Chuyển ngữ: Galanthus
Biên tập: Đằng Yên
Đến lúc Ôn Hành Viễn tỉnh lại, bên ngoài trời đã dần tối, nhưng tuyết vẫn không ngừng rơi, dường như càng ngày càng nhiều. Anh lim dim mở mắt, cúi đầu nhìn thoáng qua Đổng Mặc đang cuộn tròn trong ngực mình, cánh tay đang ôm chặt lấy cô cũng nhẹ nhàng buông ra. Từ trên giường ngồi dậy, anh vội vàng xuống lầu đem thức ăn đã lạnh ngắt hâm lại.
Đột nhiên cảm thấy lạnh Đổng Mặc cũng từ trong giấc ngủ dần dần tỉnh lại. Cô mở to mắt nhìn căn phòng tối om, mới nhớ tới hôm nay còn phải cùng chú Ôn đi tìm Vưu Văn. Sau đó mới bật người dậy, ngay cả áo khoác cũng chưa kịp mặc liền chạy xuống dưới lầu. Nhìn thấy Ôn Hành Viễn đang bưng đồ ăn đến, cô chạy đến bên người anh: “Xin lỗi chú, cháu ngủ quên mất, bây giờ là mấy giờ? Chúng ta đi thôi.”
Cô nói xong liền chạy tới chỗ đổi giày. Ôn Hành Viễn nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, đành phải đi đến bên cạnh giữ lấy cánh tay cô: “Không vội, ngồi xuống ăn một chút đã.”
Đổng Mặc nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, lại nhìn một bàn đầy đồ ăn khó xử mở miệng: “Tạm thời không ăn cũng không sao, nhưng nếu bọn họ di chuyển địa điểm nhốt Vưu Văn… Bọn chúng chắc chắn đã biết người đàn ông kia đã khai ra chỗ của bọn chúng.”
Anh gõ lên cái trán cô: “Chẳng lẽ bây giờ bọn chúng mới biết hành tung của mình đã bị lộ hay sao? Chắc chắn chúng đã dời địa điểm ngay từ lúc bắt cóc Vưu Văn rồi.”
Đổng Mặc nghe Ôn Hành Viễn nói như vậy, giật mình nghĩ đến: “Vậy chẳng phải địa điểm mà chúng ta lấy được cũng không có giá trị gì sao?”
Ôn Hành Viễn kéo cô ngồi xuống: “Cứ ăn cơm đi, đừng suốt ruột. Tôi sẽ nói cho em.”
Anh khẳng định một câu gật đầu với cô, sau đó đặt cái bát trước mặt cô.
Đổng Mặc dừng lại một lúc, sau mới nghe lời lùa cơm vào miệng. Nhưng chuyện của Vưu Văn vẫn quanh quẩn trong đầu, cô ăn cơm cũng không biết hương vị gì, một lòng chỉ suy nghĩ đến việc làm thế nào tìm được anh ta.
Nhân lúc Đổng Mặc đang chăm chú ăn cơm, Ôn Hành Viễn gọi điện thoại cho Vưu Nhiên. Bây giờ Vưu Nhiên đang ngồi ở đại sảnh khách sạn của Lâm Nam. Cô nghĩ có một số việc cô nhất định phải tự mình tìm hiểu thật rõ ràng.
Nhận điện thoại của Ôn Hành Viễn vừa nói chuyện được một lúc thì thấy Lâm Nam đang từ bên ngoài đại sảnh đi vào. Vưu Nhiên nói vào điện thoại một tiếng sau đó cúp máy. Cô đứng dậy đi về phía Lâm Nam ngăn anh ta lại, nhếch khoé miệng.
Lâm Nam vừa nhìn thấy Vưu Nhiên thì cảm thấy rất kinh ngạc.
