Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 72: Ái tình a ái tình…

Khi bọn Tiêu Bắc trở lại thì dẫn theo một người, điều này khiến cho tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn.

“Ngươi là…” Long Tước giật mình, đứng lên nhìn Đao Tù.

Đao Tù cũng thấy Long Tước, anh tháo mắt kính xuống, nhẹ nhàng cúi người chào.

“… Khỏe chứ?” Long Tước cũng vội gật đầu chào lại, “Thật là tốt quá…”

“Cô?” Cổ Lỗ Y vỗ hai cánh ngồi xuống vai Đao Tù, vỗ vỗ vai hắn.

Đường nhìn của Đao Tù hướng về phía Tiểu Ái đang ngồi bên bàn hiếu kỳ nhìn anh.

Phong Danh Vũ ngồi bên cạnh Tiểu Ái, đột nhiên tiến tới nới nhỏ với Tiểu Ái đang uống sữa, “Tiểu Ái, anh ấy thích cô rồi đó.”

“Khụ khụ…” Tiểu Ái bị sặc sữa tươi, dở khóc dở cười nhìn Phong Danh Vũ —— Mới vừa gặp thôi mà.

“Cô nhìn anh ấy đi, có bị điện giật không?” Phong Danh Vũ kề sát tai Tiểu Ái nói nhỏ, “Anh chàng này không tồi.”

Tiểu Ái nhìn cô, nhỏ giọng hỏi, “Cô mới gặp người ta lần đầu, làm sao biết tốt hay không tốt?”

Phong Danh Vũ nhướng mi, “Trực giác a!”

Tiểu Ái có chút bất đắc dĩ, lại liếc nhìn Đao Tù, không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục uống sữa, anh chàng này… đúng là rất đẹp trai nha, hơn nữa… rất quen thuộc.

Đao Tù bỗng nhiên quay sang, nhìn Lưu Tẩm đang đứng ở chân cầu thang.

Lưu Tẩm hiển nhiên rất giật mình quan sát anh một lúc, lại nhìn nhìn bọn Lam Minh, đột nhiên túm lấy Cảnh Diệu Phong bên cạnh, “Hắn chính là hung thủ!”

Cảnh Diệu Phong cả kinh, “A?”

“Hung thủ gì?” Bạch Lâu cũng thắc mắc nhìn gã.

“Chính là tên hung thủ giết người liên tục kia, hắn chính là hung thủ!” Lưu Tẩm nói, “Hắn không phải người, các người bắt hắn đi!”

Đao Tù lạnh lùng nhìn gã.

Lúc này, Khế Liêu vừa lúc ôm năm chú sói con vừa sấy khô bộ lông đi xuống, ngước mắt thấy Lưu Tẩm kích động đứng chặn đường mình, nhíu mày, “Ê, chó ngoan không cản đường.”

Lưu Tẩm lui về sau, chỉ vào Đao Tù, “Các người nhận tiền của tôi rồi đó thôi, giết hắn, hắn tới giết tôi đó.”

Khế Liêu có chút khó hiểu, đi xuống nhìn thoáng qua, phát hiện ra Đao Tù, bèn hỏi, “Ủa? Ngươi không phải là người lúc sáng…”

Đao Tù nhẹ nhàng gật đầu.

“…” Khế Liêu hiểu rõ gật đầu đáp lại, ôm sói con tránh khỏi Lưu Tẩm tiếp tục đi xuống dưới, “Ngươi muốn giết hắn a? Ta rất có thiện cảm với ngươi đó, mau ra tay đi.”

“Danh Vũ…” Tiểu Ái không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy bầu không khí khẩn trương, tiến đến bên cạnh Phong Danh Vũ, “Chuyện gì vậy?”

Phong Danh Vũ vỗ vỗ cô, ý bảo không có gì, kéo cô đi tới sofa bên cạnh Sesier ngồi xuống, tránh xa Lưu Tẩm một chút.

Không biết có phải bởi vì vị trí đó gần Đao Tù hay không… chỉ thấy Tiểu Ái đột nhiên ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, “Đao Đao…”

Tất cả mọi người nhướng mi —— Đao Đao?!


