Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 110: Một mình cướp pháp trường

Dung nhan tuyệt sắc kia đưa lưng về phía ánh mặt trời có chút tiều tụy, lại bởi vì may mắn đuổi kịp mà thở dài

nhẹ nhõm một hơi, hắn thấy người thương trừ bỏ bụng của nàng, ừm, xẹp

xuống, thì người đều bình yên vô sự, lúc này, bỏ nghi vấn nho nhỏ về

bụng sang một bên, sắc mặt căng thẳng nhu hòa đi rất nhiều.

Cốc Nhược

Vũ không dám tin trợn to mắt, miệng hơi mở rộng. Nhận rõ người tới đôi

mắt của nàng nháy mắt đã ướt át, lẩm bẩm nhẹ nói : “Hiên. . . . . .”

Nghe thấy giọng Cốc Nhược Vũ khẽ gọi,

dung nhan tuấn dật của Phượng hiên đã khôi phục được sức sống. Hắn

nghiêng đầu mỉm cười nói, mái tóc nghịch ngợm rơi lả tả theo động tác

nghiêng của đầu, ánh mắt say lòng người nhìn Cốc Nhược Vũ, mỉm cười

vươn ra trái về phía nàng, ôn nhu nói: “Ngoan, lại đây!”

“Hiên. . . . . .” Cốc Nhược Vũ ngây ngốc đưa bàn tay nhỏ bé đặt vào bên trong bàn tay to của hắn, nhiệt độ từ

trong tay hắn truyền đến làm cho nàng cảm nhận được tất cả đây là sự

thật, điều này làm cho nàng không khỏi mừng rỡ lại kêu thêm một tiếng

“Hiên”, rồi đứng dậy nhào vào trong ngực của hắn, vững vàng mà ôm chặt

hắn.

Phượng hiên đón được người yêu, cánh tay trái gắt gao ôm nàng vào trong lòng mình, một chút nhu tình hiện lên

trong mắt hắn, là thỏa mãn, nhưng sự thật không cho hai người kéo dài

lời tâm tình!

Kèm theo một tiếng kia của Cốc Nhược Vũ, đám người trên pháp trường rốt cục phục hồi tinh thần lại. Ngự thiên

dương tức giận ra lệnh, Ngự Lâm Quân bắt đầu tiến lên bắt người.

“Ôm chặt ta!” Lời của Phượng hiên vừa

nói ra, sau đó ôm sát Cốc Nhược Vũ, nhảy lên mấy trượng bay vút qua nhóm Ngự Lâm Quân trên Hình đài ( chỗ tử hình), về phía hoàng đế Ngự Thiên

Dương.

“Mau! Mau! Hộ giá!” Trình Nhiễm thấy

Phượng hiên cũng sắp tới gần, vội vàng hạ lệnh che ở trước người Ngự

Thiên Dương. Thị vệ ở gần Ngự Thiên Dương nghe lệnh, cuống quít hộ giá.

Chỉ là, mang theo Cốc Nhược Vũ mục đích

của Phượng hiên hình như chính là Ngự Thiên Dương, cũng sắp trên đường

tiếp cận, tay vừa động, đồ đao ở tay phải bay ra, nhanh mà thẳng bổ về

phía Ngự Thiên Dương, người lại đột nhiên chuyển hướng nhằm về phía

chúng thần cùng sứ giả.

Đồ đao lao tới hung hãn, thị vệ gần đó

muốn đánh nó rớt trên mặt đất, nhưng tay lại bị chấn động mà run lên,

làm cho đồ đao kia thay đổi phương hướng, thẳng hướng mà đâm vào trên

mặt đất.

Trừng mắt nhìn đồ đao cắm vào trên mặt

đất kia, tuy nói không bị gần sát vào bên mình, nhưng đột nhiên lại bị

kinh hách Ngự Thiên Dương giận tím mặt, hạ lệnh muốn trực tiếp giết hai

người.

Chuyển hướng về phía đám đại thần cùng

sứ giả Phượng hiên bị Phượng trọng nam ở giữa biết võ ngăn lại, nhưng

mà, tất cả dường như là nằm trong dự liệu, người thay đổi, nguyên bản có thể đào tẩu theo hướng khác nhưng Phượng hiên đi về bên này là cố ý .

Phượng hiên đang cười, giống như năm đó

khi biết muội tử trở thành lễ vật bị đưa vào trong cung vậy, cười làm

cho Phượng trọng nam trong lòng rụt rè “Đắc tội với ta luôn phải trả giá thật nhiều !” Lúc đối mặt chống lại Phượng Trọng Nam Phượng hiên chỉ

nói một câu này.

