Sáng sớm, Vũ Nhiên Lãnh thức dậy đã thấy bên cạnh trống trải. Hắn hoảng hốt bật dậy. Bên cạnh sớm đã không còn người.
“ Viên Hỷ. Viên Hỷ.”
“ Dạ, Hoàng thượng.”
“ Thất hoàng tử đâu?”
“ A~. Thất điện hạ sáng sớm đã rời cung, người nói về An Thường cung.”
“ Ai. … đi xuống đi.”
Vũ Nhiên Lãnh nhu nhu cái trán. Tiểu đông tây này, sinh khí rồi. Nhưng không sao, không sao. Hắn sẽ mang bé trở về. Vũ Nhiên Lãnh bình thản mỉm cười rồi gọi hạ nhân vào hầu hạ. Hôm nay hắn phải thượng triều sớm xong.
An Thường cung
“ Điện hạ a, người ăn từ từ.”
Lan Nhi đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ tiểu điện hạ của mình nghẹn chết. Tiểu Qúy mặt mày xanh xám chạy đi rót nước. Tiểu Thanh im lặng tu luyện “ băng sơn ngàn năm” không hề ý kiến gì về việc tiểu điện hạ của mình đang điên cuồng ăn.
Tiểu Cầm, Tiểu Kì lau mồ hôi lớn mồ hôi nhỏ. Tiểu điện hạ sinh khí thật đáng sợ. Đã ăn gần 4 đĩa điểm tâm rồi a.
An phi ôn nhu nhìn đứa con đang ăn như quỷ đói sống lại. Nàng nhẹ nhàng ngồi bên cạnh lau miệng cho con. Con nàng là một hảo hài tử. Nàng biết từ nhỏ nó đã khác những đứa trẻ khác. Dù đôi khi tinh nghịch nhưng cũng hay lo nghĩ quá sâu xa. Nhiều lần nàng muốn rơi nước mắt. Con nàng a, vì nàng yếu ớt, vô thế vô lực nên nó đã phải suy nghĩ rất nhiều để hai mẫu tử sống tốt. ( Em ấy thật sự biết suy nghĩ … rất nhiều sao -.-“)
“ Ân Nhi ăn từ từ thôi.”
Vũ Tập Ân phồng má mà ăn. Mỗi lần hắn sinh khí nha, sẽ ăn không dứt. giờ này bàn thức ăn như là chỗ để hắn xả street.
Sau khi cái bụng nhỏ tròn tròn căng căng lên rồi, Vũ Tập Ân mới ngừng lại. Chán nản chống cằm. An phi thấy thế buồn cười. Con nàng a, vì cái gì đôi khi nhìn như ông cụ non vậy kìa. Ôm đứa nhỏ vào lòng, An phi cười mỉm. Con nàng dạo này nặng quá, lâu rồi không gặp, đứa bé ngày nào còn ở trong lòng nàng đã lớn.
“ Chút nữa Thiên Nhi dậy, hai ngươi đi chơi đi a.”
“ Ân.”
“ Hôm nay Ân Nhi thực buồn chán?”
“ Ân. Phụ hoàng khi dễ Ân Nhi.”
“ Thật sao?” An phi cười mỉm, bệ hạ khi dễ con nàng sao? Nàng nhận thấy tình cảm bệ hạ dành cho đứa nhỏ của mình phi thưởng tốt. Còn nhiều hơn bất cứ hoàng tử công chúa nào, không, còn hơn cả những phi tử được coi là sủng ái nhất kìa. Nàng không biết nên cười hay nên lo. Chơi với vua như chơi với hổ. Dù bệ hạ không làm gì, những thế lực tranh giành kia cũng sẽ rục rịch. Nàng phải làm sao để bảo vệ con mình đây. Nàng đôi khi ghét mình nhu nhược, ôm đứa con vào lòng, lòng nàng khẽ thắt lại.
“ Nương nương, Điện hạ. Ngài Clovis Byron Heinrich xin gặp.”
“ A~. Cho vào đi.” Vũ Tập Ân reo lên. Đã lâu rồi chưa gặp Heinrich. Hắn bận bịu quá ( bận gì ta =]) mà quên mất trước có nhờ Hein mua vài thứ.
Một nam tử thân âu phục trắng ưu nhã, mái tóc vàng óng như ánh nắng, đôi mắt xanh sâu thẳm không đáy. Mỉm cười cúi đầu hành lễ với An Phi rồi quay sang Vũ Tập Ân mỉm cười hiền hòa.
“ Ken ~.”
“ Heinrich. ^.^ Mang cho ta chứ.”
“ Có chứ. Ta cũng đang định mang đến cho cậu. Nhưng cậu ở cung điện hoàng đế nên khó tiếp cận.”