Anh ta nở một nụ cười: “Chúng ta…đúng là đã lâu không gặp.” Lâm Nam vừa nói vừa nghĩ, lần cuối cùng gặp cô ta là lúc nào? Hình như là lúc cô ta bị đuổi ra khỏi nhà ngay trước mặt. Anh nhớ rõ, ngày đó chính là ngày lễ đính hôn của anh. Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Vưu Nhiên, Lâm Nam bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, khuôn mặt tươi cười biến mất không thấy tung tích: “Sao? Bây giờ sau lưng không có chỗ dựa nữa, nghèo rồi nên nhớ tới vị hôn phu cũ này?”
Vưu Nhiên buông tay: “Anh cảm thấy tôi là người như vậy sao? Tôi lần này tới tìm anh chẳng qua là có việc.”
Sắc mặt của Lâm Nam cũng dần dịu lại, nhún nhún vai: “Cũng đúng, nhưng nếu là vì hoài nghi tôi giết cha cô thì không cần thiết.”
Anh ta nói xong liền đi qua người Vưu Nhiên lại gần thang máy, Vưu Nhiên đưa tay chắn trước mặt anh ta: “Nói cho tôi biết, Vưu Văn hiện giờ ra sao, nếu không…”
“Nếu không? Nếu không thế nào?” Lâm Nam rất có hứng thú muốn xem người phụ nữ này lấy cái gì ra uy hiếp mình.
Vưu Nhiên nhìn xuống đôi giày của chính mình: “Nếu không…Tôi sẽ đem chứng cứ vu oan cho anh đến toà án. À, tôi nghĩ mấy công ty bị anh thu mua chắc chắn rất có hứng thú.”
Lâm Nam trừng mắt, hung dữ nhìn người phụ nữ trước mặt. Nhược điểm lúc trước không nghĩ cô ta vẫn còn giữ. Vưu Nhiên không kiêng kị nhìn thẳng vào mắt anh ta. Tất cả mọi người đều biết Vưu Nhiên cô chưa bao giờ để bản thân mình chịu thiệt, chỉ có cô chủ động buông tha cho việc gì, còn không việc cô muốn làm thì nhất định làm đến cùng.
***
Đổng Mặc nhanh chóng giải quyết bát cơm không còn một chút gì, bát lớn không còn lấy một hạt cơm. Ôn Hành Viễn cầm điện thoại nhìn vẻ mặt khao khát của cô, bất đắc dĩ dọn bát đũa, sau đó đi lên lầu cầm lấy áo khoác đưa cho cô: “Có thể đi rồi”
Cuối cùng Đổng Mặc cũng đợi được những lời này, vì thế cô nhanh chóng khoác áo vào, chạy đến chỗ đổi giày đi giày vào. Lúc này cũng mới qua vài giờ, vậy mà tuyết đã phủ dày đến mắt cá chân. Cô đem ống quần bỏ vào trong giày, nhanh chóng đến cửa gara đợi Ôn Hành Viễn.
Ôn Hành Viễn mở cửa xe, Đổng Mặc chăm chú nhìn anh khởi động xe.
Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên anh gọi điện thông báo cho Ô Hàng bảo anh ta mang theo một số người đến đó kiểm tra trước. Địa điểm mà họ muốn đến là một nhà xưởng bỏ hoang cách biệt thự không xa. Chỗ này với Ôn Hành Viễn mà nói cũng không còn xa lạ gì, bởi vì một số vụ án mạng phát sinh, những khu vực lân cận sao có thể yên tĩnh được. Hơn nữa nhà xưởng bỏ hoang đó đồ đạc chồng chất, rõ ràng là một địa điểm rất thích hợp để gây án. Cảnh sát đã sớm trình địa điểm này lên chính phủ, truyền thông cũng đã từng đăng báo nói phá bỏ nơi này và dời đi nơi khác, nhưng sự việc mới tiến hành được một nửa thì không thể không dừng lại vì vấn đề kinh phí.
“Đổng Mặc, qua bên kia nhất định không được rời khỏi tôi. Đây không phải là vấn đề tôi có tin tưởng em hay không, mà là vấn đề liên quan đến sự an toàn của em, em có hiểu không?” Anh dặn dò cô một lần nữa. Vì nhà xưởng bên kia mới làm được một nửa, lại là buổi tối nên có rất nhiều đường ống với những lỗ hổng lớn rất nguy hiểm. Nhưng lại sợ Đổng Mặc nghĩ rằng mình không tin tưởng vào năng lực của cô cho nên anh mới giải thích một câu. Trái lại Đổng Mặc lại rất thận trọng gật đầu.