Sau khi nhanh chóng qua mấy chiêu, chủ ý ban đầu là không ham chiến Phượng hiên lại vung tay lên có dụng tâm

khác mà nở nụ cười, đối cứng tay trái với Phượng trọng nam chạm nhau một chưởng, sau khi đẩy ông ta lùi vài bước, nói nhẹ với Cốc Nhược Vũ trong lòng một câu “Nín thở” , trong tay lập tức bắn ra một viên đạn màu tím, “Oanh” , viên đạn kia tản ra.

Sương khói màu tím lượn lờ.

Không biết là ai hô lên một tiếng “Có

độc”, Ngự Lâm quân không có việc gì, nhưng bộ dạng của chúng thần cùng

đám sứ giả lại không đúng, đều cảm thấy trúng độc, mà Phượng trọng nam

đang một chưởng ngăn chặn Phượng thì cảm thấy tay trái bị đâm một cái,

sau đó cảm thấy tê dại, nhìn thấy, bàn tay kia đã biến thành màu đen.

Phượng Trọng Nam muốn bức độc ra, nhưng bởi vì lại trúng độc sương khói

màu tím kia, vận khí không thuận, đành phải điểm đại huyệt trên cánh tay trái, muốn ngăn cản độc tố khuếch tán, nhưng mà vẫn vô dụng, bởi vì độc tố kia đã nhanh chóng khuếch tán, Phượng trọng nam vung ống tay áo bên

trái đã biến thành màu đen lên, không có biện pháp ông ta đành đoạt lấy

kiếm của Ngự Lâm quân bên cạnh chém xuống cánh tay trái của mình, hmáu

phun ra, đau đớn làm cho ông ta kêu thảm một tiếng, cố nén mới không bất tỉnh.

Chúng thần cùng với đám sứ giả trúng độc làm cho Ngự Lâm Quân đuổi giết Phượng hiên cùng Cốc Nhược Vũ sinh ra

hỗn loạn, thừa dịp loạn ở bên trong, Phượng hiên mang theo Cốc Nhược Vũ

cùng nhau nhảy xuống, chui vào trong ngõ hẻm rắc rối gần ngã tư phía

đông, rồi không thấy bóng dáng nữa.

Vừa vào bên trong, Phượng hiên đã đem

Cốc Nhược Vũ đặt xuống dưới ôm đi, nhìn thấy hô hấp của nàng còn bình

thường, vội nói tốt lắm, trong lòng cảm thấy nương tử thân ái ngoan

ngoãn nín thở, đôi mắt to tròn mở to, bộ dáng thật đáng yêu, nhịn không

được ở trên môi nhỏ nhắn đang mím của nàng hôn một cái.

Tiếp theo, Phượng hiên ôm Cốc Nhược Vũ ở trong hẻm chạy đi, thấy quan binh bị bỏ rơi, liền đi theo mục đích của

hắn nhanh chóng bỏ chạy.

“Đây là nơi nào?” Cốc Nhược Vũ đứng trên mặt đất nhìn Phượng hiên châm cây đuốc trong tay, nhìn nhìn lại lối đi, nghĩ đến vừa rồi Phượng hiên thần kỳ ở trên bãi tha ma bí mật chuyển

dời một tấm bia đá sang chỗ khác, xuất hiện một lối đi, sau khi cùng

nàng đi vào, liền đóng lại.

“Đây là mật đạo thông ra bên ngoài Kiền

Đô.” Phượng hiên một tay cầm cây đuốc, tay kia thì đem lương khô không

biết lấy từ nơi nào đưa cho Cốc Nhược Vũ, sau đó lại nắm tay của Cốc

Nhược Vũ , dẫn nàng đi.

“Đợi một chút, Hiên, đứa nhỏ!” Vừa nghe

là phải ra khỏi Kiền Đô, Cốc Nhược Vũ lập tức nghĩ đến hai hài tử của

nàng, vội vàng kéo Phượng hiên ngừng lại.

“Lượng nhi không có việc gì, có Tiêu ở

bên cạnh con, “Phượng hiên thấy Cốc Nhược Vũ mở miệng, giống như biết

nàng muốn nói gì, lại tiếp tục nói, “Hài tử kia cũng không có việc gì,

Địch mang theo con. Cha mẹ bọn họ không có việc gì, trong Kiền đô không

có ai biết quan hệ giữa chúng ta, cho dù biết, cũng không biết là bao

lâu về sau rồi, đến lúc đó, bọn họ đã sớm gặp chúng ta.” Sau khi châm

cây đuốc, hắn liền nhìn thấy ám hiệu đặc biệt của Cung thị sau khi chia

nhau tiến vào mật đạo đã nói Phượng Tiêu cùng Phượng địch lưu lại, cho

nên mới biết chuyện của hai hài tử.

