Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 185: Xử lý bạch nguyệt quang - Nắm chặt trái tim ác ma (20)

Editor: Uyên
Đề tài này quá xấu hổ nên Lê Tử Ngôn không muốn nói, Cảnh Trạch cũng không nhắc nữa. Sau khi hai người ăn xong, Lê Tử Ngôn thu dọn bát đũa rồi đi ra cửa định rời đi.
"Cậu đi đâu vậy?"
"Đón Bánh Sữa."
"Bánh Sữa?"
"Mèo của tôi."


Lê Tử Ngôn vừa nhắc tới, Cảnh Trạch mới nhớ tới con mèo nhỏ của cậu, khóe môi nhếch lên một nụ cười, nghiêng đầu xấu xa hỏi, "Bánh sữa? Cậu đặt tên?"
"Ừm."
Mặc dù mèo con kia là mèo hoang nhưng toàn thân trắng như tuyết, đúng thật giống như một cái bánh sữa.


Cảnh Trạch nhíu mày nhìn khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của Lê Tử Ngôn, đôi cánh phía sau run run, "Tôi chở cậu đi."
"Ngài Cảnh còn phải làm việc nên tôi tự đi được rồi."
Đây không phải là lần đầu Lê Tử Ngôn từ chối Cảnh Trạch, nhưng đây là lần đầu tiên Cảnh Trạch cảm thấy khó chịu.


Lời tỏ tình của Lê Tử Ngôn lúc sáng vẫn còn quanh quẩn bên tai, nhưng người trước mặt lại vì nguyên nhân riêng mà kìm chế tới gần hắn. Hắn chưa từng trải qua cảm giác này nhưng không hiểu sao lại có thể cảm thấy đồng cảm.


Đưa tay giữ chặt cổ Lê Tử Ngôn, ép Lê Tử Ngôn ngẩng đầu nhìn mình, Cảnh Trạch trầm giọng nói, "Cậu thích tôi đúng không?"
"......Không."
"Không phải hồi đó nói thích tôi sao? Không thích tôi vậy sao không dám nhìn tôi?"
"..."
Lê Tử Ngôn nhìn Cảnh Trạch, ánh mắt lóe lên, "Bây giờ không thích nữa."


"Được, cậu nói không thích thì không thích."
Cảnh Trạch cũng không ép hỏi nữa, cúi đầu hôn lên yết hầu của Lê Tử Ngôn, khiến người trước mặt khẽ run rẩy, "Vậy nếu cậu thích tôi thì sao đây?"
"Tại sao tôi phải thích ngài."
"Hồi đó cậu cũng từng thích tôi mà."


"Bây giờ và sau này cũng không."
Lê Tử Ngôn nghiêng đầu thoát khỏi lòng bàn tay Cảnh Trạch, "Tôi không muốn thích một người không có kết quả nữa."
"Ý cậu là sao?" Cảnh Trạch nhớ lại hành động Lê Tử Ngôn ôm hắn hồi sáng, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt.


Lê Tử Ngôn nhìn Cảnh Trạch rồi chua xót mỉm cười, cảm xúc trong ánh mắt làm cho người ta rối lòng, "Ngài đã có người thích rồi, sao tôi có thể thích ngài được? Ngài không thể chấp nhận tôi, không thể yêu đương với tôi. Nên việc tôi thích ngài chỉ mang lại đau khổ cho bản thân tôi thôi, tôi không muốn ngu ngốc nữa."


"..."
Cảnh Trạch nói không nên lời, Lê Tử Ngôn nói đúng, hắn hoàn toàn không có cách nào phản bác, từ lúc hai người bắt đầu đã sai, Lê Tử Ngôn rung động trước nhưng lại biết kịp thời dừng lại không làm tổn thương mình, cậu rất thông minh.


Nhưng bây giờ Cảnh Trạch cảm thấy người bị chìm vào lại là mình.
Hai người không nói gì nữa, cho đến khi Cảnh Trạch đưa Lê Tử Ngôn đến cổng trường, Lê Tử Ngôn mới xa cách nói một tiếng cảm ơn.


Nhìn bóng lưng Lê Tử Ngôn dần biến mất, Cảnh Trạch mới bảo tài xế đi đến công ty. Chỉ là khi đến công ty, hắn lại gặp phải một người không muốn gặp.
"A Trạch, sao giờ cậu mới đến? Làm việc quá mệt sao?"


Tô Kiến Bạch mặc quần áo sang trọng chào hỏi, "Tôi không nói trước mà đã đến, cậu không giận tôi chứ?"
"Sao có thể giận được, cậu tới tôi vui còn không kịp." Dù Cảnh Trạch nói như vậy nhưng trên mặt lại không có ý cười.


Hôm nay hắn mặc một bộ âu phục đơn giản, không thắt cà vạt, nút áo cũng mở một cái, không đến nổi tùy tiện nhưng vẫn không đủ trang trọng.


Tô Kiến Bạch đi tới đưa tay muốn giúp Cảnh Trạch gài nút áo nhưng lại bị Cảnh Trạch né tránh. Động tác của Tô Kiến Bạch cứng đờ, vẻ mặt cũng hơi xấu hổ.
"A Trạch, nút áo của cậu chưa gài kìa, để tôi giúp cậu."
"Không sao, không có gì quan trọng."