Vừa rồi Vưu Nhiên đã điện thoại nói với anh, chỉ có hai người canh giữ Vưu Văn. Nhưng rõ ràng tin tức do Lâm Nam cung cấp không thể hoàn toàn tin tưởng, không chừng còn có vài người trong bóng tối. Cho nên đề phòng việc ngoài ý muốn, Ô Hàng đã nấp ở chỗ kín đáo trong nhà xưởng chờ họ.
Bên trong nhà xưởng có hai toà nhà bị phá dở, lúc này sắc trời đã tối, xung quanh không có lấy một ánh đèn, trên đường lớn tuyết bị gió thổi rơi lả tả. Đổng Mặc vừa xuống xe đã dẫm phải con đường đã đóng băng suýt nữa thì bị trượt chân. Cô cố gắng ổn định lại thân thể, quay đầu nhìn Ôn Hành Viễn.
Chỉ thấy chú Ôn lấy ra một ít đồ trong xe bỏ vào túi áo, sau đó đưa cho cô một cái đèn pin nhỏ.
“Theo sát tôi”
Đổng Mặc gật đầu, theo sát ngay sau anh. Bây giờ hai người đang ở trên đường cái, men theo con đường nhỏ đi vào nhà xưởng bỏ hoang. Bởi vì tuyết rơi rất nhiều, sắc trời có vẻ sáng hơn so với sắc trời buổi tối bình thường, thậm chí trên không trung còn hiện ra tia sáng hồng hồng. Cách đó không xa, hai toà nhà đổ nát lặng yên có vẻ u ám lạnh như băng.
Ôn Hành Viễn đột nhiên hô một câu “Ô Hàng”, Đổng Mặc ngay lập tức nhìn về phía anh. Nhìn thấy hai cái tai nghe nhỏ trên tai anh mới hiểu được Ô Hàng chắc chắn đã tập hợp người xung quanh đây.
Đổng Mặc căng thẳng nhìn chằm chằm vào tầng trệt của căn nhà tan hoang trước mặt, xung quanh tầng trệt được bao vây bởi những đường ống rất lớn. Bên trong không có chút ánh sáng khiến cho căn phòng như một hang động, bọn họ không biết Vưu Văn bị trói ở góc nào, cũng không biết bên cạnh anh ta có bao nhiêu người canh giữ.
Hiển nhiên Ôn Hành Viễn rất quen thuộc với con đường này, anh kéo theo Đổng Mặc đi vào cửa lớn của nhà xưởng. Lúc này trước mặt cô là một cửa sắt rất lớn, nhưng lại chỉ còn nửa cánh, nửa kia không biết đã mất từ khi nào. Vì đã nhiều năm chưa sử dụng đã kết một tầng gỉ sắt rất dày nên khi chạm vào trên mặt cửa thì cảm thấy đau.
Anh tắt đèn pin trên tay, quay đầu nhìn Đổng Mặc cười trấn an với cô. Đổng Mặc thấy thế cũng nhanh chóng tắt cây đèn trên tay mình. Mặc dù xung quanh tối hơn rất nhiều nhưng do tuyết rơi vào ban đêm nên cơ bản là họ vẫn nhìn thấy đường.
Ôn Hành Viễn dường như đã hạ quyết tâm trong lòng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đổng Mặc, sau đó rảo bước nhanh về phía cánh cửa sắt.
Đổng Mặc chăm chú đi theo anh, không biết chân dẫm phải cái gì, một tiếng kẽo kẹt vang lên. Ngay lập tức cô tập trung toàn bộ sự chú ý vào cảnh vật xung quanh, nhất là khi hai người đang tiến càng gần đến hai toà nhà đổ nát, cô càng thêm nâng cao sự cảnh giác.
