Chuyển ngữ: Galanthus
Biên tập: Đằng Yên
Khuôn mặt Đổng Mặc cứng đờ, sự kiên cường trong lòng dâng lên, mũi chua xót, chẳng phải Ôn Hành Viễn muốn nói là cô đã không hoàn thành nhiệm vụ sao? Vốn cô nghĩ rằng dù dùng cách gì cô cũng phải khiến cho Vưu Văn nói ra, nhưng lại không nghĩ đến trên đường sẽ gặp chuyện như thế này, Vưu Văn bị bắt cóc.
“Đội trưởng Ôn, tôi cảm thấy tôi có thể đưa Vưu Văn trở về, hơn nữa tôi nghĩ, vụ án tử này tôi không thể nào buông tha được.”
Cô ngẩng mặt, mang theo sự kiên định nhìn về phía Ôn Hành Viễn. Anh thấy không khuyên được cô, nhớ tới nhiều năm trước anh và Đổng Nghiễn đến thăm Đổng Mặc, đúng lúc khoá huấn luyện thể năng, một tổ tầm ba đến năm nữ sinh. Lúc mà hầu hết mọi người đã ngã xuống không dậy nổi nữa, anh lại nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn của Đổng Mặc đang ở dưới chiếc lưới lớn ra sức di chuyển về phía trước, mặc kệ quần áo dính đầy bụi đất, cũng không quan tâm trên mặt đã đen thành cái dạng gì, thậm chí cánh tay chảy máu cũng không để ý. Nét mặt quật cường lúc ấy so với bây giờ không khác gì.
“Đổng Mặc!” Ôn Hành Viễn bỗng nhiên hạ giọng, không biết nên khuyên cô như thế nào mới tốt. Nếu cương quyết, anh không làm được vì người này là Đổng Mặc, nếu không can thiệp, anh lại thấy lo lắng không thôi. Đột nhiên anh cảm thấy Đổng Mặc xuất hiện trong cuộc đời anh đúng là một vấn đề nan giải.
“Chú Ôn…tin tưởng cháu, cháu nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Đổng Mặc cũng hạ giọng khẩn cầu nói. Cô không thể nào mới lần đầu làm nhiệm vụ đã không thể hoàn thành, bỏ dở giữa chừng, nếu không sẽ khiến cho cha cô mất mặt. Hơn nữa cô đã lún sâu vào vụ án này, bỗng nhiên nói cô lui lại, nhất định cô sẽ rất khó chịu. Cho nên bất luận như thế nào, cô khẩn cầu Ôn Hành Viễn cho cô cơ hội thứ hai bởi vì cô rất muốn phá vụ án này.
Trong lúc đó, cục trưởng Mã đột nhiên chạy lại đây: “Hành Viễn.”
Hai người đều nhìn sang bên kia, cục trưởng Mã bước đến trước mặt họ, nhìn thoáng qua Đổng Mặc một chút mới nói với Ôn Hành Viễn: “Giới truyền thông đều điên lên rồi, xem một chút xem họ viết cái gì.” Ông tức giận đưa mấy tờ báo trong tay cho Ôn Hành Viễn. Anh nhận lấy, lật qua vài tờ xem, Đổng Mặc cũng liếc xem mấy cái tiêu đề, đại khái là suy đoán về cái chết của Vưu Chi Nguyên, còn có về người thừa kế tài sản kếch xù, mối quan hệ phức tạp trong gia đình.
Hơn nữa cái chết của Vưu Chi Nguyên đã mang đến một cơn khùng hoảng tài chính rất lớn, mấy công ty hợp tác đều đang gặp nguy cơ rất lớn, không thể nghi ngờ là tin tức này truyền ra ngoài hậu quả còn hơn cả một trái bom.
“Vụ án này ảnh hưởng quá lớn, cấp trên đã gây áp lực, tôi tin cậu có thể phá được, cho nên cần phải nhanh chóng kết án. Bằng không chỉ có thể đè nén tin tức lại, hiểu không?”
Cục trưởng Mã nhíu mày dặn dò nói, sau đó lại xoay người hỏi Đổng Mặc: “Có khoẻ không? Lúc làm việc cũng phải chú ý, không thì nói tôi sẽ không…”
“Không có việc gì, chỉ là sự việc nhỏ ngoài ý muốn.” Đổng Mặc vừa nghe nói đến từ “không” liền ngắt lời cục trưởng Mã giải thích. Vưu Văn bị bắt cóc, chính mình lại bị thương, thật sự là chuyện ngoài ý muốn. Cô không nghĩ chỉ vì sự việc ngoài ý muốn này mà mất đi cơ hội. Hơn nữa Ôn Hành Viễn trước mặt, cô càng muốn chứng minh mình không phải không có năng lực, dùng hành động thực tế chứng minh cho anh thấy, cô đã hai mươi tư, có thể chăm sóc cha, hoàn thành tốt nhiệm vụ, có thể chịu mọi trách nhiệm của một người phụ nữ; chứ không phải chỉ là một cô bé chỉ biết làm việc theo cảm tính.
