Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 109: Pháp trường kinh biến

Edit: ss gau5555

Bên kia, Phượng địch trông cậy vào Hồng

Hi Nghiêu hỗ trợ để cho Cốc Nhược Vũ ngất đi, lại lấy được đáp án là

Hồng Hi Nghiêu lắc đầu. Hồng Hi Nghiêu nói cho Phượng địch biết chuyện

Phượng Vũ lần đó là may mắn thành công, sau đó bất luận ông làm như thế

nào, cũng không thể điều chế ra loại thuốc này. Thấy kế hoạch không

thông, Phượng địch liền muốn Hồng Hi Nghiêu đem mê dược vô sắc vô vị cho hắn, để cứu chủ tử nhà hắn ra.

Hồng Hi

Nghiêu sau khi trầm mặc một chút, rồi cho hắn thấy tiểu Cung Thi Liêm

còn trong tã lót, rồi khuyên: “Phượng hiên đối với Phượng phu nhân tình

cảm sâu bao nhiều ngươi cũng biết, ta không đồng ý ngươi đi thả hắn ra.”

Phượng địch cũng liên tưởng đến bộ dạng

phát cuồng năm đó của Phượng hiên sau khi biết được tin Phượng vũ chết,

làm cho hắn không khỏi rùng mình một cái, càng ngày càng cảm thấy chủ tử nhà mình đúng là không thể thả ra.

“Nếu Phượng hiên ở Bích phủ, Bích đại

nhân nhất định sẽ nghĩ biện pháp đảm bảo an toàn của hắn. Chỉ là trải

qua chuyện lần này, Phượng hiên không có khả năng ở lại trong triều nhận chức. Hắn mất đi địa vị ở trong bộ tộc Phượng thị sẽ có hoàn cảnh gì

nói vậy ngươi có thể đoán được. Quyền lực của bộ tộc Phượng thị sẽ trở

lại trong tay Phượng trọng nam ! Hoàng thượng lúc trước lệnh cho ta chế

rất nhiều Giải Độc Hoàn, để Ngự lâm quân vây quanh ở bên ngoài Phượng

phủ không còn sợ mê dược hoặc độc dược! Bởi vậy trừ phi ngay mặt chống

lại Ngự Lâm quân, còn không có biện pháp không kinh động ai mà có thể

đưa Lượng nhi ra khỏi Phượng phủ! Hơn nữa bây giờ nhân thủ của ngươi

không đủ sao! Phượng trọng nam lại coi Phượng hiên là kẻ thù mà không

phải nhi tử, nếu Thiếu tông chủ nhà ngươi rơi vào trong tay hắn, thì dữ

nhiều lành ít!”

“Tiêu cùng hộ vệ của Phượng thị đang bảo vệ ở bên người Thiếu tông chủ, nếu thật có chuyện gì, bọn họ sẽ liều

chết bảo vệ Thiếu tông chủ !” Cung thị muốn đưa Tiểu Cốc lượng ra khỏi

Phượng phủ, cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất mà thôi, Phượng địch lo lắng đệ đệ có thể bảo vệ tốt Thiếu tông chủ hay không.

“Ngươi vẫn nên ở lại chỗ này của ta, bảo vệ tốt Nhị thiếu chủ nhân của ngươi đi! Có thể bảo vệ một người là được một!”

Nghe thấy câu cuối cùng của ông, nhìn

đứa trẻ đang quấn tã Phượng địch đột nhiên mới nhớ tới Phượng Hiên đã

từng dặn qua: “Nếu xảy ra tình huống xấu nhất, bảo vệ một người là một

người! Những thứ khác ta sẽ xử lý!” Thật là, hắn thiếu chút nữa bởi vì

hoảng thần mà quên đi chuyện chúa thượng đã từng an bài! Lúc này, trong

lòng Phượng địch đã có tính toán. Chỉ thấy hắn ôm lấy tiểu Cung Thi

Liêm, nói với Hồng Hi Nghiêu nói: “Hồng đại nhân, cám ơn ngài!”

“Ngươi đang muốn làm cái gì, Kiền đô hiện tại không cho người ra, ngươi mang theo nó làm sao đi được, vẫn là ở lại. . . . . .”