Vừa nghe hắn nói như vậy, Cốc Nhược Vũ chợt cảm thấy yên tâm.

“Lại là một đứa con trai, đúng không?” Phượng hiên kéo Cốc Nhược Vũ vào trong ngực của mình, nhẹ giọng hỏi.

“Đúng, thiếp chỉ được nhìn con một cái!” Nghĩ đến chuyện chỉ có thể được gặp mặt hài tử, Cốc Nhược Vũ hai mắt đẫm lệ rưng rưng.

“Vất vả cho nàng, thật xin lỗi, ta lại

không ở bên cạnh nàng!” Đối với chuyện lúc hai đứa nhỏ sinh ra hắn lại

không ở bên người Cốc Nhược Vũ, Phượng hiên rất áy náy để ý.

“Không, không có gì.” Cốc Nhược Vũ được

Phượng hiên bao bọc, ngửa đầu lên nhìn hắn, sau đó lắc lắc đầu, lại đem

đầu vùi vào trong ngực hắn, may mắn bình thường thân thể nàng được Hồng

Hi Nghiêu điều dưỡng rất khá, cho nên mới sinh đứa nhỏ trong lúc chạy

loạn thế này cũng không có việc gì.

Phượng hiên không nói nữa, khẽ hôn trên

tóc của nàng một chút, hai người lẳng lặng đứng yên trong chốc lát, rồi

mới cử động cơ thể.

Thời gian sau đó, mặc kệ Kiền Đô vì hai

người mà náo loạn thành cái gì, đôi vợ chồng ân ái này theo mật đạo đi

ra bên ngoài Kiền Đô, gặm chút lương khô, vừa đi vừa nói.

Cốc Nhược Vũ tò mò hỏi Phượng hiên làm

sao mà biết chỗ mật đạo này. Nói về sự tồn tại của mật đạo, Phượng hiên

không muốn nói Nguyệt gia là phúc tinh của hắn. Năm đó Phượng Vũ trở

thành hoàng hậu sau khi giả chết, trước khi đi, để ngừa vạn nhất báo cho Phượng hiên biết về bí mật của Nguyệt gia thời ông bà tổ tiên Nguyệt

Thừa Vận lưu truyền đến nay—— vị trí mật đạo để rời khỏi Kiền Đô. Về

phần lộ tuyến chạy trốn từ núi Thái Khê là bởi vì lúc ấy Phượng Vũ mù,

cho nên bức tranh của nàng không thể vẽ được đường lối cụ thể, Phượng

hiên liền dùng chim bồ câu tới chỗ của hai tiểu tử Nguyệt gia, từ bọn họ lấy được bản đồ lộ tuyến.

Ngày ấy Bích Nhân Hoành nhắc nhở Phượng

hiên về hành động mờ ám của Phượng trọng nam, Phượng hiên đề phòng tâm

nặng vạn nhất có chuyện gì tệ nhất phát sinh, hắn liền tính toán mang

theo người nhà đào tẩu qua mật đạo, không nghĩ tới thật sự là phải dùng .

“Hiên, cổ tay của chàng làm sao lại bị

thương! ?” theo ánh sáng của cây đuốc Cốc Nhược Vũ chợt phát hiện ra vết thương trên cổ tay Phượng hiên liền đau lòng kêu lên.

“Không cẩn thận, không có gì đâu, nàng

đừng lo lắng!” Phượng hiên ngừng suy nghĩ, liền giải thích, an ủi nói

với Cốc Nhược Vũ, “Chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây, ta bôi chút thuốc

là tốt rồi!”

“Hiên, bây giờ bôi đi!” Cốc Nhược Vũ không chịu đi nữa.

Phượng hiên đành phải theo ý nàng, để

nàng lấy thuốc mỡ từ trong ngực áo của mình, giúp mình bôi thuốc. Nhìn

vẻ mặt nàng thật cẩn thận bôi thuốc, trong mắt Phượng hiên hiện lên vẻ

ôn nhu. Làm gãy sợi dây được ngâm trong hầm băng thực sự làm hắn mất

không ít công sức. Hắn chưa bao giờ dự liệu được chuyện Bích Nhân Hoành

sẽ trói hắn, cho nên đối với sai lầm lần này, hắn Phượng hiên chắc chắn

sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai. Từng bị sợi dây đó trói ba ngày ba

đêm, từ nay về sau, trong tay áo hắn vĩnh viễn đều mang theo sợi dây

khắc tinh đó. Sáng sớm thời điểm nói lời từ biệt với Bích Nhân hoành,

hắn đã giải được huyệt đại toàn thân mình, đang vội vàng nghĩ biện pháp

thả con côn trùng ( trong cái dây đó) trong đó ra.

