu con.
Lê Phi Phàm: Tất cả cút hết đi.
Chẳng lẽ vật hy sinh không có tôn nghiêm chắc?
Không, có lẽ nguyên thân không có, nhưng bây giờ anh có.
Thật ra tình tiết “bạn tốt tương trợ” này không thay đổi, nhưng anh không còn là người bị lôi ra làm trò cười, cũng không còn là con rối không có linh hồn chuyên tạo ra hiểu lầm nữa. Thậm chí không cần ai kia tới giữ cổ tay, anh sẽ tự động che mưa chắn gió, hóa thành áo bông nhỏ tri kỷ của Nhị gia.
Đầu tiên Lê Phi Phàm nói như đang trách cứ đối phương vì đến muộn, sau đó anh lại tiếp lời: “Dịch Khinh chờ anh lâu lắm rồi, tôi hơi sốt ruột nên làm bạn của cậu ấy bị thương, anh nghĩ cách giúp tôi bổ cứu, coi như tôi nhận lỗi được chưa?”
Trước nhận sai sau đó chủ động nhường nhịn một cách phù hợp, rộng lượng khoan dung.
Perfect.
Mọi người vừa mới thấy Lê Phi Phàm lấy ly rượu dứt khoát đập đầu người ta xong, giờ đã thấy anh sợ run như lá rụng trong gió.
Ai nấy đều cảm thán đúng là người có thể đi theo Nhị gia có khác, tốc độ thay mặt này ngựa phi cũng không đuổi kịp.
Lê Phi Phàm không quan tâm được nhiều như vậy.
Từ đầu đến cuối anh đều tuân theo một quy tắc.
Trong quyển sách này anh chỉ là nhân vật làm nền, cứ hầu hạ tốt Boss lớn cho tốt thì đã coi như hành thiện tích đức cho bản thân rồi.
Ông chủ bảo gì làm đấy, nói đi hướng đông nhất định sẽ không đi hướng tây, bảo anh diễn vai yêu tinh nhỏ mê hoặc lòng người thì anh nhất định không được mưu toan trở thành nốt chu sa bò lên giường hắn.
Thậm chí Lê Phi Phàm còn chưa thay đổi cốt truyện, xem sắc mặt hiện tại của Thư Dịch Khinh, có vẻ cậu ta sẽ không nói nổi câu thoại kinh điển “Rốt cuộc anh ta có gì tốt” kia nữa. Kể cả khi Hoắc Uẩn Khải chưa nói ra những câu gây tổn thương thì đối phương đã ngây ngốc đứng đó như bị đâm bảy, tám nhát trên người.
Lê Phi Phàm không biết liệu Hoắc Uẩn Khải có đau lòng khi thấy bộ dạng này của cậu ta không.
Anh chỉ làm tốt vai trò của mình, còn vai chính có cảm xúc gì trong lòng, xin lỗi anh không có thuật đọc tâm .
Quả nhiên anh đã làm đúng chức trách, cảm xúc của Hoắc Uẩn Khải không có gì biến đổi.
Thậm chí Lê Phi Phàm còn phát hiện ra cánh tay mà anh đang ôm từ đầu đến cuối đều không rút ra.
Anh nhanh chóng nghe thấy câu hỏi truyền đến từ phía trên đầu: “Sao lại đánh nhau với người ta?”
Giọng nói trầm ổn lạnh lùng, thậm chí còn không có trách cứ hay làm khó dễ, tựa như hắn chỉ muốn hỏi thăm một chút mà thôi.
Lê Phi Phàm chợt sững người.
Vừa nãy anh chỉ lo xem nên dùng biểu cảm gì, nói cái gì mới không có vẻ như đang cố cho qua chuyện này. Lê Phi Phàm theo bản năng cảm thấy Hoắc Uẩn Khải sẽ xuất hiện sau lưng anh cùng với một đám người.
Đúng vậy, một đám người.
Có lẽ hắn vừa họp xong đã đưa khách tới đây.