Cục trưởng Mã đi rồi, Đổng Mặc kéo tay áo Ôn Hành Viễn: “Đội trưởng Ôn!” Gọi anh một tiếng sau đó mới đưa tay về phía anh, ý bảo anh đưa tờ giấy viết nơi giam giữ Vưu Văn cho mình.
Trong mắt anh loé ra một điều gì đó không rõ, suy nghĩ một lúc mới lấy điện thoại ra: “Khổng Dẫn bên kia trước hết cậu cứ làm đi.”
“Đội trưởng Ôn, Khổng Dẫn đã đi ra ngoài.”
“Ra ngoài?” Anh nhướn mày, vốn là chờ anh, kết quả nửa đường lại nghe tin tức Đổng Mặc gặp chuyện không may, anh liền đi qua bên này. Nghĩ vậy anh cảm thấy áy náy, đành phải nói với Ô Hàng: “Đợi đến lúc họp chúng ta sẽ nói chuyện, tôi đi làm việc trước.” Anh nhanh chóng ngắt máy, kéo Đổng Mặc ra khỏi cục, nhưng nghĩ đến việc bên ngoài cục đầy phóng viên nên hai người bước về bãi đỗ xe ở bên trong rồi đi ra ngoài.
Đổng Mặc theo anh lên xe, nhìn thấy con đường quen thuộc cô mở miệng hỏi: “Đội trưởng Ôn, tại sao chúng ta phải về nhà?”
Chẳng lẽ không phải đi đến nơi Vưu Văn bị bắt? Sao phải về nhà?
Ôn Hành Viễn xoay qua, mở hệ thống sưởi trên xe: “Bây giờ Vưu Văn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu em còn không ăn cơm, không nghỉ ngơi, em chưa đuổi tới thì đã xảy ra chuyện rồi.”
Thực ra vừa nhìn thấy người đàn ông đó anh đã biết người bắt cóc Vưu Văn là ai, bởi vì ông ta thường xuyên xuất hiện bên cạnh Lâm Nam, nhân tiện ẩu đả với người khác. Chỉ là bình thường cũng không náo loạn nhiều, cho nên cảnh sát cũng không có hành động gì nhiều. Nhưng lần này theo phỏng đoán của anh, Lâm Nam bắt cóc Vưu Văn là vì trả thù.
Vưu Chi Nguyên trước khi chết đã viết di chúc để lại tài sản cho Vưu Văn, cho nên hiện tại Lâm Nam nhất định sẽ không làm hại anh ta; hơn nữa Lâm Nam còn đi công tác ở bên ngoài, một hai ngày vẫn chưa thể về được. Khổng Dẫn lại ra ngoài, vụ án này không thể không dừng lại ở đây một vài ngày. Vì vậy anh phải nhân cơ hội này chăm sóc Đổng Mặc.
Đổng Mặc im lặng, một lời cũng không nói, ngồi yên lặng ở ghế phụ lái, nhìn ra ngoài cửa sổ tự hỏi sao Vưu Văn có thể gây án được.
Xe nhẹ nhàng dừng ở cửa gara. Không còn tiếng động cơ, Đổng Mặc mới chậm chạp tỉnh táo lại. Cô chợt nghĩ, Vưu Chi Nguyên mới chết chưa được bốn mươi giờ, nhưng cô lại có cảm giác dường như đã qua vài ngày. Tất cả mọi việc đều nhanh chóng phát sinh ngay sau đó, không có lấy một phút nghỉ ngơi, mấy chục tiếng liên thần kinh căng thẳng, không được thả lỏng một chút nào.
“Đổng Mặc.”
Ôn Hành Viễn rút chìa khoá xe, gọi cô đang xuất thần.
“Vào đi thôi!”
Lúc này trong sân đã phủ một tầng tuyết trắng, vì đã lâu không có ai tới, mặt đất phủ đầy tuyết đặc biệt trắng tinh khiết, dẫm lên mặt đất thậm chí còn nghe thấy tiếng kẽo kẹt nhè nhẹ. Ôn Hành Viễn đi trước mở cửa ra.
Trong phòng lạnh một cách đáng sợ, thoạt nhìn căn phòng rộng như vậy không có lấy một chút độ ấm, vốn màu sắc trang hoàng trong căn phòng đã là gam màu lạnh, mùa đông vừa đến lại khiến nó càng thêm lạnh lẽo.
Ôn Hành Viễn đi đến mở tủ lạnh trước mắt nhìn vào bên trong, chỉ có một ít đồ ăn sáng, vì thế xoay người đi đến cửa đổi giày. Đổng Mặc vừa mới bước vào trong nhà đã thấy anh chuẩn bị đi ra ngoài, tưởng trong đội có nhiệm vụ gì, nên thận trọng hỏi anh: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Đừng căng thẳng! Tôi đi ra ngoài mua thức ăn, em cứ ngủ một giấc đi. Được rồi, cứ gọi là chú đi.”
