Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 71: Hậu duệ siêu ngầu của đao xỉ tộc, kẻ sống sót không nên tồn tại… sát khí giấu trong hung án

Tiêu Bắc sở dĩ giật mình, cũng không phải vì đã từng gặp được chàng trai này, mà là vì… nói thế nào nhỉ, anh ta có chút đặc biệt, khiến Tiêu Bắc nghĩ… có thể là Long tộc, chủng tộc giống như Cổ Lỗ Y.

Bởi vì giây phút khi gỡ kính râm xuống, Tiêu Bắc đã thoáng thấy một hình ảnh hiện lên… Một con rồng đen rất to… Con rồng này hình dạng cổ quái, hơi khác với Long Tước và Cổ Lỗ Y, toàn thân đen tuyền, giống như hắc kim, trên người giống như được bọc bằng lân giáp hình đao kỳ lạ, nhưng lại không thể phủ nhận, nó vô cùng vô cùng khí phái.

Thảo nào Cổ Lỗ Y có vẻ như quen với anh ta, chẳng lẽ là cùng tộc?

“Cổ Lỗ Y, anh ta là… Long tộc sao?” Tiêu Bắc hỏi Cổ Lỗ Y.

“Cô?” Cổ Lỗ Y nghiêng đầu, lắc đầu, cô kỷ hai tiếng.

Tiêu Bắc nghe hiểu, nhưng lại không hiểu cái gì gọi là “Đao bán long?”

Lúc này, chợt nghe tiếng người phát ra phía sau, “Không phải Long tộc bình thường, mà là siêu hỗn huyết của Đao Xỉ tộc với Long tộc.”

Tiêu Bắc bị giọng nói đột ngột phát ra làm cho giật mình, giọng này rất quen tai, nhìn lại, thấy được Lam Minh đứng ở sau lưng… đương nhiên, không biết tới từ lúc nào.

“Anh tới hồi nào?” Tiêu Bắc cảm thấy không tin nổi.

Lam Minh chỉ chỉ phù chú thủ hộ trên tay mình và Tiêu Bắc, “Lúc nãy có phải ngươi sợ không?”

Tiêu Bắc có chút xấu hổ, nhìn nơi khác, “Không a.”

“Xạo quá đi.” Lam Minh nhéo nhéo sau gáy cậu, “Ngươi sợ thì ta sẽ nhận được cảm giác rất mãnh liệt, trong vòng ba giây ta có thể tới rồi.”

“Thiệt hay giả?” Tiêu Bắc tiến tới nhìn đồ văn trên tay Lam Minh, chỉ thấy màu sắc thực sự biến đổi.

“Đúng rồi, Đao Xỉ tộc là cái gì?” Tiêu Bắc có chút khó hiểu.

Lam Minh cúi đầu, há mồm nhe răng cho Tiêu Bắc xem.

Tiêu Bắc thấy được răng nanh nhọn nhọn, nhíu mày, “Làm gì chứ? Răng trắng thì giỏi a.”

Lam Minh bật cười, nói với Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, cho Tiêu Bắc xem răng nanh của ngươi.”

Cổ Lỗ Y tiến qua, hé miệng, một hàng răng sữa… vẫn chưa mọc đủ, chỉ là răng nanh dài hơn mấy cái khác, mọc ra hai cái đầu nhọn, khỏi nói, cực kỳ dễ thương.

“Ma vật đại thể đều có răng nanh, răng chia làm hai loại, kiếm xỉ và đao xỉ.” Lam Minh nói, “Ví dụ như Khế Liêu, Huyết tộc, loại hay dùng răng nanh chọc thủng da đối thủ, sau đó lại xé thịt hay trực tiếp hút máu, đó là kiếm xỉ.”

“Ừm, rất ấn tượng.” Tiêu Bắc cảm thấy có lý.

“Mà cái loại thô lỗ thô bỉ như Sphinx, hàm răng dùng để trực tiếp cắn nát xương cốt đối phương, xé rách da thịt… gọi đao xỉ.” Lam Minh nói, gõ gõ cằm, “Trong ma tộc, đại thể là kiếm xỉ, đao xỉ thì ít hơn.”

Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, “Nga… là siêu hỗn huyết của Long tộc và Đao Xỉ tộc a… Khó trách tôi hình như loáng thoáng thấy được một thanh đao, nhưng tại sao đều là Đao Xỉ tộc, anh ta ngầu như vậy còn Sphinx lại… dễ thương như vậy?”

“A… Hắt xì!”

Tại EX, Sphinx hắt xì một cái làm tài liệu mà Tiếu Hoa đặt trên bàn bay đầy đất.

Tiếu Hoa hơi bất mãn lườm nó.


“Không cố ý a…” Sphinx dùng đầu lưỡi liếm mũi, “Tự nhiên trên người phát lạnh.”

Tiếu Hoa ngồi xổm xuống nhặt tài liệu, cũng cảm thấy mình hơi hung dữ với Sphinx, dù sao nó cũng không làm gì xấu, bèn ngẩng đầu nói với nó, “Xin lỗi, bởi vì trong lòng có vài việc khó chịu, tâm tình không tốt.”

Sphinx nhướng mi một cái, hai mắt lập tức lòe lòe, nhích tới bày ra vẻ thân mật, “Tiếu Tiếu bé nhỏ… Ngô…”

Còn chưa kịp xáp tới đã bị Khế Liêu ngồi trên sofa xem náo nhiệt đá một cái ngã lăn quay ra đất.

“Làm gì hả!” Sphinx đứng lên rống Khế Liêu một tiếng, “Thẳng quỷ chán sống, dám đá vua bách thú à?”

“Hả?” Khế Liêu biếng nhác nhướng mi lên, nhìn nó một cái, cười nhạt, “Gì?”

“Khụ khụ.” Sphinx nghĩ Khế Liêu không dễ chọc, quan hệ lại cực thân thiết với Lam Minh, thanh niên mà, thôi đi, không thèm tính toán với ngươi, lại tiếp tiếp bò lên, giương mắt láo liên ngắm Tiếu Hoa.

Tiếu Hoa nghĩ Sphinx như vậy thật đáng thương, bèn vươn tay vỗ đầu nó nói với Khế Liêu, “Sao lại đá nó, vốn cũng không phải lỗi của nó, là tôi tâm tình không tốt.”

“Tiếu Hoa.”

Lúc này Bạch Lâu đang tra tư liệu trên máy vi tính gần đó ngẩng đầu lên hỏi anh, “Tại sao tâm tình không tốt?”

“Hô… Các đối tác đều chết cả, kế hoạch không thể tiếp tục tiến triển, rất nhiều chuyện phiền toái!” Tiếu Hoa đem tư liệu tương quan và báo chí ngày hôm nay đều ném lên bàn, “Vụ án giết người chưa điều tra ra, tài sản bọn họ đầu tư gì đó đều bị tạm khóa, thật phiền! Hơn nữa người nhà còn đòi nhận di sản, đợi lúc trả hết tiền vay đầu tư, nợ nần và di sản ít nhất cũng phải nửa năm, nhưng dự án của chúng tôi phải làm xong trong hai tháng tới! Mặt khác, không biết tình huống vay ngân hàng của những người đó như thế nào, cổ phiếu thì lại rối tinh rối mù, cổ đông công ty tan rã, không biết có tuyên bố phá sản hay không, chúng tôi có thể sẽ tổn thất rất nhiều.”

“Chính là mấy người kia?” Cảnh Diệu Phong sống chết nán lại nơi này chờ Bạch Lâu cùng ăn cơm vừa mới bàn bạc đối sách với Lam Minh, xong rồi đi xuống lầu ngồi đờ ra ngắm nhìn Bạch Lâu. Thấy được tư liệu trong tay Tiếu Hoa, trầm ngâm, “Mấy phú thương gặp bất trắc gần đây?”

“Ừ.” Tiếu Hoa gật đầu, “Tôi rất trông chờ các anh mau chóng phá án, mặc kệ là người hay quỷ cũng được, nhanh chóng chộp tới đi.”

“Vậy cậu quen những người đó?” Cảnh Diệu Phong hỏi, “Có thể đánh giá một chút không?”