Tới giờ Lê Phi Phàm mới nhận ra, quẩn quanh ở chóp mũi anh là mùi hương nhàn nhạt truyền đến từ người bên cạnh. Hình như mùi này không giống như mùi hương hắn thường dùng, mà càng giống hương thơm ở phòng khách hơn.
Lê Phi Phàm nhìn lướt qua bên cạnh. Vừa chạm phải đôi mắt kia, đầu ngón tay anh đã tê rần.
Hoắc Uẩn Khải cao hơn anh ít nhất nửa cái đầu, đôi mắt đen thâm thúy, ngũ quan sắc nét. Hắn mặc bộ tây trang sẫm màu, bên ngoài khoác áo măng-tô khiến bờ vai rộng, đôi chân dài và sống lưng thẳng thớm được phác họa rõ ràng. Không hổ là vai chính, khí chất có mạnh mẽ đến đâu cũng không lộ vẻ hung dữ quá mức, ngược lại còn có chút trầm tĩnh và nho nhã, là một người vừa nhìn đã thấy dễ gây thiện cảm.
Nhưng Lê Phi Phàm hiểu rõ, vẻ bề ngoài chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Đây là người nắm quyền điều hành nhà họ Hoắc chỉ trong một năm, nội trong ba năm đã mở rộng thế lực ra toàn thành phố Thịnh Kinh khiến người ta khó mà theo kịp.
Có lẽ là do ấn tượng ban đầu quá mạnh nên lúc đối mắt với hắn, Lê Phi Phàm lập tức có cảm giác sợ hãi khi bị nhìn chằm chằm, lông tơ sau lưng dựng đứng hết lên.
Nhưng anh nhanh chóng đè cảm xúc ấy xuống, giả bộ như không có gì.
Anh vừa cười vừa đáp lời hắn: “Không có gì, chỉ là hiểu lầm nhỏ mà thôi, nếu Nhị gia có hứng thú thì hỏi riêng cậu Dịch Khinh ấy. Dù sao đó cũng là bạn của cậu ấy, em thấy nếu khiến hiểu lầm lớn hơn thì không tốt lắm đâu.”
Hoắc Uẩn Khải lại nhìn anh một cái. Lê Phi Phàm hướng mắt lên trời, giả vờ như không thấy.
Bởi vì anh cũng cảm thấy lời này của mình rất trà xanh.
Hoắc Uẩn Khải cũng không làm khó anh, hắn thu lại tầm mắt, chuyển hướng nhìn về phía Thư Dịch Khinh.
Thư Dịch Khinh đang sốc, bị Hoắc Uẩn Khải liếc thì càng rối loạn. Cậu ta muốn nói rằng bạn mình không cố ý gây sự nhưng lại chợt nhớ ra rằng chính phe mình lên tiếng châm chọc trước.
Thư Dịch Khinh muốn hỏi vì sao lại như thế? Anh hai trong trí nhớ của cậu ta không phải người như vậy. Tuy rằng hắn không chiều chuộng mình giống bố và các anh trai, cũng không dịu dàng xoa đầu gọi cậu ta là Tiểu Dịch, nhưng cậu ta biết trong lòng anh, mình không giống những người khác.
Sao có thể như vậy? Sao anh hai chỉ đứng đó mà không nói gì?
Chẳng lẽ anh hai đang trách mình sao?
Đúng vậy, chắc chắn là vậy rồi. Anh hai để cho người khác tùy tiện níu tay mình dù anh chẳng thích gần gũi với người lạ.
Nhất là người đàn ông bên cạnh anh hai.
Anh ta luôn cười một cách kiêu ngạo như một đóa hồng rực rỡ, lại tựa một bức tranh sơn dầu nhiều màu sắc. Đây là sự tự tin tỏa ra từ trong xương cốt, dường như anh ta sinh ra để đứng ở nơi đó.
“Mất hồn mất vía” đã không đủ để hình dung tâm trạng của Thư Dịch Khinh lúc này.
Lê Phi Phàm lơ đãng liếc qua, anh cảm thấy khá kinh ngạc, cậu ta bị đả kích nặng đến thế sao?
