Hạ Thiên thật sự sợ hãi, kiểu gì cũng không nghĩ tới là mình sẽ gặp phải sắc lang, vừa rồi nàng la lớn như vậy, nhưng mấy người qua đường cũng làm như không nghe thấy, ngược lại còn bước nhanh hơn.
“Ưm, đừng. . . .buông. . . . .” Hạ Thiên luống cuống tay chân, gã nam nhân này sức lực thật lớn, đẩy thế nào cũng đẩy không ra, tay của hắn đã mò lên tới trên người nàng, trong lòng nàng không ngừng xông lên cảm giác buồn nôn.
Đều do cái tên đại thúc thối tha chết tiệt kia, lại có thể để cho một nữ tử nửa đêm nửa hôm đi tìm cái gì Ly Vương phủ.
“Rẹt rẹt” hai tiếng, y phục mỏng không chịu được sức mạnh lôi kéo, theo tiếng xé rách, lộ ra bờ vai nhỏ gầy xinh xắn, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt mũi của Hạ Thiên.
Hạ Thiên hoảng sợ, cực kỳ hoảng sợ, tuy đến từ thế kỷ 21, nhưng rốt cuộc nàng cũng chỉ là một cô nương mười tám tuổi, còn chưa học xong đại học thì đã xuyên qua, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gặp phải tình huống này, ngay lập tức nàng thất hồn lạc phách.
“Ha ha, thật là một yêu tinh mê người!” Gã nam nhân cường tráng cảm thấy chỉ một bả vai vẫn chưa đủ, hắn nở nụ cười dâm đãng, lại thò ra một cánh tay. . . . . .
Đột nhiên, trong không khí xuất hiện một trận dao động rất nhỏ, phảng phất một âm thanh bén nhọn xé gió truyền đến, một tia sáng màu bạc hiện lên, bỗng dưng gã nam nhân to lớn trợn tròn mắt, im hơi lặng tiếng ngã về phía sau, sau đó, một tấm áo choàng phủ lên trên người Hạ Thiên.
Những người qua đường tựa hồ như đã nhận ra điều gì đó, hít sâu một hơi, bước chân càng nhanh hơn, ai ai cũng đều mau chóng rời khỏi.
“A a a — a a a —”
Miệng đã không còn bị khống chế, Hạ Thiên vội vàng há mồm hét to.
“Đừng có hét!” Một giọng nói khàn khàn vang lên.
“A a a —” Hạ Thiên tiếp tục gào lên, giống như rất sợ chỉ cần mình kêu nhỏ một chút thôi thì sẽ bị người ta phi lễ rồi.
“Ta nói, ngươi đừng gào lên nữa!” Hắn cau mày, đôi con ngươi thâm sâu như biển, không nghĩ tới một người nhỏ nhắn như nàng mà giọng nói lại lớn như vậy, khiến cho hai lỗ tai hắn đau nhức không thôi.
“A. . . . .?” Hạ Thiên nâng lên hai mắt đẫm lệ mông lung, nhìn thấy đại thúc râu quai nón đang đứng ở cách đó không xa, mà cái tên nam nhân phi lễ mình lại đang nằm im bất động trên mặt đất.
Hạ Thiên vọt lên ba bước thật dài, chạy tới bên người đại thúc, hai tay chìa ra, gắt gao túm lấy tay hắn: “Oa oa. . . . . .Đại thúc chết tiệt, đại thúc thối tha, ta bị phi lễ, ta bị phi lễ, đều là tại ngươi, đều là tại ngươi, hu hu. . . . .Ngươi bồi thường cho ta! Ngươi bồi thường cho ta! Bồi thường cho ta phí tổn thất tinh thần! Bồi thường cho ta!”
“. . . . .” Khóe miệng của đại thúc giật giật một phen, chẳng lẽ là hắn gọi người đến phi lễ nàng sao?
“Oa oa. . . . . .”
“Đừng khóc.”
“Huhu. . . . .”
“Không có việc gì rồi.”
“Huhu. . . . . . .”
“. . . . .” Vẻ mặt của đại thúc bất đắc dĩ, bởi vì nghe thấy tiếng nàng kêu la cho nên hắn mới chịu đựng đau đớn chạy đến đây, nếu không phải vì không muốn để mất khối ngọc bội kia thì hắn cũng chẳng thèm chạy ra ngoài làm gì.
Đưa tay sờ sờ phía sau lưng, ẩm ướt, dinh dính, xem ra vết thương lại bị vỡ rồi.