Tiểu Ái lại ngỡ ngàng, cũng không biết tại sao mình lại gọi như vậy, cảm giác rất quen thuộc.

Ánh mắt Đao Tù nhìn Tiểu Ái đã thu lại phần ác liệt kia, thậm chí còn có chút ý cười.

Phong Danh Vũ tiến tới bên tai Tiểu Ái nói, “Gả cho người ta đi, đàn ông tốt đừng bỏ lỡ, bây giờ đàn ông tốt rất ít, vả lại hơn phân nửa đều yêu đàn ông cả rồi!”

Tiểu Ái có chút bất đắc dĩ nhìn cô.

“Hung thủ là ngươi.”

Lúc này, Phong Tiểu Vũ chỉ vào Lưu Tẩm, “Đừng có vu oan cho ngươi khác…”

“Tôi… Nếu như tôi là hung thủ, tại sao lại đi giết bản thân mình chứ!” Lưu Tẩm hô lên, “Tôi cho các người tiền, vụ án cũng ủy thác lại, các người phải làm việc cho tôi! Giết hắn!”

“Woa…” Phong Danh Vũ lắc đầu, “Gặp nhiều thằng hèn, chưa gặp đứa nào hèn như mày a!”

Lưu Tẩm sửng sốt.

“Lưu Tẩm.” Miêu Tiêu Bắc cũng không nhịn được nữa, nói, “EX không phải tổ chức nhận tiền thì làm việc cho người khắc, chúng tôi là trinh thám, hợp tác với cảnh sát, không phải tập đoàn sát thủ! Cậu không thừa nhận cũng vô dụng, Đao Tù đã nói hết với chúng tôi.”

Lưu Tẩm xoay người định chạy, ở đây làm gì có chỗ cho gã chạy a… Sphinx rống lên một tiếng, Lưu Tẩm trượt chân, ngã lăn từ trên lầu xuống… Bị Sphinx giơ chân lười biếng giẫm lên, gã sợ tới mức hai mắt trợn trừng.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì a?” Sesier hỏi mọi người.

Đao Tù chậm rãi đi tới bên cạnh Tiểu Ái, chỉ chỉ cái bụng của cô.

Tiểu Ái không rõ.

Đao Tù thấp giọng hỏi, “Anh nghe một chút được không?”

Mặt Tiểu Ái đỏ bừng, Đao Tù đã khom lưng tiến tới gần cái bụng Tiểu Ái mà nghe, sau đó, ngồi thẳng lên gật đầu, vươn tay nhẹ nhàng xoa lên huyệt thái dương của cô, đầu tiến tới, cụng nhẹ lên trán Tiểu Ái một cái.

Tiểu Ái liền khựng lại…

Một lát sau, Đao Tù buông cô ra.

Ánh mắt Tiểu Ái lập tức thanh minh lên, đã không còn khờ dại lúc trước.

“Chuyện gì vậy?” Tiêu Bắc hỏi Lam Minh.

“Ký ức của Tiểu Ái vốn bị Đao Tù niêm phong lại, bây giờ đã mở ra.”

“Đao Đao…” Tiểu Ái bổ nhào tới ôm Đao Tù, “Anh không sao chứ?”

Đao Tù lắc đầu, nhẹ nhàng sờ sờ tóc cô, đảo mắt liếc nhìn Lưu Tẩm, nói khẽ với Tiểu Ái, “Những tên đó đều chết cả rồi.”

Tiểu Ái cả kinh, ngước mắt nhìn anh, “Anh giết bọn họ?”

“Không phải anh.” Đao Tù lắc đầu, chỉ chỉ Lưu Tẩm trên mặt đất, “Hắn.”

Tiểu Ái xoay mắt nhìn Lưu Tẩm, hình như có chút khó hiểu.

“Ai.” Khế Liêu đem bọc nhựa bọc trên đùi chú sói bị thương tháo xuống, hỏi Lam Minh, “Chuyện gì xảy ra a?”

“Ngươi tự nói đi.” Lam Minh nhìn Đao Tù.