“Không được, tiểu nhân sẽ có biện pháp

mang Nhị thiếu chủ nhân rời đi. Chỉ là làm phiền đại nhân phái người đến Cốc phủ nói một tiếng Nhị thiếu chủ đang ở chỗ của tiểu nhân, còn nữa

để bọn họ không cần lo lắng cho Thiếu tông chủ, nếu tiểu nhân đoán không sai, Thiếu tông chủ ngày hôm qua đã không còn trong Kiền đô. Tiểu nhân

cáo từ!” Dứt lời, Phượng địch đã ôm tiểu Cung Thi Liêm đi.

“Ta đã biết. Ngươi chờ một chút!” Hồng

Hi Nghiêu gọi hắn lại, sau khi giúp hắn chuẩn bị một ít đồ dùng, mới để

cho hắn đi. Tuy rằng không rõ, nhưng Hồng Hi Nghiêu vẫn theo lời Phượng

địch nói phái người đến Cốc phủ.

Đúng như Phượng địch sở liệu, Tiểu Cốc

Lượng mà mọi người lo lắng căn bản đã không còn ở trong Phượng Phủ! Bởi

vậy, sau khi hạ triều, đi đến Phượng phủ Phượng trọng nam muốn dùng Tiểu Cốc Lượng để tra tấn kế hoạch của Phượng hiên chết non, tức giận đến

giơ chân rống giận, ông rõ ràng trước khi Ngự Lâm quân đến đã an bài

người của mình quan sát Phượng phủ, vì sao lại có thể không thấy đâu! ?

ông ta liên tiếp chất vấn quản gia Phượng Tường cùng chúng nô bộc, nhưng đều nhận được một nghìn đáp án giống nhau là: phu nhân tiến cung trước, Thiếu tông chủ cùng Phượng Tiêu ở lại, nhưng sau đó, không có ai gặp

qua hai người hộ vệ cùng với bóng dáng Thiếu tông chủ!

“Phượng, Tiêu ——!” Phượng trọng nam hận

đến nghiến răng nghiến lợi, tức giận đập nát bàn, từ trong kẽ răng gào

lên tên Phượng Tiêu.

Mà Phượng tiêu đã sớm chạy trốn tới núi

Thái Khê liên tục đánh hai cái hắt xì, ai nha, nhất định là có người

phát hiện ra không thấy bóng dáng Thiếu tông chủ rồi! Thân là thuộc hạ

tín nhiệm nhất bên cạnh Phượng hiên, Phượng Tiêu đối với công việc mà

Phượng hiên dặn dò từ trước đến nay là nhớ rõ ràng. Cho nên khi Cốc

Nhược Vũ tiếp chỉ, Phượng Tiêu đã có dự cảm xấu. Cho rằng đây tuyệt đối

là tình huống tệ nhất theo lời chúa thượng nói, hắn độc đoán mà huỷ bỏ

đề nghị của Phượng thuần chờ một chút, quyết định thật nhanh thu thập

quần áo cho Tiểu Cốc lượng, ôm bé, dẫn theo thị vệ số lượng không nhiều

lắm, tìm chỗ hẻo lánh nhất của Phượng phủ, mà ngoài tường cũng không còn ai chú ý, trèo tường, lặng yên không một tiếng động bỏ trốn mất dạng!

Sau khi ra khỏi Phượng phủ, lại phát

hiện người được phái đi bẩm báo với chúa thượng không thể ra khỏi Kiền

đô, Phượng Tiêu càng thêm xác định thêm suy nghĩ trong lòng, không chút

do dự thay đổi chủ ý ban đầu là đi đến Cốc phủ, mang theo mọi người chạy thoát khỏi hướng kia của Kiền đô.

Nhiệm vụ cuả hắn là bảo vệ tốt Thiếu

tông chủ! Phượng Tiêu nhìn Tiểu Cốc Lượng đang ăn đồ ăn sáng—— heo núi

nướng, trong lòng hiện lên một chút bất an, chỉ mong chúa thượng cùng

phu nhân không có việc gì!

Hắn không biết là, lúc này, ở trong thiên lao Cốc Nhược Vũ đã nhận đựơc thánh chỉ ban chết

“Đây là bữa cuối cùng của người, mời. . . . . .” Hoắc Uy Thâm một chút cũng không nói được, hắn cho mọi người

lui, tự mình đem cơm tới cho Cốc Nhược Vũ.