“Đội trưởng Ôn!” Cô nhẹ nhàng chạm vào tay anh nhỏ giọng nói: “Tôi qua toà nhà bên này, anh qua toà nhà bên kia. Nếu có phát hiện gì chúng ta lại gặp mặt.”
Cô chỉ chỉ vào hai toà nhà, phân chia hai người ra để tìm kiếm, xảy ra chuyện gì thì liên hệ qua bộ đàm. Mà Ôn Hành Viễn lại nhướn mày, không cần nghĩ đã lắc đầu.
Đổng Mặc sửng sốt: “Như vậy có thể rút ngắn được rất nhiều thời gian.” Cô vẫn chưa từ bỏ. Nếu hai người phân công nhau tìm kiếm thì chắc chắn hiệu suất sẽ cao hơn; hơn nữa đối phương chỉ bắt cóc, xung quanh còn có Ô Hàng cùng mọi người đang mai phục. Cô còn có cách liên lạc với anh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm, cùng lắm thì cô bị bọn chúng phát hiện đánh nhau một lúc. Về mặt thời gian, cô hoàn toàn tin tưởng mình có thể kiên trì chờ đến khi có người hỗ trợ.
“Tôi không quan tâm đến hiệu suất, tôi chỉ quan tâm đến kết quả, đi theo tôi!”
Sắc mặt anh trầm xuống, chỉ nói một câu, sau đó cũng không nói thêm, tay phải nắm chặt lấy bàn tay cô, khiến cô phải từ bỏ ý định chia ra tìm kiếm. Một lúc sau, Ôn Hành Viễn thấy cử chỉ của cô, quay lại kiên nhẫn giải thíc: “Nếu tôi quan tâm đến hiệu suất, tôi sẽ không cho em qua đây. Tôi cho em qua đây chứng minh là tôi tin tưởng em, nhưng tôi cũng phải đảm bảo em được an toàn, một chút ngoài ý muốn cũng không được.” Đôi mắt anh đầy kiên định “Đổng Mặc, đây không chỉ là lời hứa hẹn của cấp trên đối với cấp dưới, mà là lời hứa của chú Ôn, là lời hứa của anh đối với thầy, hiểu không?”
Anh kiên nhẫn giải thích, Đổng Mặc cũng hiểu được vài phần, hạ mi mắt gật đầu.
Cô cũng không muốn chú Ôn phải khó xử.
Thấy cô đã đồng ý, Ôn Hành Viễn dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Anh dẫn cô vào căn nhà phía bên trái, cả căn phòng chỉ có hai mặt tường, hai bên còn lại đều là khoảng trống, ngay cả lan can cũng không có. Bên trong chồng chất đống rác, trên trần có không ít nước nhỏ giọt xuống, ánh sáng ban đêm toả ra tia sáng màu xanh. Hai người nhẹ nhàng kề sát tường lại gần cầu thang từng bước đi lên trên. Cả hai đứng trên cùng một độ cao, ánh mắt nhìn khắp bốn phía; Đổng Mặc vểnh tai lên cố gắng lắng nghe mọi động tĩnh có liên quan đến Vưu Văn.
Vì thân hình cô rất nhỏ bé nên đi trước Ôn Hành Viễn, nên dù phát hiện được mục tiêu thì họ khó mà bị phát hiện. Cô bám vào vách tường đi lên. Cả hai người cẩn thận đi đến tầng ba vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng Vưu Văn, nhưng tới khi đi đến tầng bốn, đôi mắt sắc bén của Đổng Mặc phát hiện thấy một đốm lửa nhỏ.
Cô chợt giữ chặt cánh tay Ôn Hành Viễn ở phía sau: “Chú Ôn, đối diện!”
Ôn Hành Viễn nghe xong, chậm rãi đứng dậy, dẫn Đổng Mặc đi ra cửa cầu thang bên ngoài. Hai người bám vào một vách tường khác dần tiếp cận mặt tường phía bên kia, Ôn Hành Viễn cẩn thận quay đầu, cũng thấy ở góc phòng đối diện hiện lên một ánh lửa. Ánh lửa này chỉ có thể ở cùng tầng mới thấy, ở dưới lầu sẽ không thể nào thấy được. Khó trách lúc nãy họ ở dưới cũng không thấy một chút ánh sáng nào, may mà chịu khó đi lên trên.