Đao Tù gật đầu, “Tôi là kẻ bị vứt bỏ, thời thái cổ từng có một chiến dịch tàn sát siêu hỗn huyết, những siêu hỗn huyết chúng tôi đều bị thần ma công kích, hầu như đều diệt vong không còn… Tôi là người duy nhất may mắn còn tồn tại, bởi vì có người cứu tôi.”

Tất cả mọi người sửng sốt nhìn anh, “Ai có bản lĩnh lớn như vậy a?”

Đao Tù đột nhiên giơ tay chỉ Tiêu Bắc, “Đại vu sư giống hệt như cậu.”

“…” Phong Tiểu Vũ nhịn không được mở miệng cảm khái, “Bắc Bắc, đời trước anh làm thiệt nhiều chuyện tốt.”

Tiêu Bắc hơi xấu hổ.

“Hắn làm thế nào cứu được ngươi?” Long Tước hiếu kỳ, “Nhưng đúng là đã giúp Long tộc bảo lưu lại siêu cấp huyết mạch ngoài bạch long.”

“Đao bán long là rất trân quý sao?” Tiêu Bắc hỏi Long Tước.

“Là Đao Xỉ tộc trân quý.” Sesier nói, “Đao bán long hỗn huyết giữa rồng và Đao Xỉ tộc là cực kỳ lợi hại, trước đây Lucifer từng nhắc tới, có một vài nhân vật, bởi vì quá mức cường đại nên khiến các giới cảm thấy có nguy cơ, cho nên thần ma quyết định diệt trừ bọn họ, nhổ cỏ tận gốc.”

“Đại Tế Ti vô cùng tốt, lúc đó tôi còn rất nhỏ, người ấy niêm phong giấu tôi vào trong thần miếu đổ nát cổ đại, nương nhờ vào một cái giá nến.” Đao Tù nói, “Tôi ở trong đó đã đọc rất nhiều sách, nhưng thủy chung chỉ là hồn phách, thân thể thật sự không thoát ra được. Bởi vì người đó cho tôi cách giải phù chú rất đặc biệt —— Khi tôi yêu người khác, tôi có thể hoàn toàn được giải phóng khỏi giá nến.

“Tốt khỉ gì.” Khế Liêu bĩu môi, “Nhốt ngươi trong miếu, bảo ngươi yêu ai chứ? Tượng phật hả.”

Tiếu Hoa đạp hắn một cước, bảo hắn đừng nói nữa.

Nếu đổi thành ngày trước, Khế Liêu khẳng định sẽ tranh luận, nhưng hôm nay thật là kỳ lạ, Khế Liêu thấy người đá mình là Tiếu Hoa, không những không cãi lại mà còn cúi đầu thẹn thùng, điều này làm cho Tiếu Hoa kinh hãi, tự nhủ… Ăn nhầm cái gì rồi à? Bụng bị đau?

“Sau đó tôi bị một tên trộm mộ đào ra, bán cho một phú thương, cũng chính là ông nội của Tiểu Ái.”

“… Thảo nào lại có tiền như vậy, là con gái nhà giàu sao?” Tiêu Bắc hỏi.

Tiểu Ái hơi xấu hổ gật đầu, “Hm, gia tộc tương đối giàu có, lúc còn rất nhỏ, ba mẹ gặp tai nạn giao thông qua đời, luôn là ông nội chăm sóc tôi. Lúc mười tám tuổi, ông nội bị bệnh nặng, tôi kế thừa toàn bộ di sản, ông lập quỹ bảo hiểm để đảm bảo cuộc sống sau này của tôi… còn cho tôi cái giá cắm nến kia, nói nó có thể bảo vệ tôi, khi đối mặt với nguy hiểm, lúc nào tôi cũng ôm nó.”

Tất cả mọi người nhướng mi… Ai nha, ông nội này đúng là tinh mắt a.

“Ông nội của Tiểu Ái là người có siêu linh lực.” Đao Tù nhìn nhìn Phong Danh Vũ, “Giống như cô ta, ông có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi, đồng thời trước khi chết đã nói với tôi, bảo tôi chăm sóc cho cháu gái duy nhất của ông.”