"......Được rồi." Đây là lần đầu tiên Cảnh Trạch từ chối y khiến Tô Kiến Bạch cảm thấy hơi bất an.
"Tới tìm tôi có chuyện gì không?" Tô Kiến Bạch sẽ không chủ động đi gặp Cảnh Trạch, nếu chủ động liên lạc thì nhất định là có việc nên mới tới đây.


"Ừm, gần đây có vài chuyện nên muốn nhờ A Trạch giúp đỡ."


Tô Kiến Bạch ngượng ngùng cười cười, y đã đẹp rồi, còn thêm nụ cười như vậy quả thật rất khiến lòng người rung động, "Gần đây tôi đang quay phim mới, bởi vì tôi còn phải diễn phim khác nên đôi khi hai bên lại trùng ngày, tôi muốn tìm một người đóng thế."


Cảnh Trạch nghe được từ đóng thế trong lòng lập tức nhảy dựng, hắn nhíu mày, "Diễn viên đóng thế rất dễ tìm."
"Đúng vậy, nhưng thiên sứ có dáng người giống tôi lại rất khó tìm, vừa hay tôi cũng thấy có một người rất hợp nên muốn nhờ cậu giới thiệu."


Tô Kiến Bạch vừa nói xong, trong lòng Cảnh Trạch có một cảm giác không tốt, quả nhiên đúng như hắn dự đoán, người trước mặt ngượng ngùng cười sờ mũi, "Lần trước đàn em Tử Ngôn hiểu lầm tôi mà tôi vẫn chưa tìm cậu ấy giải thích, vừa lúc có cơ hội này nên muốn nhờ cậu ấy đến giúp tôi một việc, hơn nữa làm diễn viên đóng thế cũng có tiền lương, lúc lễ kỷ niệm tôi có nghe các thầy cô nói hoàn cảnh gia đình Tử Ngôn không tốt lắm, như vậy cũng coi như có thể giúp cậu ấy trợ cấp một ít."


Nếu Cảnh Trạch vẫn chưa biết chuyện thi nghiên cứu sinh của Lê Tử Ngôn thì e là hắn đã bị ấn tượng và tình cảm trong quá khứ lừa gạt, cảm thấy Tô Kiến Bạch vừa tốt bụng vừa cao thượng. Nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.


Chiêu này của Tô Kiến Bạch rất cao tay, nếu Cảnh Trạch đồng ý việc này thì nhất định Lê Tử Ngôn sẽ bị tổn thương tự ti và cũng hạ thấp lòng tự trọng của Lê Tử Ngôn. Nếu Lê Tử Ngôn từ chối thì Cảnh Trạch nhất định sẽ cảm thấy Lê Tử Ngôn không biết điều, chuyện bé xé ra to, nói không chừng còn có thể vì thế mà kết thúc quan hệ giữa hai người.


Mà ngược lại Tô Kiến Bạch sẽ để lại một ấn tượng tốt đẹp trong lòng Cảnh Trạch.


Cảnh Trạch kéo lên một nụ cười lạnh tự giễu, nhất thời không biết nên đối mặt với người trước mặt như thế nào, hắn nhìn Tô Kiến Bạch thật sâu, ngược lại cảm thấy có thể vận mệnh đã sắp đặt từ trước.


"Chuyện này đừng nhắc tới nữa, diễn viên đóng thế ai cũng làm được, không cần phải tìm cậu ấy, tôi còn có việc, không tiễn cậu."
"A Trạch..."


"Sắp họp rồi, tôi đi trước." Cảnh Trạch gật đầu rồi xoay người rời đi, dù sao cũng là người mình thích nhiều năm, hắn sợ mình không kìm chế được lòng mình.
Thư ký liếc nhìn Tô Kiến Bạch rồi thở phào nhẹ nhõm gật đầu đi theo.
"Có phải cô thấy tôi rất ngu không?"


"Không! Không đâu Cảnh tổng." Thư ký lắc đầu, trên đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Ta không trách cô, cứ nói thật đi, mấy năm nay tôi làm vậy có đáng không?"


Dư quang Cảnh Trạch nhìn thoáng qua vẻ mặt rối rắm của thư ký rồi chậc một tiếng, "Cho cô nói thì cứ nói, không mắng cô đâu, nói tốt sẽ tăng lương cho cô."


"......Vậy tôi nói, không đáng. Cảnh tổng, tôi cảm thấy ngài Tô không đơn giản, ngài ấy chỉ đang treo cổ ngài thôi, ỷ ngài thích mình nên hưởng lợi ngài mang đến. Ngài thấy bên cạnh ngài Tô có nhiều người theo như vậy nhưng lại không từ chối người nào, nhưng cũng không chấp nhận ai, nếu thật sự là một người chính trực thì làm sao có thể đùa giỡn tình cảm của người khác như vậy được. Rõ ràng bên mình đã có một đám người nhưng lại không để cho ai theo đuổi ngài, còn quản ngài khắp nơi, cho tới bây giờ cũng chưa từng đối xử tốt cho ngài...Với lại, bởi vì ngài Tô mà lợi nhuận của công ty chúng ta đã giảm đi rất nhiều..."


Giọng nói thư ký càng ngày càng nhỏ, Cảnh Trạch chỉ mỉm cười nhưng ánh mắt đã u ám, người khác có thể nhìn ra rõ như vậy nhưng bây giờ hắn mới thấy được. Nếu như không có Lê Tử Ngôn thì không biết hắn còn ngốc đến lúc nào.