Tiếu Hoa thu dọn tài liệu, ném lên bàn, chậm rãi thốt ra một câu, “Cặn bã trong ác ôn, bại hoại trong cặn bã, đồ chết tiệt trong bại hoại!”

Mọi người trầm mặc một hồi, đều há to miệng, “Woa nga… Cặn bã đến không thể nào cặn bã hơn.”

“Mấy người này quả thật nhân phẩm không tốt lắm.” Lúc này, Lưu Tẩm từ trên lầu đi xuống, đi tới bên cạnh Tiểu Ái.

Tiểu Ái đang ngồi bên cạnh Phong Danh Vũ xem quần áo mới thiết kế. Cô rất am hiểu về quần áo, thưởng thức cũng rất đặc biệt, hơn nữa không biết trước đây có từng học tập chưa, nhưng vẽ tranh rất đẹp.

Phong Danh Vũ nghĩ cô là một nhân tài, hơn nữa gần đây đang an thai, bèn nhờ cô tới hợp tác, cùng nhau thiết kế quần áo cho nhãn hiệu của mình. Tiểu Ái và cô rất hợp nhau, hai người cả ngày đều chụm đầu thiết kế tới thiết kế lui.

Khế Liêu ngồi trên sofa, đang băng bó cho một chú sói con. Nhóc này mấy ngày trước chơi đùa quá hăng hái, không ngờ lại lăn từ trên cầu thang xuống gãy một chân, bị bắt phải cố định xương nửa tháng, hôm nay xương đã sắp liền, Bạch Lâu hốt thảo dược cho nó, Khế Liêu đang đổi thuốc.

Nghe được Lưu Tẩm nói, Khế Liêu cười nhạt một tiếng, “Bị ngươi chê là nhân phẩm tồi tệ, không biết là may mắn hay bất hạnh đây.”

Lưu Tẩm khẽ nhíu mày… Mấy ngày nay gã ở đây, quả thật có thể cảm thấy mọi người không quá hữu hảo với mình.

Mà những người khác cơ bản đều khách khách khí khí, dù sao cũng là khách, duy độc Khế Liêu này, hình như chướng mắt với gã, thường xuyên châm chọc.

“Uy, cậu có ý gì?” Lưu Tẩm dạo này nén đầy một bụng ấm ức, liền đi tới bên cạnh Khế Liêu.

Khế Liêu ngẩng mặt nhìn gã một cái, mỉm cười. Sói con trong lòng hướng Lưu Tẩm nhe răng… Dù sao cũng không phải sói con bình thường, mà là người sói đó nha, cặp mắt bất ngờ phiếm đỏ khiến Lưu Tẩm chùn bước.

“Được rồi.” Tiếu Hoa vỗ vỗ Khế Liêu, Khế Liêu vươn tay nhẹ nhàng nhéo tai sói con nọ, sói nhỏ lập tức khôi phục lại trạng thái ngây ngô hừ hừ vô cùng thân thiết, tiếp tục cọ Khế Liêu.

Lưu Tẩm có chút chán nản, đi tới một bên ngồi xuống. Lúc này, Tiểu Ái hình như hơi chút đói bụng, nhìn Long Tước.

“Pizza dinh dưỡng và sữa tươi được không? Ăn lót bụng trước, chờ bọn Tiêu Bắc về sẽ ăn cơm tối luôn.” Long Tước đã chuẩn bị thức ăn cho Tiểu Ái, đi tới lấy cho cô, Lưu Tẩm vội chạy tới rót nước cho Tiểu Ái.

Tất cả mọi người không nói lời nào, luôn cảm thấy Lưu Tẩm nhiệt tình tới đáng nghi.

Phong Danh Vũ cất lại mấy thứ trên bàn, bảo Tiểu Ái ăn xong rồi đi nghỉ ngơi một chút.

Được mọi người tỉ mỉ che chở, Tiểu Ái rất xấu hổ.

Khế Liêu lại quấn một cái túi nhựa chống thấm nước trên đùi sói nhỏ, đứng lên, mang theo năm con sói khác lên lầu… đến phòng tắm.