Ôn Hành Viễn làm dịu ngay thần kinh đang căng thẳng của Đổng Mặc, khẽ cười rồi bước vội ra cửa, đi xe xuống siêu thị dưới chân núi mua đồ ăn sở trường của mình. Nếu đổi lại là lúc bình thường, anh làm gì có tâm trạng đang phá án lại về nhà nấu ăn. Lần này nhìn thấy Đổng Mặc suốt mấy giờ liền không ăn uống lại căng thẳng kiệt sức, quả thật anh không đành lòng. Chỉ sợ cô gái nhỏ một thân một mình lại không chịu nổi gió táp mưa sa. Huống hồ cô lại còn bị thương, đúng lúc vụ án này đang bị dừng lại, khó có cơ hội để cho cô nghỉ ngơi cho thật tốt, dù sao thì chuyện của Vưu Văn chắc chắn sẽ rất mệt.
Đổng Mặc nghe lời anh lên phòng của mình. Lúc đầu nằm trên giường cô vẫn không cảm thấy được mình mệt mỏi đến thế nào, nhưng sau một phút nằm xuống toàn thân cô dường như không còn nghe theo sự chỉ đạo của bộ não nữa. Một giây trước cô còn nghĩ đến việc nhắm mắt lại nghĩ về vụ án, một giây sau cô đã hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ.
Ôn Hành Viễn mang theo một đống đồ ăn vào trong nhà, không thấy bóng dáng Đổng Mặc trong phòng khách, nên anh đoán cô đã ngủ rồi. Anh đưa đồ ăn vào phòng bếp làm nhanh mấy món ăn sáng đơn giản, giống như cơm tập thể, sau đó ngồi ở quầy bar, khoanh tay lại nghĩ đã bao lâu rồi không nấu cơm? Một tháng? Hai tháng? Hay nửa năm?
Anh nhìn qua cảm thấy rất tự hào, sau đó nhẹ nhàng đi lên lầu định gọi Đổng Mặc dậy ăn đã rồi ngủ tiếp. Đừng nói đến Đổng Mặc, ngay cả anh nhìn một bàn thức ăn cũng bị cảm giác đói khát làm mờ cả đầu.
Anh nhẹ nhàng mở cánh cửa đang đóng. Nhìn thấy Đổng Mặc cuộn chăn lại thành một khối trên giường, anh cảm thấy trong lòng mềm nhũn, không kiềm chế động tay động chân một chút, cô quả thật là rất nhỏ nhắn.
Anh nhẹ nhàng di chuyển, bỗng một làn gió lạnh phả vào mặt. Anh nhìn thoáng qua mới nhớ ra là cửa sổ của phòng này đã hỏng, quên chưa gọi người tới sửa. Sau đó tầm mắt của anh lại chuyển đến Đổng Mặc đang chui trong ổ chăn, cô bé này chẳng lẽ gió lạnh như vậy cũng không chịu nói?
Mặt cô tái xanh, đôi môi cũng không còn chút màu máu, Ôn Hành Viễn nhìn chằm chằm vào cô trong lòng không biết là cảm giác gì. Anh lại gần cô, vỗ nhẹ vào bả vai cô: “Đổng Mặc, dậy đi. Bên này lạnh, em qua phòng của tôi.”
Đổng Mặc đang ngủ say nên căn bản không nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng bên tai, hô hấp cô vẫn đều đều, yên lặng ngủ.
Ôn Hành Viễn chạm vào cánh tay bên ngoài chăn của cô, lạnh giống như vừa lấy ra từ tủ đá. Anh dừng lại một chút, hai chân cứng ngắc không biết nên làm gì, một lúc sau bỗng nhiên cởi áo khoác của mình, xốc một góc chăn lên định vòng qua người cô, nhưng đột nhiên lại dừng giữa không trung.
Anh do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định thu hồi tay lại, duy trì một khoảng cách với Đổng Mặc. Anh nằm thẳng nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc trở nên rối mù.
Ôn Hành Viễn quyết định đứng dậy. Vừa mới động đã chạm đến hai chân lạnh như băng của Đổng Mặc, anh sững người, chạm vào ga giường sau lưng Đổng Mặc. Chắc thể chất Đổng Mặc thuộc tính hàn nên ngay cả chỗ cô nằm xuống cũng không có chút nhiệt độ nào. Cả người Đổng Mặc đều giống như một khối băng, không giống anh, không có điều hòa cũng không sao hết.
Đổng Mặc trở mình, kéo lại chăn đắp kín cả cằm mình.
Ôn Hành Viễn nghiêng người, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định nằm xuống vươn hai tay ôm Đổng Mặc vào trong lòng ngực, đặt cằm trên đầu Đổng Mặc cảm nhận cái lạnh đến tận tâm can.
Đổng Mặc đang cau mày cũng dần dần giãn ra, vô thức kề sát vào người Ôn Hành Viễn. Anh chính là một cái máy sưởi, có thể cứu vớt thân thể lạnh lẽo của cô.