Ôn Hành Viễn nhìn thoáng qua về hướng đó, đúng là ánh lửa xuất phát từ một góc đối diện cầu thang tầng ba. Tuy nhiên, vẫn chưa thể xác định được Vưu Văn có ở đó hay không, chỉ có điều dù sao cũng phải thử một lần.
“Tạm thời tập trung vào mục tiêu ở bên kia. Đổng Mặc, làm tốt vào.” Anh quay đầu nhẹ giọng nói với Đổng Mặc, vừa đưa tay vỗ bả vai động viên cô.
“Vâng!” Đổng Mặc phấn khích gật mạnh đầu, hai người liền nhanh chóng di chuyển xuống lầu.
“Ô Hàng, mục tiêu đã được phát hiện, góc tường bên trái ở tầng ba, cậu chú ý chặn đường thoát của chúng, phòng ngừa bọn chúng dùng thủ thuật che mắt.” Anh vừa đi vừa nói với Ô Hàng.
Đồng thời Ô Hàng đang dẫn theo một số người đang ở bên ngoài nhà xưởng nhận được nhiệm vụ, nhanh chóng chia ra từng tổ bao vây tứ phía nhà xưởng, yên lặng chờ đợi ở con đường nhỏ.
Càng tiếp cân gần mục tiêu, tim Đổng Mặc đập càng nhanh. Tiếng lách tách của củi bị đốt cháy truyền đến tai cô, thậm chí còn nghe thấy âm thanh quần áo ma sát rất nhỏ. Cô nhíu mày, ở đó nhất định có người.
Đổng Mặc bám lên sàn nhà của tầng ba, đang muốn đứng thẳng dậy xem xét tình huống thì đột nhiên lại bị Ôn Hành Viễn ở phía sau giữ lại, sau đó đặt một khẩu súng ấm áp vào tay cô.
Ôn Hành Viễn dùng khẩu âm nói với cô: “Em!”
Khoé mắt Đổng Mặc mang theo ý cười, nắm chặt tay đứng thẳng dậy. Rõ ràng nhìn thấy ở góc sáng có hai người đang nằm nhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng Vưu Văn. Cô nhẹ nhàng quay đầu lại, khua tay múa chân diễn tả chỉ có hai người, lại lắc lắc đồng hồ đeo tay ý nói không thấy Vưu Văn. Hoàn cảnh trong phòng không hề xa lạ với Ôn Hành Viễn. Vừa thấy Đổng Mặc bảo không thấy Vưu Văn, ngay lập tức anh nghĩ đến địa điểm khác mà Vưu Văn có thể đang bị nhốt. Nơi đó cũng đã từng xảy ra vài vụ án mạng, do có rất bí mật nên nhiều người bỏ qua, tự nhiên lại trở thành một địa điểm che giấu rất tốt, sau đó gật đầu với cô. Nhận được tín hiệu từ anh, Đổng Mặc nhanh chóng lùi về bên cạnh anh. Hai người gần như là cùng chạy theo cầu thang đến trước hai người đang nằm: “Cấm nhúc nhích.”
Hai người trên mặt đất không ngờ lại bị người khác tìm được, một người từ trên mặt đất đứng dậy giơ hai tay lên.
“Xung quanh đã bị cảnh sát bao vây, nếu…”
“A!”
Ôn Hành Viễn chưa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng một người bị đánh hét lên ở phía sau. Đổng Mặc xoay người, quật ngã người thứ ba vừa đánh lén xuống đất. Cô nửa quỳ trên mặt đất, một đầu gối đè trên gáy hắn ta, đánh mạnh vào đầu hắn bằng tay phải cầm súng.
Bỗng nhiên, phía sau lại xuất hiện thêm ba người, Ôn Hành Viễn quay người đá vào bụng người kia, lại quay lại giữ lấy cổ một người khác, nhưng phần eo lại bị người đàn ông lúc nãy nằm trên mặt đất đá một cái.