- Chỉ có vậy sao? - Bà ta cau mày hỏi.
- Tiến sỹ không nhớ là chúng ta thực hiện việc tái sinh giấy cũ hay sao?
- Ồ đúng vậy.
Tôi và Janos đọc tấm thẻ: chữ đỏ Loại được đóng ở góc trên. Bên dưới là bốn dòng chữ:
Herbert, D.K. Chương trình: đào tạo tiến sỹ, thống kê sinh học.
Ngày sinh: 13 tháng 2 năm 1963.
Nơi sinh: Poughkeepsie, New York.
Cử nhân toán, tại Poughkeepsie Coll.
- Không nhiều lắm - Tôi nói.
Janos cười nhạt và trả lại Merilee tấm thẻ.
- Xin lỗi bác sĩ Delaware, tôi có cuộc họp phải đi bây giờ.
Nói xong bà ta rời văn phòng.
Merilee vẫn đứng đó cầm tấm thiếp:
- Chúc một ngày vui vẻ - Cô ta nói và quay lưng lại phía tôi.
Tôi ngồi trong xe và suy nghĩ về những điều liên quan đến gia đình Jones.
Ông nội Chuck đã gây ra điều gì đó cho bệnh viện.
Chip và Cindy lại gây ra những điều gì đó cho bọn trẻ của họ.
Ashmore và Herbert có liên quan đến toàn bộ việc này hoặc một phần. Những dữ liệu của Ashmore bị Huenengarth tịch thu. Các dữ liệu về Herbert bị Huenengarth đánh cắp. Herbert có thể bị một người trông giống Huenengarth giết chết.
Vụ việc thật rõ ràng đến mức người bình thường như Janos cũng nhận ra.
Nhưng nếu cả Herbert và Ashmore đều liên quan đến điều đó thì vì sa Herbert lại phải chết trước?
Và tại sao Huenengarth lại phải chờ lâu đến như vậy sau cái chết của Herbert mới đi tìm những chiếc đĩa kia và di chuyển máy tính của Ashmore ngay sau cái chết của nhà nghiên cứu chất độc?
Chỉ có thể là anh ta đã biết các số liệu về Herbert sau khi đọc các file dữ liệu trong máy Ashmore.
Tôi cứ quanh quẩn mãi với những suy luận đó và cuối cùng thì cũng đi đến được một sự sắp xếp:
Herbert là người đầu tiên nghi ngờ sự liên quan giữa cái chết của Chad Jones và tình trạng bệnh tật của Cassie. Cô ta lấy trộm bệnh án của Chad và khẳng định được nghi ngờ của mình, mã hoá những phát hiện đó bằng những con số bất kỳ trong máy tính của trường đại học đồng thời lưu vào đĩa mềm và giấu vào ngăn kéo sau đó tống tiền nhà Jones.
Nhưng tại sao cô ta làm tất cả những chuyện đó mà Ashmore lại không biết?
Hai tháng sau cái chết của cô ta, Ashmore tìm thấy cái file đó và cũng lợi dụng nó.
Thật tham lam mặc dù ông ta đã là triệu phú.
Tôi nghĩ về số tiền của Ferris Dixon. Tại sao phần lớn tài sản của một cơ sở hoá chất lại thuộc về người có thái độ phản đối các công ty hoá chất? Một cơ sở không mấy tiếng tăm mà lại tiến hành những nghiên cứu về khoa học đời sống và người tài trợ duy nhất lại là một nhà kinh tế?
Tay giáo sư Zimberg hay lảng vảng... những người có vẻ như là nhân viên thư ký ở văn phòng của ông ta và Ferris Dixon.
Giống như một trò chơi...
Một điệu van-xơ.
Có thể Ashmore mà Herbert phát hiện ra những khía cạnh khác nhau.
Ashmore thì tống tiền Chuck Jones còn Herbert thì muốn tống tiền Cindy và Chip vì hai người này có tội ngược đãi trẻ con.
Hai kẻ tống tiền cùng chung một đối tượng?
Tôi lại tiếp tục suy nghĩ về giả thuyết này.
Tiền và cái chết, đôla và nghiên cứu khoa học.
Tôi vẫn chưa thể lý giải được một cách ngọn ngành.
Tôi ra chỗ lấy xe và nhìn đồng hồ: Mới hơn mười hai giờ. Còn hai giờ nữa mới đến cuộc hẹn với Cassie và mẹ con bé.
Vậy tại sao không đến thăm ông bố?
Tôi gọi điện đến Trường Cao đẳng Cộng đồng Tây Valley và xin hướng dẫn. Bốn mươi lăm phút lái xe nếu đường quang. Ra khỏi khuôn viên trường đại học, tôi đi lên hướng Bắc, rẽ sang Sunset vào đường 405. Đến ngã ba tôi rẽ vào đường cao tốc Ventura, đi thẳng lên hướng Tây đến đại lộ Topanga Canyon.