“Kiêm cả huyền nghi, lãng mạn, kinh khủng đủ nguyên tố, chuyện này nghe không tồi a.” Phong Danh Vũ bảo Tiếu Hoa mau chóng ghi lại, mai mốt làm phim!

“Sau đó Tiểu Ái vẫn mang theo tôi, dần dần, tôi không có cách nào rời mắt khỏi cô ấy.” Đao Tù nói, “Nhưng tôi không biết nên làm thế nào rời khỏi giá nến này. Cho đến một ngày, có một người đàn ông muốn vô lễ với cô ấy… tôi muốn bảo vệ cô ấy, vừa nóng nội thì tự nhiên thoát ra.”

“Hm, thật ra lúc nhỏ tôi cũng cảm nhận được sự tồn tại của anh ấy.” Tiểu Ái rất hạnh phúc mà gật đầu, “Kẻ kia chính là trợ lý của ông nội, hắn ta xông vào nhà tôi, muốn vô lễ, tôi đang chạy, đột nhiên Đao Đao xuất hiện. Đánh cho hắn một trận thật thảm, hắn ta bỏ chạy rồi sau này cũng không dám đến gây phiền nữa… Sau đó chúng tôi đã yêu nhau. Coi như là nhất kiến chung tình, có điều lần đầu tiên gặp nhau đã cảm thấy không hề xa lạ, giống như đã quen nhau rất lâu.”

Tiểu Ái nói mặt đỏ bừng.

Mọi người nhướng mi một cái, nhìn Đao Tù —— Nhìn không ra nha, cứng nhắc như tảng đá, thì ra năng suất như vậy.

Lam Minh gãi gãi đầu, cùng Cảnh Diệu Phong liếc nhìn nhau, đều ho khan một tiếng, chợt nghe Sphinx lành lạnh nói, “Hà, mấy đứa trông thành thật thì đứa nào cũng hiểm, mấy đứa trông không thành thật thì đứa nào cũng cù lần!”

Lam Minh bất đắc dĩ, thở dài.

Cảnh Diệu Phong hỏi tiếp Đao Tù, “Tại sao Lưu Tẩm lại muốn giết những phú thương kia? Làm sao gã làm được?”

Đao Tù nói, “Tôi và Tiểu Ái lâu ngày sinh tình, tôi vốn không dám để cô ấy mang thai, hơn nữa một khi sinh ra Long tộc, người mẹ sẽ ma hóa, rất nguy hiểm.”

“Thật không?” Tiêu Bắc hỏi Lam Minh.

Lam Minh cười, “Vốn là thế, nhưng có ngươi thì tất cả đều thay đổi!”

Tiêu Bắc nhẹ nhàng đạp hắn một cái.

Đao Tù gật đầu, “Một ngày nọ, Tiểu Ái đột nhiên nói sùng bái một vũ giả, tôi hơi lưu ý, liền thấy được poster của các cậu.” Nói rồi chỉ vào Tiêu Bắc, “Sau khi tôi nhìn thấy cậu, liền nghĩ ông trời quả nhiên rất tốt với tôi. Tiểu Ái mang thai với tôi mà nói là một chuyện có ý nghĩa lớn lao. Đầu tiên là chúng tôi có một đứa con, mặt khác, sau khi ma hóa, có cậu giúp thanh lọc linh hồn, cô ấy sẽ không nhập ma, mà sẽ có thần lực hộ thể… Điều này nghĩa là…”

“Tiểu Ái có thể cùng ngươi sống mãi, vĩnh viễn không già không chết đúng không?” Long Tước nói, “Chính xác, thần ma thích nhân loại thật là đáng thương, nhân loại sẽ dần già đi, nhưng chúng ta thì không, đến lúc nhân loại già đi, chúng ta vẫn cô độc.”

Đao Tù yên lặng gật đầu.

Tiêu Bắc nhìn nhìn Lam Minh, Lam Minh vội nói, “Yên tâm, ngươi sẽ không già cũng không chết.”