“Ai.” Long Tước lắc đầu, “EX có phụ nữ thì tốt rồi, chí ít không cần một mình tôi làm vú em.”

Tất cả mọi người bất đắc dĩ thở dài, chỉ có Tiểu Ái vừa ăn vừa cười khúc khích, có lẽ bởi vì có được một hồi ức tốt đẹp hạnh phúc, cho nên Tiểu Ái vô cùng vui vẻ.

Tiếu Hoa đứng lên, mang tư liệu về thư phòng.

Cảnh Diệu Phong thì lại tiếp tục hỏi Lưu Tẩm, bảo gã tỉ mỉ nói một chút về mấy phú thương kia, bọn họ có cùng nhau làm gì, xảy ra chuyện gì, quan trọng nhất là đã làm mích lòng những ai.

.

Sau khi cất lại tài liệu, Tiếu Hoa chuẩn bị xuống lầu, đi qua phòng Khế Liêu, chợt nghe bên trong có tiếng nước ào ào. Phòng tắm của Khế Liêu là đặc chế, bởi vì thường hay tắm cho sói con.

Tiếu Hoa hiếu kỳ đi vào, chỉ thấy cửa phòng tắm khép hờ, trong bồn tắm lớn, năm chú sói con bơi qua bơi lại, Khế Liêu đang ở trần, ấn giữ một con sói nhỏ đang liên tục phá phách mà thoa sữa tắm.

Tiếu Hoa tựa bên cửa nhìn, Khế Liêu ngước mắt nhìn anh, “Uy, đừng rình xem bạn nhỏ tắm.”

Tiếu Hoa bật cười hỏi, “Nè, sao cậu lại ghét Lưu Tẩm như vậy.”

“Thằng đó nhìn hèn.” Khế Liêu hời hợt nói, “Không ghét nó ghét ai.”

“Còn nguyên nhân nào khác không?” Tiếu Hoa hỏi.

Khế Liêu buông bông tắm, đem đặt sói nhỏ đã tắm xong sang một bên, mở vòi sen, tắm sạch xà phòng cho nó.

“Ngươi muốn biết?” Khế Liêu quay đầu nhìn anh.

Tiếu Hoa gật đầu.

Khế Liêu suy nghĩ một chút, vẫy tay gọi anh, ý bảo đi tới… thuận tiện đóng cửa lại, hình như rất thần bí.

Tiếu Hoa hiếu kỳ, tự nhiên làm theo, đi tới bên cạnh hắn, Khế Liêu ra hiệu bảo anh cúi đầu.

Tiếu Hoa khom lưng cúi đầu.

“Lưu Tẩm kia a…”

“A!”

Tiếu Hoa đang chuẩn bị lắng nghe, không ngờ Khế Liêu lại ôm gọn thắt lưng mình nhấn vào trong nước… Ùm một tiếng.

Tiếu Hoa và đám sói nhỏ ướt sũng.

Đám sói nhỏ hình như cũng vui vẻ, tiến tới bắt đầu vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm mặt Tiếu Hoa, Khế Liêu thì lại ở một bên cười to.

Tiếu Hoa tức giận không chịu được, đứng lên toàn thân ướt nhẹp, tây trang cao cấp đều là nước, tức giận giơ chân đạp Khế Liêu, “Muốn chết, cậu mấy tuổi rồi hả?! Đá chết cậu!”

Khế Liêu tránh sang một bên, vừa xách một con sói nhỏ lên tắm.

Tiếu Hoa bất đắc dĩ, cả người đều ướt cũng không còn cách nào, bèn nói, “Đi lấy cho tôi một bộ áo ngủ tới đây!”

Khế Liêu nhịn cười, đặt sói con vào trong bồn tắm lớn để bọn nó chơi đùa, đi ra ngoài lấy áo ngủ cho Tiếu Hoa.

Tiếu Hoa lắc đầu, đi tới dưới vòi sen, mở nước nóng, cởi bộ đồ ướt sũng ra, chợt nge đám sói con gần đó tru lên ngao ngao.

