Editor: Uyên
Ngày hôm sau lúc Lê Tử Ngôn tỉnh lại thì bản thân đang nằm trong lòng Cảnh Trạch, vòng eo bị Cảnh Trạch siết chặt, đầu nằm giữa cánh tay và lồng ngực Cảnh Trạch.
Cứ nằm tư thế như vậy cả một đêm không biết cánh tay của Cảnh Trạch có dễ chịu hay không.
Lê Tử Ngôn mỉm cười nhìn khuôn mặt say ngủ của Cảnh Trạch, sương mù trong mắt cũng biến mất đi không ít, đúng như cậu nghĩ, không phải Cảnh Trạch không có cảm giác với cậu mà chẳng qua nguyên nhân là nằm ở hắn không hiểu rõ lòng mình mà thôi.
Cậu thấy hơi thở của Cảnh Trạch dần trở nên gấp gáp, cậu chớp chớp mắt mỉm cười rồi ngẩng đầu lên.
Đôi môi mềm mại khô ráo đặt một nụ hôn trên cằm, rõ ràng chỉ là một hành động đơn giản nhưng lại toát lên sức quyến rũ vô hạn. Hai tay Lê Tử Ngôn nắm lấy vạt áo Cảnh Trạch rồi nhẹ nhàng thì thầm.
"Sao anh không tin em? Em rất thích anh mà...nhưng trong lòng anh chỉ có anh ấy, anh ấy thật may mắn, chỉ là anh ấy lại không biết anh tốt đến thế nào..."
Giọng nói nhẹ nhàng giống như đang tự lẩm bẩm, nhưng khoảng cách giữa hai người rất gần nên vẫn đủ để Cảnh Trạch nghe rõ.
Lê Tử Ngôn ôm lấy eo Cảnh Trạch, đầu vùi sâu vào ngực Cảnh Trạch, hơi thở ấm áp đều phả lên lồng ngực Cảnh Trạch nhưng lại khiến đối phương không nhìn thấy cảm xúc của cậu.
Cảnh Trạch vẫn nhắm mắt như trước nhưng hô hấp lại càng ngày càng dồn dập, hắn đã tỉnh, lúc Lê Tử Ngôn hôn hắn đã tỉnh nhưng nhắm mắt không dám nhúc nhích. Hắn nghe Lê Tử Ngôn nhẹ giọng tỏ tình bên tai mình, nghe thấy Lê Tử Ngôn thì thầm trách cứ, cũng cảm nhận được sự ỷ lại của Lê Tử Ngôn.
Hắn chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, lúc ấy chỉ là cảm thấy mình thích Tô Kiến Bạch nên mới chủ động theo đuổi. Nhưng bây giờ khi đối mặt với Lê Tử Ngôn hắn lại sợ hãi, trong đầu rối loạn không phân rõ được tình cảm mình.
Người trong ngực vẫn ôm chặt hắn, qua đó cũng có thể cảm nhận được sự bất an cùng phấn khích của cậu, giống như là sợ hết ngày hôm nay thì sau này không còn cơ hội nữa.
Trong lòng Cảnh Trạch không biết được là cảm giác gì mà chỉ cảm thấy đau xót.
"Hừm..."
Cảnh Trạch kêu lên một tiếng đau đớn, người trong ngực giống như bị dọa sợ mà co người nhắm mắt lại, làm bộ như mình đang ngủ, nhưng lông mi lại không kìm chế run rẩy.
Cảnh Trạch cũng không vạch trần, cẩn thận đứng dậy rời giường, mang theo tâm trạng suиɠ sướиɠ vào phòng vệ sinh. Hắn ngẩng đầu nhìn gương, vẻ mặt vẫn còn hơi hoang mang nhưng khoé miệng lại kéo cong lên, ngay cả khóe mắt cũng đong đầy ý cười.
Đây là lần đầu tiên hắn chú ý tới cảm xúc của mình khi ở trước mặt Lê Tử Ngôn.
Sau khi cửa phòng vệ sinh đóng lại, Lê Tử Ngôn mới mở mắt ra, cậu liếc nhìn phòng vệ sinh, ngồi dậy xoa tóc rồi thay quần áo đi ra phòng khách.
Khi Cảnh Trạch từ phòng vệ sinh đi ra thì không còn thấy bóng dáng Lê Tử Ngôn lập tức biết cậu nhất định đã đi làm đồ ăn, cánh tay đặt hai bên giật giật, tâm trạng Cảnh Trạch cũng thả lỏng rồi đi lấy điện thoại.
Hiệu suất của thư ký rất cao, chuyện tối qua phân phó hôm nay đã có kết quả, một báo cáo 32M đã được gửi đến mail của Cảnh Trạch, là bản tóm tắt tình hình mấy ngày nay của Lê Tử Ngôn.
Cảnh Trạch liếc nhìn thời gian rồi ngồi xuống sô pha mở laptop, tải tài liệu xuống máy tính rồi xem từng trang, chẳng qua càng xem lông mày càng nhăn chặt.