May mắn hắn vượt qua được, thiếu chút nữa sẽ hối hận cả đời! Phượng hiên vui mừng nhìn đầu nhỏ của Cốc Nhược Vũ trong lòng .

Thuốc bôi xong, hai người tiếp tục đi,

trên đường Phượng hiên lại không biết từ nơi đâu lấy ra quần áo đã sớm

giấu kỹ, hai người đều tự thay. Cho đến khi gần ban đêm, bọn họ mới đi

tới núi Thái Khê.

Lúc này, tóc Phượng tiêu đang nhận lấy nguy cơ trước nay chưa từng có, bị bàn tay nhỏ bé của mỗ nào đó tàn nhẫn mà nắm.

“Cha ta mẹ ta đâu! ?” Hỏi một cách dứt

khoát, giọng nói non nớt, Tiểu Cốc Lượng mở to đôi mắt tròn trừng mắt

nhìn phạm nhân bị thẩm tra, với tư thế nếu không nói thật sẽ làm cho đối phương hói đầu.

“Chúa thượng cùng phu nhân đang theo

sau, Thiếu tông chủ, chúng ta cứ lên đường thôi!” Phượng tiêu kiên trì

nói dối, khuyên một ngày, Thiếu tông chủ nhà hắn nhất định không chịu

rời đi, kiên quyết phải nhìn thấy cha mẹ mới quyết định.

“Ngươi còn không nói thật!” Tiểu Cốc Lượng dùng sức, “Các ngươi nói chuyện ta đều nghe thấy được!” Bé nở nụ cười quái dị.

“Thiếu tông chủ. . . . . .” Phượng tiêu

rốt cuộc cũng hiểu rõ đầu hắn chịu tai ương từ đâu. Ngẫu nhiên Phượng

địch tụ họp với hắn, vừa vặn thương lượng làm sao bây giờ, Thiếu tông

chủ vậy mà lại nghe thấy được, phải làm sao bây giờ?

“Mẹ ta ở buổi trưa canh ba đã bị xử trảm rồi, có thật không? Cha ta cũng lành ít dữ nhiều, đúng không?” Vì để

xác định, Tiểu Cốc Lượng hỏi lại một lần nữa.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, thấy thế, Tiểu Cốc Lượng bỗng nhiên buông tay ra, buông tha cho Phượng tiêu,

chuyển hướng về phía Phượng địch, ngửa đầu nói với hắn: “Đưa đệ đệ của

ta cho ta!”

“Thiếu tông chủ, ngài còn quá nhỏ, không ôm được Nhị thiếu chủ nhân, ngài nếu muốn nhìn Nhị thiếu chủ nhân mà

nói…, như vậy sẽ thấy được.” Phượng địch xoay người, đem bé con trong

lòng ôm đến trước mặt Tiểu Cốc Lượng.

Phượng địch nghĩ rằng Tiểu Cốc lượng sau khi biết mình có đệ đệ, sẽ hưng phấn mà muốn nhìn bé, nào biết đâu rằng Tiểu Cốc Lượng không phải có ý này.

“Nhị đệ, từ hôm nay trở đi, đệ phải nhớ

kỹ cừu nhân của chúng ta là ai, chính là vị ngồi ở trên ghế rồng – cẩu

hoàng đế! Chờ khi hai huynh đệ chúng ta lớn lên, luyện tốt võ công, sẽ

vì cha mẹ báo thù!” Nụ cười của bé không thay đổi, chỉ có thể theo đôi

mắt dần đỏ của bé, cùng với nước mắt xuất hiện trong hốc mắt mới nhìn ra được cảm xúc chân thật của bé, làm cho bọn hộ vệ chung quanh đều cảm

thấy đau lòng, nói không ra lời. Không quan tâm bé con có nghe hiểu hay không, tư tưởng báo thù cần phải giáo huấn từ nhỏ, Tiểu Cốc Lượng thao

thao bất tuyệt mà nói kế hoạch báo thù với đệ đệ của nó, “. . . . . . ,

đến lúc đó chúng ta sẽ diệt trừ vương triều Ngự thị, bắt lấy con chó

hoàng đế kia, cũng chém đầu của hắn, không, phải là đem hắn dạo phố, sau đó lại tra tấn hắn, . . . . . .”

