“ Lãnh …Ân.. a.. ân.. đừng.”
“ Ân Nhi, Ân Nhi ….”
Trong không khí nồng đượm mùi tình ái cùng tiếng thở dốc, hai con người quấn lấy nhau quyến luyến không thôi.
Long Vũ điện
Nhìn bé con đang ngủ. Vũ Nhiên Lãnh tẩy qua người rồi ôm bé vào lòng. Mùi hương sữa vẫn còn thơm thơm, khiến người ta muốn cắn người này một cái, không, là cắn mãi không thôi. Muốn nuốt vào bụng mãi mãi không chia cách.
An bình ngủ bên bé con của hắn, hắn thực hạnh phúc. Vũ Nhiên Lãnh mong bé con của mình mau lớn thật nhanh, nhưng, hắn cũng sợ, sợ người nhỏ bé này không chấp nhận phân tình cảm kinh địa động thiên này.
“ Ân Nhi, ngủ ngon.”
Đông cung – Nơi ở của Thái tử. Nhưng hiện tại đại hoàng tử đang ngụ.
“ Ha ha ha ha … a ha ha….”
Tiếng cười không dứt vang lên. Bên trong Đông cung là một người đang lăn lộn cười to. Một người mặt đen lại, rồi lại hồng vì tức. Một người mặc y phục nhã nhặn khó xử nhìn hai kẻ kia. Một kẻ ngả ngón đùa cợt chén trà, mặt vui vẻ bồi thêm vài câu cho không khí thêm nóng, một người ôm lấy người đang tức, lay lay tay.
Để Nguyệt ta điểm danh theo thứ tự a: Mộc Tuyết – Tập Ân – Thiên Nguyệt – Vịnh Lâm – Thừa Thiên.
Năm anh em nhà này đang diễn màn “ thương thân thương mến”, chuyên gia tụ tập phá rối yên bình của hoàng cung ( trừ anh đại của ta ra, vì ta thích ảnh nên mới mang tên ta nhét cho tên ảnh a =)))
“ Ân Nhi à, đừng giận a. Tuyết Nhi không có cố tình …. Cười.” Vũ Thiên Nguyệt nặn ra nụ cười còn hơn cả khóc dỗ dành tiểu đệ đệ của mình.
“ A~ Tiểu Ân nga, Mộc Tuyết 9 phần cố tình nga.” Vũ Vịnh Lâm lại e thiên hạ không loạn chêm lời.
“ Ca ca đừng giận nữa. Để đệ xử hắn nga.” Thừa Thiên cũng phùng má lườm tên ôn dịch chọc đại ca mình.
“ Uy, Tiểu Thiên, sao ngươi gọi ta là hắn mà gọi các huynh ấy là ca ca.”
“ Xùy, ta ghét ngươi a.” Vũ thừa Thiên làm mặt quỷ chọc ngũ ca của mình.
“ Hừ. Ta không thèm chơi với các người nữa.”
Vũ Tập Ân mặt hồng giận dỗi ôm cái hộp đi về. Cái hộp dọa người ( để ta miêu tả cho cả nhà: Là cái hộp khi mở ra thì nó có một đồ vật gắn trên lò xo bung ra, làm người ta hết hồn á. Nói thêm hộp này của Ân Nhi còn một ít bụi phấn nga.) không dọa được tên đáng ghét kia, không làm hắn dính ít bụi nào, lại còn cười mình như thế. Đáng ghét. Ta đang định trả thù cái vụ bỏ lại anh em chịu nạn hồi tuyển tú kia. A.. tức mà >………..