Heinrich vừa nói vừa phân phó hạ nhân mang một gói đồ đến cho Vũ Tập Ân. Vũ Tập Ân nhận lấy rồi cười tít mắt. Hoàn hảo. Rất hoàn hảo.
“ Cảm ơn nhiều, Heinrich.” Nói rồi hôn lên má thể hiện ý cảm ơn.
Rất tiếc một màn đó lọt vào mắt “ xanh” của ai đấy. Như một cơn gió vù qua ôm lấy bé con, Vũ Nhiên Lãnh mặt lạnh ngắt. Ân Nhi của hắn lại dám hôn một người “ xạ lạ” ( với anh thôi a). Thực sinh khí mà.
Vũ Tập Ân nhảy xuống cái ôm của ai đó. Trừng mắt nhìn kẻ vô cùng bất lịch sự này. Sau quay sang cười cười.
“ Heinrich, cảm ơn nha. Ta lấy gì đền đáp cho ngài bây giờ.”
“ Không cần, tiểu bằng hữu. Bạn bè, những vật nhỏ đó không hề đáng.”
“ Vậy a, vậy bao giờ đó, ta sẽ báo đáp ngài xứng đáng.”
Heinrich mỉm cười. Đứa trẻ này làm người ta thật yêu quý. Nhưng hắn nào dám xoa đầu như mọi lần. Dù không biết tiếng nhưng cơn giận giữ ( Nguyệt: cùng dấm chua) của hoàng đế kia hắn có thể cảm nhận đủ. Thấy hơi dư thừa, heinrich cúi đầu chào lễ rồi tạm biệt Vũ Tập Ân cùng mọi người.
Vũ Nhiên Lãnh mặt vẫn còn đen, nhưng thấy bé con phụng phịu, nhiệt độ phòng cũng tăng lên đôi chút.
Ra hiệu cho mọi người rời phòng, hắn sắp làm điều “ thường ngày” nhưng tốt nhất đừng để An phi này thấy, không nàng sẽ bệnh liệt giường ( Nguyệt: vì nhồi máu cơ tim, xúc động quá cỡ), Vũ Nhiên Lãnh “ cường” ôm bé con vào lòng, giọng năn nỉ.
“ Ân Nhi thân người lạ mà lơ phụ hoàng a.”
“ …”
“ Ân Nhi a…”
“ …”
…………..
Được nửa chén trà, sự im lặng bao trùm không khí. Vũ Tập Ân thấy khó chịu. Nhìn lên con người đáng nhẽ luôn lãnh đạm kia, trên mặt giờ hiện một tia bi thường cùng tịch mịch, Vũ Tập Ân lòng lại mềm lại. Kéo kéo tay áo phụ hoàng, bé mềm nhẹ nói.
“ Lần sau đừng lừa Ân Nhi nha.” Chỉ Ân Nhi được lừa ngươi thôi. Vũ Tập Ân thầm nghĩ.
“ Ân.”
“ A. Phụ hoàng hảo xấu.” Vũ Tập Ân chịu không nổi vươn tay ôm nam nhân này. Thật như một hài tử mà.
“ Vậy Ân Nhi tha thứ phụ hoàng a.”
“ Ân.”
Hôn sủng nịch lên má bé. Để Ân Nhi vùi vào ngực mình. Trên mặt Vũ Nhiên Lãnh câu lên một nụ cười hồ ly. Bé con a, bé con của hắn ăn mềm không ăn cứng, lại rất mềm lòng. Ha hả. Nhưng mà hắn phải triệt để lợi dụng a. Bé con bé con. Ta không tính kế ngươi ta không chịu nổi.
Vũ Tập Ân trong lòng Vũ Nhiên Lãnh thầm than lão cha mình trẻ con. Nếu hắn biết hắn một lần nữa bị phụ hoàng hắn tính kế, không biết sẽ đại hỏa thế nào.
Tất nhiên may mắn hắn không hề biết.
Sau khi Vũ Tập Ân bỏ quên Vũ Nhiên Lãnh để chơi với hảo đệ đệ. Cùng ở lại An Thường cung dùng ngọ thiện, đến tận gần vãn thiện, Vũ Nhiên Lãnh chịu không nổi đành cưỡng ép bé con về Vũ Long điện. Hảo hảo, hắn đang nghĩ cách tống Vũ Thừa Thiên đi thật xa.
Trời dần tối, ông mặt trời mệt mỏi, cắp mông chạy nhanh về phía núi lánh nạn, hoàng đế bệ hạ Đông Vũ quốc cũng đang thập phần đắc ý, bế được bảo bối về Vũ Long Điện nghỉ ngơi. Còn tính hảo ăn đậu hũ.
Hết một ngày của tiểu hồ ly và đại hồ ly.