“. . . . . .” Hoàn toàn im lặng, Cốc

Nhược Vũ khẽ nhếch miệng, không dám tin nhìn cái đầu nhỏ trước mặt

nàng, phát biểu ngôn luận báo thù trường thiên tàn nhẫn là của con trai

bảo bối. Đây là nàng đi theo Phượng hiên đi tới chỗ hội họp mà nghe nói

lúc trước chàng và Phượng Tiêu hai người đã ước định trong sơn động. Mới vào sơn động, đúng lúc nghe thấy lời của con, vừa nghe nội dung, nàng

lúc này liền ngây ngẩn cả người.

Phượng Tiêu bọn họ phát hiện sự xuất

hiện của Phượng hiên cùng Cốc Nhược Vũ, mừng rỡ vừa định kêu, lại bị

Phượng hiên ngăn cản, bởi vì hắn muốn nghe xem nhi tử đang nói gì, sau

khi nghe thấy, hắn liền vui vẻ, đứa nhỏ thật hiếu thuận a! Ừm, kế hoạch

báo thù nghe rất không tồi! Không hổ là nhi tử của Phượng Hiên hắn!

Con trai của nàng mới gần bốn tuổi mà

thôi, làm sao lại nói ra những lời này, tính cách này hoàn toàn không

giống mình, nhất định là giống phu quân nàng Cốc Nhược Vũ nghĩ, nhìn về

phía Phượng hiên, lại phát hiện vẻ mặt chàng đầy thần thái vinh quang,

lúc này lại cảm thấy bất mãn.

Phượng hiên vẻ mặt vô tội nhìn Cốc Nhược Vũ, còn lắc lắc đầu, tỏ vẻ nhi tử tự mình trưởng thành như vậy, hoàn

toàn không phải do mình, kết quả là lại nghe thấy Tiểu Cốc Lượng tiếp

tục nói: “Cha đã nói qua, làm người phải ăn miếng trả miếng, mà ăn miếng trả miếng không chỉ có như thế, phải trả lại gấp trăm ngàn lần! Quân tử báo thù mười năm không muộn, cho nên. . . . . .”

Người này, lúc trước đã giáo huấn cho

nhi tử những gì a! Cốc Nhược Vũ cho Phượng hiên một ánh mắt chúng ta

tính sổ sau, xoay người ôm lấy Tiểu Cốc Lượng, nàng sợ nếu không ngăn

cản bé, chỉ sợ sẽ đem những lời đại nghịch bất đạo biến hoàng thượng

thành đám thịt vụn đều lôi đi ra.

Bỗng nhiên bị người ôm lấy, bé từ chối

mấy cái, quay đầu nhìn lại, lại chính là mẫu thân mà mình nghĩ đã bị

chém đầu, nước mắt trong hốc mắt nhất thời nhịn không được, lăn xuống

dưới, làm cho toàn bộ lời muốn nói của Cốc Nhược Vũ đều nuốt trở về, chỉ có gọi lên một câu: “Lượng Nhi!”

“Mẹ!” Tiểu Cốc Lượng quay lại ôm lấy cổ

Cốc Nhược Vũ, không bao giờ chịu buông tay nữa, nụ cười trên khuôn mặt

nhỏ nhắn khôi phục lại sắc thái vui sướng.

Một nhà bốn người đoàn tụ ấm áp mãn

nguyện, nhưng không bao lâu, sau khi Phượng hiên cùng Phượng tiêu và

Phượng địch hai người nói chuyện một chút, Phượng hiên để Phượng tiêu

bọn họ bảo vệ Cốc Nhược Vũ cùng hai hài tử, một mình mang theo Phượng

địch chuẩn bị rời khỏi sơn động.

“Hiên, Chàng muốn làm gì! ?” Cốc Nhược Vũ không rõ, kích động nắm lấy ống tay áo của hắn không chịu buông ra.

“Ta đi một chút, nàng ở chỗ này chờ cùng bọn nhỏ. Ngoan, không cần phải lo lắng cho ta!” Phượng hiên hôn lên

trán nàng một chút, “Tin tưởng ta!”

“Vậy chàng nhanh chút trở về! Nhìn vẻ

mắt hắn giống như đang chuẩn bị làm việc gì, Cốc Nhược Vũ cuối cùng cũng không ngăn cản nữa, nghe lời hắn nói… chờ ở núi Thái Khê

Vì thế, mang theo Phượng địch Phượng

hiên một lần nữa quay lại mật đạo, tiến vào Kiền Đô, làm như vậy là để

lúc nửa đêm lẻn vào Sưởng cấm thành trong hoàng cung! Nguyên nhân đương

nhiên là cái định luật cứng như sắt kia: bất luận là ai, đắc tội với

Phượng hiên hắn luôn phải trả giá thật nhiều !