Tuy trong cốt truyện gốc có nhiều hiểu lầm nhưng Thư Dịch Khinh vốn là một người mạnh mẽ từ trong xương. Lê Phi Phàm nhớ rõ mỗi lần mình định bắt cóc hay lên kế hoạch hãm hại, cậu ta vẫn luôn tin tưởng Hoắc Uẩn Khải sẽ xuất hiện, tin vào tình cảm giữa hai người bọn họ.
Tuy đúng là cậu ta mất ba năm mới tu thành chính quả với Hoắc Uẩn Khải.
Nhưng Lê Phi Phàm không muốn đả kích người ta quá đáng trước khi mình có thể thành công thoát thân. Anh mà dám bỏ chạy với nam hai hoặc nam ba thật thì chắc chắn Hoắc Uẩn Khải sẽ lột da anh.
Lê Phi Phàm còn đang suy nghĩ có nên tìm cơ hội sửa sai không thì đã phát hiện Hoắc Uẩn Khải đánh mắt ra hiệu với Cao Thăng. Anh ta lập tức đi lên nói gì đó với Thư Dịch Khinh rồi dẫn cậu ta đi mất.
Được thôi, anh không nên lo chuyện bao đồng.
Nửa tiếng sau bữa tiệc mới chính thức bắt đầu, mọi người nâng ly, ăn uống linh đình.
Lúc đầu bữa tiệc chiếm không đến một phần ba diện tích Ngọc Kinh Viên, mặc dù không ít người đến vì danh tiếng của nhà họ Hoắc nhưng tất cả đều không thể không cảm thán:
Hồ nước long lanh, vườn hoa rực rỡ, hành lang gấp khúc, những chiếc cột nhà được chạm trổ tinh vi.
Đâu đâu cũng là những chế tác tinh xảo mang phong cách cổ xưa của các thợ thủ công lành nghề, những thiết bị hiện đại được khảm vào cũng không làm lộ ra vẻ không hợp.
Vẻ xa hoa và tinh tế hòa quyện vào nhau, nhưng điểm chung nằm ở chỗ cả hai đều rất đắt đỏ, chỉ khác ở chỗ cái đắt đỏ ấy không khiến người khác cảm giác có vẻ nhà giàu mới nổi mà chỉ thấy vừa khiêm tốn vừa ý nhị.
Ngay cả con chim hoàng yến mà hắn nuôi cũng thấy lấp lánh.
Lê Phi Phàm đang trên đường đi thay quần áo.
Bộ tây trang cắt may tỉ mỉ ôm lấy dáng người vừa gầy vừa thon dài, từng động tác đều khiến người ta tự hỏi sao lại có một sinh vật đẹp tới từng cm như vậy.
Mái tóc mềm mượt dài không quá cổ được vuốt ngược làm lộ ra vầng trán trơn nhẵn.
Lê Phi Phàm giữ nguyên nụ cười mỉm và hòa vào đám đông một cách thành thạo, vẻ ngoài kinh diễm tự động thu hút mọi người đến trò chuyện.
“Cậu Lê.” Người đàn ông bụng phệ lấy ra một tấm thẻ vàng, có vẻ rất có thiện cảm với anh, nhiệt tình nói: “Kẻ hèn này có mở mấy câu lạc bộ tư nhân ở phía nam thành phố, nếu rảnh cậu nhớ đến chơi nhé.”
Lê Phi Phàm cười tươi rói, đưa tay nhận lấy: “Hồ tổng đã mời thì chắc chắn tôi phải vui vẻ nhận rồi.”
“Lão Hồ, ông nói bằng giọng gì thế, cẩn thận lại làm người ta chê cười, còn tự xưng ‘kẻ hèn’ nữa.” Vài người đàn ông trung niên khác nhân cơ hội xúm vào chào hỏi: “Chỗ ông nói là chỗ nào vậy, cẩn thận Nhị gia mà biết là sẽ lột da ông đấy!”
“Cút đi! Nơi đó của tôi là chỗ đứng đắn!”