Trước khi hắn tìm Lê Tử Ngôn thì chỉ điều tra bối cảnh và cuộc sống của Lê Tử Ngôn, qua đó xác định được mọi thứ đều trong sạch, nhưng lại không biết được tình huống của cô nhi viện. Lúc Lê Tử Ngôn ký hợp đồng với hắn cũng không nói chuyện này, cho nên hôm nay hắn mới biết được nguyên nhân tại sao lúc ấy Lê Tử Ngôn lại thẳng thắn như vậy.
Hắn và Lê Tử Ngôn ký hợp đồng nửa năm, mỗi tháng 20 vạn cũng không ít, nhưng 20 vạn lại không đủ để duy trì chi phí của cô nhi viện, chi phí sinh hoạt của Lê Tử Ngôn e là còn phải tính toán khác.
Phòng trọ bị mưa dột lúc nửa đêm, cơ hội học nghiên cứu sinh bị cướp mất khiến hoàn cảnh của cậu càng thêm khó khăn.
Cảnh Trạch cau mày, nắm tay đặt trên bàn nắm chặt, sắc mặt cũng không được tốt. Lê Tử Ngôn chưa từng nói chuyện này với hắn, chuyện gì cũng chưa từng nhắc tới.
Tất cả mọi thứ chỉ một mình cậu gánh vác, không bao giờ nghĩ đến việc nhờ hắn giúp đỡ.
Nhớ tới hồi đó Lê Tử Ngôn nói giao dịch với hắn là vì tiền, Cảnh Trạch cảm thấy như bị kim châm, nếu Lê Tử Ngôn thật sự là vì tiền thì hoàn toàn có thể mở miệng đòi hắn chứ không cần phải tự mình đi làm công.
Mạnh mẽ đập bàn một cái, Cảnh Trạch xoa cái đầu tức đến nóng rồi tiếp tục xem tiếp. Thư ký rất chuyên nghiệp, không chỉ điều tra chuyện Lê Tử Ngôn bị gạch bỏ cơ hội học nghiên cứu sinh mà còn điều tra nguyên nhân phía sau.
Nhà từ thiện đầu tư kia không phải ai khác mà chính là một "người quen" của Cảnh Trạch, cũng là người theo đuổi Tô Kiến Bạch và cũng là đối thủ cạnh tranh của hắn.
Nếu như đây là người khác thì Cảnh Trạch sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng người này lại có liên quan đến Tô Kiến Bạch. Hắn cũng biết được một ít chuyện về những đối thủ của mình, người này chắc chắn không phải là người có thể đầu tư cho trường, đây đâu phải là trường cũ của hắn vậy hắn đầu tư làm gì? Hơn nữa vì sao lại cố tình nhắm vào Lê Tử Ngôn, thành tích của Lê Tử Ngôn hắn biết rõ, ngay cả giáo sư lúc trước của hắn cũng khen ngợi, trừ phi là Lê Tử Ngôn thường xuyên vắng học chứ không có khả năng mất đi cơ hội này.
Hơn nữa thời gian cũng quá kì lạ, cố tình lại là sau ngày Lê Tử Ngôn và Tô Kiến Bạch gặp mặt.
Cảnh Trạch nhắm mắt lại hít sâu một hơi, không để mình nghĩ nhiều nữa, nhưng một khi ý nghĩ nào đó đã xuất hiện thì nó sẽ bám rễ trong lòng.
Gập máy tính lại, Cảnh Trạch lạnh mặt bước ra phòng ngủ, mùi thơm đồ ăn đã bay khắp nhà, đây là lần đầu hắn biết được pháo hoa nhân gian mà cha mẹ đã nói với hắn là có ý gì.
Nếu như cuộc sống mỗi ngày đều như thế thì chắc chắn hắn không cách nào từ chối mà sẽ càng ngày chìm đắm trong đó.
Lê Tử Ngôn đã chuẩn bị xong đồ ăn, sau khi nhìn thấy Cảnh Trạch đi ra thì lập tức dọn bát đũa, chờ Cảnh Trạch ngồi xuống mình mới ngồi.
Đồ ăn trên bàn tuy không nhiều lắm nhưng lại rất ngon miệng, hơn nữa mùi vị thanh đạm rất hợp với sở thích của Cảnh Trạch, hắn liếc nhìn Lê Tử Ngôn giống như vô tình nói, "Gần đây bận học lắm sao?"
"Vẫn ổn."
"Năm ba sẽ thi nghiên cứu sinh, cậu đã chuẩn bị chưa?"
Cảnh Trạch nói những lời này giống như ba Lê Tử Ngôn vậy, nhưng Lê Tử Ngôn rất nhanh đã nhận ra chắc Cảnh Trạch đã biết chuyện rồi. Cậu nhíu mày cúi đầu uống sữa socola, "Tôi không định học nghiên cứu sinh."
"Không định học nghiên cứu?"
"Ừm, không thích đọc sách, tốt nghiệp xong sẽ kiếm việc làm."
Đây là một lời nói dối, Cảnh Trạch biết Lê Tử Ngôn rất thích đọc sách, cũng rất quan tâm việc học của mình, tài xế từng nói với hắn, mỗi ngày Lê Tử Ngôn ngoại trừ đi làm thuê thì là đến thư viện, làm sao có thể không muốn học nghiên cứu sinh.
Lý do duy nhất là vì không có tiền. Cố tình là nguyên nhân này càng khiến trong lòng Cảnh Trạch khó chịu.