“Vậy Domi…” Phong Tiểu Vũ đã nước mắt lưng tròng, Domi cũng an ủi nó, “Đừng sợ, cậu sẽ không sao.”

Phong Danh Vũ há há miệng, “Cái đó… loại này chắc là di truyền hả? Tôi cũng nhận ra từ lúc hai mươi tuổi tới giờ hầu như không hề già đi, một cái nếp nhăn cũng không có.”

Tất cả mọi người bật cười, duy độc Khế Liêu không cười, ngước mắt nhìn Tiếu Hoa bên cạnh đang nghiêm túc lắng nghe. Muốn Tiếu Hoa vĩnh viễn sống bất tử, phương pháp chỉ có một…

“Vì vậy, tôi nói cho Tiểu Ái biết suy tính của mình.” Đao Tù nói, “Tiểu Ái đồng ý, chúng tôi thành công có em bé. Sau đó Tiểu Ái đi tham gia tuyển người, chúng tôi đã nghĩ biện pháp này, để Tiểu Ái quen với Phong Danh Vũ, sau đó lại nhờ cô ấy bắt cầu với Tiêu Bắc, xem có thể hỗ trợ hay không. Tôi phát hiện ra sự tồn tại của EX, còn có việc làm của các cậu, cảm thấy các cậu rất thiện lương, nhất định sẽ giúp đỡ chúng tôi.”

“Sau đó thì sao?” Cảnh Diệu Phong hỏi, “Xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”

“Ngày đó sau khi tuyển người, Tiểu Ái biểu hiện rất tốt, cô ấy cũng thật cao hứng bảo tôi cùng tới nhà hàng chúc mừng. Tôi một mực giúp đỡ Tiểu Ái làm ăn, lúc lái xe chạy ra, vừa lúc trên đường kẹt xe.” Đao Tù lắc đầu, “Chờ khi tôi chạy tới nhà hàng, đã không thấy Tiểu Ái đâu nữa, gọi điện cũng không ai bắt máy. Tôi đi xem camera lưu trữ, phát hiện cô ấy bị mấy tên đàn ông kéo lên xe ở ven đường.”

“A…” Phong Danh Vũ hít sâu một hơi.

“Chính là mấy tên phú thương đã chết kia?” Cảnh Diệu Phong nhíu mày, “Bọn họ đúng là không phải lần đầu tiên làm loại chuyện dơ bẩn này.”

“Ta biết người đầu tiên đã chết như thế nào rồi.” Long Tước gật đầu, “Ma thai một khi đã hoài thai, sẽ có cùng tư duy với cơ thể mẹ, đồng thời có ý thức cường liệt muốn bảo vệ cơ thể mẹ… một khi cơ thể mẹ cảm nhận được nguy hiểm và sợ hãi, nó sẽ phát cuồng.”

“Không sai.” Đao Tù gật đầu, “Lúc đó Tiểu Ái rất sợ hãi, cho nên hoàn toàn không thể khống chế cảm xúc khiến thai nhi phát cuồng, đợi khi tôi tìm được cô ấy, trước mắt cô ấy có một gã đàn ông bị nổ tung, mà những kẻ khác đã đào tẩu. Nhưng thai nhi còn đang phát cuồng không thể binh tĩnh, muốn thương tổn tất cả những ai tới gần Tiểu Ái, cho nên tôi tạm thời xóa bỏ tất cả ký ức của cô ấy, dùng ánh nắng ấm áp thế vào, như vậy em bé có thể dần dần an tĩnh lại.”

“Thật là tri kỷ!” Phong Danh Vũ vẻ mặt tán thành, “Quả nhiên là đàn ông tốt!”

“Trong mấy người này, có Lưu Tẩm không?” Cảnh Diệu Phong hỏi Tiểu Ái.

Tiểu Ái nhẹ nhàng gật đầu, nói, “Ừm… Có ở, lúc người nọ kéo tôi, tôi rất sợ hãi, đột nhiên, người nọ nổ tung.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, thảo nào trên người Tiểu Ái có dấu vết bị kéo xiết, đúng là có người muốn làm chuyện xấu với cô, có điều hiển nhiên là không thành công, đứa con đó là của Đao Tù, không phải ác ma, hoàn toàn là ngươi tình ta nguyện tình chàng ý thiếp nha.