Lê Phi Phàm như là rất thân quen với bọn họ.
“Không sao, Nhị gia sẽ không keo kiệt như vậy đâu, lúc nào rảnh có thể rủ ngài ấy đi cùng.”
“Phi Phàm, tôi biết chắc chắn có thể dựa vào cậu mà!”
“Vẫn là lão Hồ ông có mặt mũi.”
“Đúng thế, có thời gian thì tôi sẽ mời Nhị gia đến sơn trang ở ngoại ô chơi, đến lúc đó Phi Phàm phải nể mặt ghé thăm nhé.”
Lê Phi Phàm uống hai ly rượu, trong tay đã có ít nhất bảy, tám tấm danh thϊế͙p͙.
Anh vừa mắng thầm mấy lão cáo già vừa phải căng da mặt đối phó với bọn họ.
Qua hôm nay, mấy chữ “Người của Hoắc Uẩn Khải” coi như đã được dính chắc lên người anh.
Những sự tâng bốc nịnh bợ vì nhiều mục đích khác nhau là khó lòng tránh khỏi.
Nếu muốn đứng vững ở vị trí này thì nhất định phải nắm được quyền chủ động, mấy vụ giả vờ trước mặt này ít nhất vẫn phải ứng phó tốt, dù sao anh là người bên cạnh Hoắc Uẩn Khải cơ mà.
Thật ra Lê Phi Phàm không cảm thấy đây là một chuyện khó giải quyết. Kiếp trước anh lớn lên trong vòng xã giao hỗn loạn, lúc chơi high lên thì chẳng có cảnh nam nam nữ nữ nào là chưa thấy qua, đôi khi chỉ là để giải trí mà thôi.
“Phi Phàm này.” Người đàn ông lúc nãy đi lên vỗ bả vai anh, ra vẻ như anh em thân thiết lắm: “Vừa nãy mọi người có tán gẫu về cậu, tôi thấy cậu rất vừa mắt nên nói nhiều một câu. Nghe nói quan hệ của Hoắc nhị gia với cậu chủ nhỏ nhà họ Thư không bình thường đâu. Tôi không dám nhiều lời về Hoắc nhị gia, nhưng cậu phải cẩn thận, đừng để đến lúc bị người ta lợi dụng mà vẫn không biết gì.”
Lê Phi Phàm uống nốt chút rượu còn lại, xuyên qua ly thủy tinh nhìn người đàn ông xa lạ.
Khóe miệng cong lên: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Người đàn ông nhìn cần cổ đỏ ửng của anh, chợt buông tay ra như bị kí©h ŧhí©h.
Lê Phi Phàm híp mắt nhìn theo bóng dáng người nọ rời đi.
Lời nhắc nhở đột ngột này khiến anh tự hỏi liệu đó có phải do cốt truyện bị thay đổi, dù sao theo bản gốc thì nhân vật của anh có tác dụng quan trọng trong việc tạo hiểu lầm giữa các vai chính.
Một khả năng khác có thể là do người của nhà họ Hoắc sắp đặt.
Hoắc Uẩn Khải đưa Thư Dịch Khinh ra nước ngoài là do nhà họ Hoắc sắp xảy ra tranh đấu dữ dội, chưa biết chừng có người muốn thông qua anh để biết quan hệ giữa cậu ta và Hoắc Uẩn Khải đã tiến triển tới bước nào, lấy đó để nắm thóp hắn.
Lê Phi Phàm chỉ phân tâm nửa phút vì điều này.
Rồi anh lại nhanh chóng quay sang tán gẫu với những người khác.
……
Lúc này, hồ trung tâm ở Ngọc Kinh Viên cũng được mở ra. Đây là nơi có tầm nhìn tốt nhất, gần như có thể bao quát hết phía đối diện và xung quanh hồ. Nhưng tại đình ở giữa hồ lại chỉ có vài người.
Vài chiếc ghế dựa bằng gỗ được đặt ở ngay trong đình, ở giữa là bàn pha trà nghi ngút khói, thoạt trông vô cùng thanh nhàn u tĩnh.