Đến khu Nordhoff đường trở nên đông hơn, người qua lại nhiều, hai bên đường là hàng loạt các cửa hàng giải khát nhỏ. Sau một hành trình dài cuối cùng thì tôi cũng đến được Trường Cao đẳng Cộng đồng Tây Valley. Không hề giống như khuôn viên trường đại học mà tôi vừa viếng thăm. Chỗ đỗ xe rộng thênh thang, khung cảnh vắng vẻ, chỉ có một vài sinh viên đi tha thẩn trên những đường bê tông nhỏ hẹp.
Sau vài lần đi lạc tôi buộc phải hỏi một sinh viên đường đến khoa Xã hội học. Văn phòng của khoa này nằm ở nhà 3A. Tôi bắt gặp cô thư ký của khoa đang ngồi trực. Cô ta tóc hung, dáng người nhỏ nhắn như thể một nữ sinh. Tôi hỏi văn phòng của giáo sư Jones, cô ta có vẻ khó chịu nhưng cũng chỉ cho tôi một địa điểm ở nhà C cách đó hai toà nhà.
Đi qua mấy khu nhà ẩm ướt bẩn thỉu không hề có dấu chân người, tôi đến được dãy nhà có văn phòng của Jones. Cửa đóng, trên tấm biển ghi dòng chữ:
"Luôn luôn sẵn sàng đón tiếp
Ai đến trước được phục vụ trước"
Tất cả văn phòng khác trong khu đó đều đóng cửa. Tôi trở lại chỗ cô thư ký và hỏi xem ông ta có ở trong trường hay không. Cô ta xem lại thời khoá biểu rồi cho biết ông ta đang lên lớp ở nhà 5-J.
- Khi nào thì ông ấy hết giờ dạy?
- Khoảng một giờ nữa.
- Ông ấy có nghỉ giải lao không?
- Tôi không biết.
Tôi hỏi cô ta nhà 5-J và đến đó. Mặc dù trời đang nắng nóng nhưng Chip Jones vẫn giảng bài ngoài trời. Tôi dừng lại cách ông ta khoảng 30 mét. Jones quay mặt về phía tôi và tay liên tục đung đưa trong khi giảng bài.
Tôi chợt nhận thấy mình chẳng có gì để nói, chẳng có lý do gì đến đó và định quay về.
Bất ngờ tôi nghe thấy tiếng gọi. Chip đang vẫy tôi, nói gì đó với nhóm sinh viên và đi về phía tôi. Tôi chờ ông ta và khi đến nơi, tôi nhận thấy vẻ hoảng hốt còn hiện rõ trên mặt ông ta.
- Tôi đoán là bác sĩ. Mọi thứ tốt đẹp chứ?
- Tốt cả, tôi không có ý định làm phiền ông. Tôi chỉ muốn rẽ qua đây trước khi đến thăm nhà ông thôi.
- Ồ chắc chắn rồi. Nhưng tôi lại không biết trước bác sĩ đến để sắp xếp thời gian nói chuyện với ông. Tôi phải dạy lớp này đến hai giờ, sau đó họp khoa đến ba giờ và lại có một lớp khác. Nếu bác sĩ không phiền thì tôi rất vui được mời ông ngồi dự nhưng tôi nghĩ ông không muốn nghe những điều chán ngắt về cơ cấu tổ chức.
- Quả là một ngày bận rộn.
Ông ta cười:
- Ngày của tôi là vậy. Nhưng Cindy mới là người vất vả, tôi thì trốn được. Bác sĩ có muốn chúng ta nói chuyện kjo? Tôi có thể cho học sinh nghỉ giải lao mất phút?
- Không, không thực sự cần lắm - Tôi trả lời và quan sát những khoảng trống xung quanh.
Jones có vẻ hiểu ý tôi và giải thích:
- Tôi đã đề nghị trường trồng thêm cây cho đỡ trống trải. Ở đây là khu vực phát triển cao của thung lũng Los Angeles. Vài năm nữa quay lại đây bác sĩ sẽ thấy khác hẳn.
- Bất chấp sự khủng hoảng?
- Vâng, tôi nghĩ vậy hoặc ít nhất thì những người bạn của tôi từng nói thế.
Jones quay lại nhóm sinh viên đang nhìn chúng tôi và hỏi:
- Bác sĩ biết đường đến nhà tôi từ đây chứ?
- Chắc là tôi đến được thôi.
- Tôi sẽ chỉ dẫn chính xác cho ông. Đi trở lại đường cao tốc, sau đó rẽ vào đường 118 đến chỗ giao nhau đi theo lối ra thứ bảy, sau đó bác sĩ có thể tự đi được.
- Được rồi, tôi sẽ đi được.
Jones nhìn tôi nhưng có vẻ nghĩ ngợi.
- Cảm ơn bác sĩ - Ông ta nói và lại liếc về đằng sau - Đây chính là nơi giúp tôi khoẻ khoắn và có được cảm giác tự do. Bác sĩ hiểu ý tôi chứ?
- Ồ, tôi hiểu thưa giáo sư.
- Tôi phải quay lại thôi. Cho tôi gửi lời chào tới quý bà và quý cô nương nhà tôi nhé.