“Sau đó thì sao?” Cảnh Diệu Phong hỏi.

“Anh ta.” Tiểu Ái chỉ Lưu Tẩm, nói, “Anh ta thật ra không có tham dự, còn khuyên những người đó đừng đùa, nhưng sau khi người nọ chết, anh ta đột nhiên nói tôi là quỷ, sau đó đều bỏ chạy.”

Đao Tù nói tiếp, “Tôi sợ bọn chúng làm lộ ra, ảnh hưởng Tiểu Ái, cho nên sau khi mang Tiểu Ái về nhà, bèn đi tìm bọn chúng… Nhưng Tiểu Ái tỉnh lại sớm hơn sự tính toán của tôi, mà lại đi ra ngoài một mình.”

Mọi người cũng bó tay, hơn nữa Đao Tù còn xóa đi toàn bộ ký ức của Tiểu Ái, cũng may không có người nào đó hoàn toàn không quen đột nhiên nhảy ra nói là tình nhân của cô, cũng tội cho anh mấy ngày nay vất vả.

“Tôi dẫn đường cho Tiểu Ái tới nhà hát, để em ấy gặp Miêu Tiêu Bắc, về mặt khác thì truy tìm bọn chúng. Lưu Tẩm lại trùng hợp gặp được Tiểu Ái giữa đường, hơn nữa… kỳ thực hắn cũng có linh lực.”

Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn Lưu Tẩm, Lưu Tẩm lúc này đang nằm gần cái miệng đỏ lòm của Sphinx, không nói được một câu.


“Có thể Lưu Tẩm quen một vài người của ma giới, sau khi được cố vấn đã biết chuyện ma thai, cho nên hắn muốn lấy Tiểu Ái về nhà, có được ma thai.” Đao Tù lạnh mặt, “Như vậy là có thể lợi dụng năng lực cường đại của con chúng tôi muốn làm gì thì làm.”

Mọi người lúc này rốt cuộc cũng hiểu ra, vì sao Lưu Tẩm lại ân cần với Tiểu Ái như vậy.

“Hắn tìm được poster của các cậu trong túi xách của Tiểu Ái, khu vui chơi đó hắn cũng có cổ phần, cho nên biết các cậu có vé, lúc diễn ra Carnival khẳng định sẽ đi, vì vậy mới nghĩ cách lợi dụng các cậu giết chết tôi.” Đao Tù nói, “Đầu tiên hắn thuê vài tên sát thủ ma giới giá rẻ, giết chết mấy phú thương biết chuyện kia đồng thời chế tạo thành ma thai làm, để dẫn đi lực chú ý của cảnh sát. Cùng các cậu một chỗ, là vì muốn tránh né sự truy sát của tôi, về mặt khác là vì đuổi theo Tiểu Ái, cuối cùng là muốn lợi dụng các cậu giết tôi.”

“Hm.” Cảnh Diệu Phong gật đầu, hỏi, “Có chứng cứ chính xác không?”

Đao Tù cũng hơi chút bất đắc dĩ.

“A!” Tiêu Bắc đột nhiên nói, “Tôi có cách.” Nói rồi bảo Sphinx, “Sphinx, đưa tôi một sợi tóc của Lưu Tẩm.”

Sphinx bứt một nhúm đưa qua, Tiêu Bắc nhận tóc, một tay chạm vào TV, “Bạch Lâu, đừng quên ghi hình!”

Bạch Lâu mở máy quay phim… Tiêu Bắc thuận lợi làm cho hình ảnh tái hiện, tất cả đều giống hệt như Đao Tù nói, hung thủ giết người là Lưu Tẩm, còn có những sát thủ ác ma cấp thấp làm việc cho nhân loại.