Hoắc Uẩn Khải ngồi trên chiếc ghế tràng kỷ bên tay trái.
Hắn rót trà bằng tay trái, đồng hồ trên cổ tay không quá bắt mắt, toàn thân toát lên vẻ thong thả ung dung.
Một người ngồi ở phía đối diện trêu chọc: “Vẫn có tâm tình thưởng trà cơ à? Bên phía đối diện sắp thành sân nhà của người khác rồi đấy.”
“Nếu cậu muốn nổi bật trong đám ấy thì bây giờ đi vẫn chưa muộn đâu.” Hoắc Uẩn Khải thuận miệng nói.
“Sao lại người khác.” Người ngồi bên cạnh tiếp lời vừa rồi: “Đó là người của Hoắc nhị gia đấy. Nói cũng lạ, lần trước tôi có gặp cậu ta ở chỗ của Trần tổng. Hôm đó cậu ta còn khóc lóc om sòm chỉ vì cãi vã với người ta, hình như chẳng biết cách nhìn sắc mặt người khác gì cả, nói là không có não cũng không ngoa.”
Người này nói xong bèn tò mò hỏi Hoắc Uẩn Khải: “Lúc trước Cao Thăng cũng kể cậu tức đến nỗi đá cậu ta vào trong ao. Chọc cậu giận được cũng đâu có dễ dàng, mà tôi thấy có vẻ cậu ta không những không sợ mà còn như ăn gan hùm ấy.”
Nếu Lê Phi Phàm biết tên hai người này, anh chắc chắn sẽ nhận ra một trong hai người đó là Trì Cận- bạn tốt lâu năm của Hoắc Uẩn Khải. Mà người nói anh ăn gan hùm chính là nhân vật nam ba luôn âm thầm che chở cho Thư Dịch Khinh- Thành Dư Nam. Chỉ có điều, đến lúc chết vì trầm cảm mà anh ta vẫn không bày tỏ tình cảm của mình với Thư Dịch Khinh, dù rằng hai người là thanh mai trúc mã.
Lúc này Cao Thăng ở ngoài đình đi vào cắt ngang câu chuyện.
Thành Dư Nam thấy anh ta bèn hỏi: “Cậu thu xếp ổn thỏa rồi chứ?”
“Ổn rồi ạ.” Cao Thăng vừa bước tới đứng phía sau Hoắc Uẩn Khải vừa hơi khom lưng nói: “Nhị gia, tôi đã gọi điện thoại cho cha mẹ và chào hỏi qua với trường ở nước ngoài của Thư thiếu gia rồi ạ.”
Hoắc Uẩn Khải ừ một tiếng, đặt tách trà xuống.
Thành Dư Nam nhìn Hoắc Uẩn Khải hỏi: “Bây giờ cậu tính sao? Tạm thời để em ấy ở đây à ?”
“Nghỉ ngơi xong rồi cho cậu ta xuất ngoại luôn.”
“Cậu vẫn nhẫn tâm như trước.”
Hiển nhiên Hoắc Uẩn Khải không có ý định tiếp lời, hắn bưng chén trà dựa vào sô pha nhìn về phía đối diện hồ.
“Cậu dạy?” Hoắc Uẩn Khải vừa uống trà vừa hỏi.
Hắn hỏi không đầu không đuôi nhưng tất cả mọi người đều biết hắn đang hỏi về ai.
Hoắc Uẩn Khải vừa dứt lời, Cao Thăng đứng phía sau thấy vài người đổ dồn ánh mắt về mình thì cứng ngắc, máy móc trả lời: “Không phải.”
“Cậu ta có yêu cầu gì không?”
Cao Thăng lắc đầu: “Cũng không có.”
Hoắc Uẩn Khải vắt chéo chân, mân mê tách trà trống rỗng trong tay một lúc, không biết đang suy nghĩ gì.
“Đúng là có tiến bộ đấy.”
“Không cần biết cậu ta muốn gì.”
“Cứ đồng ý hết.”