“Cám ơn ngài!” Biết sẽ có kết quả này

Cốc Nhược Vũ không khóc náo loạn, cũng không mặt xám như tro tàn, nàng

rất bình tĩnh, đang mặc tù phục ( trang phục của tù nhân) nàng chỉ thẳng tắp đứng ở nơi đó, “Đại nhân, hài tử của ta đâu?” Nàng sau khi tỉnh

lại, phát hiện ra y phục trên người đã đổi, đứa nhỏ cũng không thấy,

trong lòng lo lắng sốt ruột lại không biện pháp.

“Ngài yên tâm, đứa nhỏ rất khỏe mạnh, cũng rất an toàn!” Hoắc Uy Thâm vô cùng bội phục biểu hiện của nàng.

“Vậy là tốt rồi.” Hài tử đáng thương của nàng, vừa sỉnh ra đã không có mẹ, còn có Lượng Nhi của nàng! trên mặt

Cốc Nhược Vũ hiện lên một chút ưu thương, “Vậy Phượng hiên đâu? Chàng có thể hay không bởi vì chuyện này. . . . . .” Cốc Nhược Vũ lo lắng lại

hỏi.

“Phượng đại nhân, ngài ấy không có việc

gì !” Không muốn làm cho nàng lo lắng quá mức, Hoắc Uy Thâm một chữ cũng không nói Phượng hiên mất tích cùng với chuyện hoàng thượng xử trí hắn.

“Nếu ngài gặp Phượng hiên mà nói…, có

thể giúp ta nói lại với chàng, hãy sống thật tốt, chăm sóc tốt cho hai

hài tử được không?” Cốc Nhược Vũ nghe thấy Phượng hiên không có việc gì, lo lắng trong lòng lập tức buông xuống.

“Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngài chuyển đạt. Ngài nhanh ăn đi!” Hoắc Uy Thâm sau khi nói những lời này,

thì ra khỏi nhà lao, đóng cửa lại, khẽ thở dài một tiếng, rời khỏi nơi

này.

Một mình ở trong lao Cốc Nhược Vũ không

động đến đồ ăn kia, nàng đem túi gấm đeo ở trên cổ xuống, lấy ngọc bội

bên trong ra, nhìn lại xem, nhìn vật nhớ người. Ban đầu ngọc bội cho

Tiểu Cốc Lượng sau khi gặp lại Phượng Hiên, lại bị hắn cầm về từ chỗ của nhi tử, nguyên nhân đó là vật đính hôn của hắn và nàng đưa cho nhi tử

làm gì? Nhớ tới lúc ấy vẻ mặt cùng giọng nói đương nhiên của Phượng, Cốc Nhược Vũ tay cầm ngọc bội, nước mắt không khỏi chảy ra. Từ nay về sau,

cái loại vẻ mặt này nàng sẽ không còn được gặp lại rồi! Nụ cười của

chàng xấu xa cũng được, làm nũng ăn quịt cũng được, quý khí tài trí hơn

người cũng tốt, cao ngạo cũng tốt, nhưng tất cả nàng sẽ không thấy được

rồi!

Cốc Nhược Vũ khóc lên, nàng nhớ…quá muốn gặp lại Hiên, nghĩ kỹ khắc sâu hình bóng của Hiên ở trong lòng! Không!

Như vậy căn bản chưa đủ! Nàng không muốn chết, nàng còn muốn gặp Hiên

rất nhiều rất nhiều thứ! Nàng muốn thể cùng chàng đến đầu bạc răng long, nàng còn chưa nghe đủ những lời nói yêu thương của chàng, cũng còn chưa nói đủ với Hiên là nàng thương chàng a!

Nàng còn muốn ôm đứa nhỏ chưa thấy mặt kia, muốn nhìn Lượng nhi lớn lên, nhìn hai hài tử cưới vợ sinh con .

Vì sao, tại sao lại phát sinh chuyện như vậy! Nàng cho tới bây giờ còn không nghĩ tới chuyện giết người! Mà bây

giờ, nàng lại để cha mẹ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nàng thật bất hiếu!

Cốc Nhược Vũ khóc thảm thiết trong đầu

nhớ đến đủ loại người, nhất là Phượng hiên. Thẳng đến khi tiếng khoá nhà lao vang lên lần nữa thì nàng biết thời gian của nàng đã đến!