Cảnh Diệu Phong lấy ra còng tay bắt Lưu Tẩm, mọi người chỉnh lý sơ lược đoạn ghi hình, chỉ để lại một đoạn ngắn cảnh giết người, làm chứng cứ. Thân phận của Tiểu Ái và Đao Tù tự nhiên tuyệt đối sẽ không tiết lộ… Tiểu Ái tuy rằng gián tiếp giết người thứ nhất, nhưng lúc đó giết người là phòng vệ.

Vấn đề về Lưu Tẩm đều giao cho Cảnh Diệu Phong xử lý, Cảnh Diệu Phong vội vã mang người đi, quả nhiên EX là chỗ tốt a, án tồn đã phá.

Đao Tù và Tiểu Ái cám ơn mọi người, Đao Tù cũng giải thích, lúc trước anh chỉ là lo lắng, nên đến xem Tiểu Ái, lúc đó Tiểu Ái đang ở EX, anh rất vui, vốn định giải thích, nhưng Lưu Tẩm lại vào trong EX, anh không muốn xung đột chính diện cho nên chọn cách giả trang lão Dương gọi điện cho Tiêu Bắc, đến nhà hát kể rõ mọi chuyện.

Chân tướng rõ ràng, vụ án đã kết thúc vào lúc đó.

Mọi người đều vui mừng, Đao Tù thỉnh cầu mọi người cho Tiểu Ái ở lại EX, Phong Danh Vũ cầm cây tăm xỉa răng, “Tiền an thai mắc lắm nha.”

Phong Tiểu Vũ vẻ mặt khinh bỉ, “Chị, cảm động như vậy còn muốn lợi dụng điểm yếu của người ta mà moi tiền?”

Phong Danh Vũ nhướng mi, “Cảm động là một chuyện, moi tiền là chuyện khác nha!” Nói rồi lại nhìn Đao Tù, cong khóe miệng, “Hay là vậy đi? Anh cũng ở lại làm công? Trực tiếp dọn tới đây luôn đi.”

Đao Tù và Tiểu Ái đều sửng sốt.

“Cũng đúng a.” Long Tước chỉ vào Cổ Lỗ Y, “Long bảo bảo trưởng thành bên cạnh Tiêu Bắc vô cùng khỏe mạnh, ngươi lại là người sống sót duy nhất, tuy là siêu hỗn huyết nhưng cũng là Long tộc, ở chỗ ta có rất nhiều cô nhi hậu đại của Long tộc, vì tổ tiên của ngươi, ngươi cũng nên dốc một phần lực lượng cho bọn nó chứ ha?”(là tiền đó =.=)

Đao Tù suy nghĩ một chút, gật đầu nói với Long Tước, “Được, xin cho tôi dốc một phần lực lượng.”

Tiêu Bắc vui vẻ, nhìn Long Tước, “Nè, điều này có nghĩ là sẽ có một tiểu long bảo bảo khác sao?”

Lam Minh nhướng mi, “Một năm sau.”

Tiêu Bắc nhìn nhìn Cổ Lỗ Y, cười tủm tỉm nói, “Bảo Bảo!”

Sau đó, Đao Tù và Tiểu Ái dọn tới, EX gia tăng một thành viên, Đao Tù và những người khác ở chung rất thoải mái, sức chiến đấu của EX lại đề thăng một bậc, Tiểu Ái cùng Phong Danh Vũ tập trung thiết kế trang phục thời trang.

Mà khi tất cả mọi người đã sắp xếp ổn thỏa, còn có một người, đang bắt đầu trở nên khác thường —— Khế Liêu.

Lang vương vốn luôn ngốc ngốc yêu đời lại không có tâm sự, dạo này đã trở nên bứt rứt.

Mặt khác, cùng một nhóm bứt rứt, còn có Lam Minh, Domi và Cảnh Diệu Phong.

Hôm nay, toàn bộ EX, ngoại trừ các anh chàng đã trở thành siêu cấp vú em và gần sắp trở thành siêu cấp vú em, thì chính là các anh chàng với nội tâm bứt rứt… Vô tư thoải mái thì chỉ có Phong Tiểu Vũ và Sesier… đương nhiên, còn có Cổ Lỗ Y và Tiêu Bắc bận rộn.

.

.

____________________