Hắn bất đắc dĩ nhếch môi, xem ra để cho nàng một mình đến Ly Vương phủ là chuyện không thể nào: “Ngọc bội đâu?” Hắn hỏi, quyết định tự mình sẽ đi đến Ly Vương phủ.
Hạ Thiên nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên nhìn hắn, dáng vẻ trông rất điềm đạm đáng yêu, trải qua một chuyện kinh hoảng như vậy, lá gan của nàng đã nhỏ đi một chút, bàn tay nhỏ nắm lại ôm trước ngực, bĩu môi hỏi lại: “Vậy túi đồ của ta đâu?”
“Khách điếm.”
“Ai biết ngươi có giấu đi hay không, ta muốn nhìn thấy túi đồ của ta, sau đó mới trả lại ngọc bội cho ngươi.”
Hạ Thiên kì kèo mặc cả, nếu hắn mà đem đồ của mình giấu đi thì nàng sẽ chết không có chỗ chôn mất.
“. . . . . .Ta không có giấu.” Đại thúc nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ta mặc kệ, một tay giao tiền, một tay giao hàng.” Thái độ của Hạ Thiên cực kỳ kiên quyết, những thứ này đều là sinh hoạt phí của nàng, nếu mất đi thì nàng phải ăn không khí sao.
“. . . . . . .” Đại thúc bỗng nhiên có một loại kích động muốn bóp chết người.
Một lúc sau, hắn túm lấy Hạ Thiên, chịu đựng cơn đau nhức khắp người, lôi lôi kéo kéo nàng đi đến Ly Vương phủ.
“A, đại thúc! Rốt cuộc là ngươi muốn đưa ta đi đâu? Đồ của ta đâu, không phải là ngươi nói còn đang ở khách điếm sao? Đi về lấy đồ của ta trước đã!”
“Ngày mai lấy!”
“Ngày mai? Ngày mai lỡ không nhìn thấy nữa thì làm sao bây giờ?”
“Ngày mai nói!” Hắn vội vã trở về Ly Vương phủ, nếu không kịp trở về trước ngày mai, sự tình sẽ trở nên rất phiền toái.
“Không được, những thứ này đều là phí sinh hoạt trong mấy tháng nữa của ta, không có tụi nó thì ta không sống nổi nữa.” Hạ Thiên ủy khuất nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trông rất đáng thương.
Tất cả sự kiên nhẫn đều tiêu tan, đôi mắt sắc lạnh của đại thúc thờ ơ trừng lên khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi: “Ngươi có tin ngươi nói thêm một câu thì sẽ lập tức không sống nổi nữa không?”
Hắn giơ tay đe dọa, tay hắn cực kỳ trắng, các khớp xương lại nổi lên rõ ràng, cứng cáp và mạnh mẽ, giống như chỉ cần nắm chặt thì toàn bộ thiên hạ đều sẽ nằm ở trong tay.
“Ách. . . . .” Hạ Thiên rất biết điều ngậm miệng, bĩu bĩu môi, hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác. Phi! Đại thúc này thật là chảnh! Đối với mình đây là ân nhân cứu mạng của hắn mà hắn lại lôi lôi kéo kéo như vậy.
Cuối cùng cũng yên tĩnh, chòm râu dưới môi mỏng cong lên hài lòng, chân cũng bước nhanh hơn.
Bầu không khí trầm mặc quanh quẩn giữa hai người, ánh trăng chiếu xuống, kéo hai cái bóng dài thật dài, im lặng hơn mười phút, Hạ Thiên rốt cuộc cũng không nhịn được, nghi ngờ hỏi: “Đại thúc, ngươi tên gì?”
Giọng nói nhẹ nhàng theo gió thổi qua bên tai, Ân Tịch Ly quay đầu lại, nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái: “Hỏi cái này để làm gì?”
“Khụ, ta và đại thúc quen biết cũng được một lúc rồi, hỏi tên cũng không có gì quá đáng chứ? Dù sao cũng không thể để cho ta cứ gọi ngươi là đại thúc đại thúc mãi được, như vậy rất không lễ phép nha!”
“Ta thấy ngươi kêu cũng quen rồi mà.”
Đại thúc. . . . . . . .Thật sự là làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Hắn cười, tiếng cười trầm thấp hòa vào trong bóng đêm, âm trầm mà sâu kín, làm lay động cả trái tim.