Lần này chỗ hành hình vây chật người,

mỗi người đều hiếu kỳ xem hình dạng phu nhân Phượng hiên ra sao, đến tột cùng là lá gan lớn như thế nào mà lại sát hại công chúa nước khác, hơn

nữa còn thành công! Không chỉ có như thế, xuất hiện ở nơi đó không chỉ

có một ít đại thần chủ yếu, đám sứ giả Huyễn Vũ quốc, mà còn có hoàng

thượng!

Cũng bởi vậy, toàn bộ ngã tư phía đông

dày đặc Ngự Lâm quân, toàn bộ dân chúng xem cuộc vui bị chặn ở ngoài

vòng tròn. Chính giữa là Cốc Nhược Vũ đang bị gông xiềng quỳ tay chân

trên đài. Còn đồ tể (người làm nhiệm vụ sát sinh) râu quai nón, diện mạo hung ác đang mài đao soàn soạt, chuẩn bị đi về phía Cốc Nhược Vũ.

Ngự Thiên Dương tới đây không phải là vì để cho sứ giả Huyễn Vũ quốc xem hắn coi trọng việc này như thế nào, mà

là vì giải mối hận trong lòng, nghĩ thầm sau khi hắn đem căn nguyên mà

Phượng hiên kháng chỉ giết chết, xem Phượng hiên còn dám cãi lời hắn!

Phượng trọng nam tuy nói không tìm thấy

Tiểu Cốc Lượng, nhưng vẫn rất vui vẻ, bởi vì kế hoạch của ông ta đã

thành công, ông ta không thể chờ được muốn nhìn bộ dạng Phượng Hiên sau

khi thấy Cốc Nhược Vũ chết!

Sứ giả Huyễn Vũ quốc muốn đích thân nhìn thấy người ám sát thập lục công chúa chết đi, hơn nữa bọn họ đối với

quyết định của Ngự Thiên Dương rất là bất mãn, việc này vừa xong, liền

chuẩn bị trở về nước, còn chuyện công chúa bị giết tuyệt đối không để

yên!

Bích Nhân Hoành không có xuất hiện ở

trên pháp trường, bị hoàng thượng đã an bài làm nhiệm khác mà hắn vẫn

như cũ không thể thoát thân ra, chỉ có thể một mình ở nơi đó hối hận lúc trước không có bố trí người cướp pháp trường.

Người đồ tể đã đứng ở vị trí của mình,

Cốc Nhược Vũ nhận mệnh nhắm hai mắt lại, trong đầu nhớ lại từng màn ấm

áp ngọt ngào. Hoắc Uy Thâm cùng Trình nhiễm có chút không đành lòng mà

quay đi chỗ khác, Ngự Thiên Dương bọn họ lại hưng trí bừng bừng nhìn.

Mệnh lệnh xử trảm hạ xuống, đồ tể đem đao nâng lên cao, rồi hạ nhanh xuống.

Đao lên đao xuống, máu tươi văng khắp

nơi, một đầu người nhanh như chớp mà lăn xuống dưới, nguyên bản hẳn là

sẽ có cảnh tượng xảy ra nhưng lại làm cho bốn phía khiếp sợ!

Đầu người lăn trên mặt đất đôi mắt lồi

mở to, không cách nào nhắm mắt giống như nói chủ nhân của nó không dám

tin. Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, đều bởi vì chứng kiến một màn

mà kinh ngạc đến ngây người, chỉ có thể ngây ngốc nhìn thẳng lên thân

ảnh trên pháp trường kia căn bản không nên xuất hiện. Máu, theo đao tích lạc rơi xuống, người cầm đao không ngờ lại thay đổi!

Hắn, quần áo cẩm y, một đêm không đổi

nên quần áo có chút nhăn, thân ảnh cao ngất tản ra từng trận sát khí,

khuôn mặt tinh xảo không chút thay đổi, đôi môi từ trước đến nay giơ lên giờ phút này lại kéo căng. Không đếm xỉa đến bản thân thình lình xuất

hiện cùng với gọn gàng mà đoạt đao, lên đao, rơi đao mà tạo thành ảnh

hưởng, thẳng đến khi đao ảnh loé lên lần nữa, “ cạch” một tiếng, chỉ

thấy gông xiềng trên người Cốc Nhược Vũ đều bị bỏ đi.

Cảm thấy khác thường Cốc Nhược Vũ, mở

hai mắt ra, ngửa đầu nhìn lại. Đối mặt với ánh mặt trời nàng cảm thấy có chút chói mắt dù nheo lại, cũng không gây trở ngại để nàng nhận rõ thân phận của người đến.