Tiếu Hoa có chút bất đắc dĩ, lấy một mảnh khăn mặt che đi thân dưới, đám sói con kia lại hì hụi lắc đầu, giống như bảo anh cởi hết ra đi, Tiếu Hoa tự nhủ… Mẹ của đám người sói này đúng là yên tâm đem con mình cho cái tên Khế Liêu này nuôi a.

Khế Liêu mở tủ, tục tung tìm một bộ áo ngủ, quay người đi tới phòng tắm, đẩy cửa, “Uy, áo ngủ!”



Trong phòng tắm hơi nước dày đặc… hoặc là do thời tiết quá nóng, cảnh xuân đẹp, lại có thể là do hôm nay là đêm trăng tròn, đám Lang tộc ai cũng đều khá hưng phấn.

Nói chung, trong những cơ duyên tầng tầng trùng hợp, Khế Liêu ngước mắt, thấy được Tiếu Hoa đang ngẩng mặt nhắm hai mắt vuốt mái tóc… Tóc đen, lưng, hai chân, tất cả đều vừa đều đẹp, duy độc mảnh khăn quấn bên hông, có vẻ hơi chút dư thừa.

Nghe tiếng gọi của Khế Liêu, Tiếu Hoa quay lại, anh cầm chiếc khăn bên cạnh lau mặt, vươn tay nhận áo tắm trong tay Khế Liêu, tắt nước lau mình, xoay lưng cởi chiếc khăn bên hông ra… Trong nháy mắt đó chợt nghe được Khế Liêu hít sâu một hơi.

Nhưng rất nhanh, áo tắm đã được phủ thêm.

Tiếu Hoa thắt dây lưng, quay đầu lại đi ra ngoài, chỉ để Khế Liêu đang hóa thạch đứng đó, lắc đầu, không biết hắn đang làm gì nữa. Vòng qua Khế Liêu đi tới cửa, Tiếu Hoa cũng không suy nghĩ nhiều, lau khô hơi nước trên mắt kính rồi đeo lên, nói, “Tắm mau lên, sấy khô rồi đi ăn.”

Chờ Tiếu Hoa đi, Khế Liêu mới hồi phục tinh thần, liền cảm thấy tim đập dồn dập, cả người mất tự nhiên, còn cảm thấy hô hấp thật khó, đi tới bên bồn tắm ngồi xuống thở dốc.

“Ngô?”

Khế Liêu phục hồi tinh thần lại, thấy mấy chú sói con đang đồng loạt chen nhau tựa vào thành bồn tắm, híp mắt nhìn hắn.

“Khụ khụ.” Khế Liêu ho khan một tiếng, trên mặt hơi ửng hồng, “Cũng… rất là đẹp nga?”

“Ô ~~” Đám sói con nhao nhao.

“Cười con khỉ á!” Khế Liêu lao tới chộp chúng nó, “Không được cười! Tắm!”



Tiếu Hoa trở về phòng thay một bộ quần áo khác đi ra, chợt nghe trong phòng Khế Liêu, đám sói con “Ngao ô ngao ô” gọi không ngừng. Bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ tuổi tâm lý của Khế Liêu hình như cũng không đủ lớn, liền xoay người đi xuống lầu.




“Thật sao?”

Trên hành lang trước cửa phòng luyện tập, Tiêu Bắc nghe người áo đen kể lại mọi chuyện thật ngắn gọn, bừng tỉnh, “Thì ra là như vậy…”

“Vụ án này thật đúng là kỳ quặc.” Lam Minh nói với Tiêu Bắc, “Vừa nãy Cảnh Diệu Phong cũng nói với ta, mấy vụ án mạng này, tuy đều xuất hiện thi thể bị chặt thành khối, nhưng duy nhất bất đồng chính là, lần đầu tiên là bị cắt khối không theo quy tắc, giống như bị nổ, lần sau thì bị cắt thành khối vụn.”

“Tiêu Bắc!”

Lúc này, xuất hiện vài đường móng vuốt rạch trong không trung, cảnh tượng Domi đi tới xuất hiện trước mắt, Phong Tiểu Vũ đi theo phía sau.

“Tôi lập kết giới.” Người áo đen thấp giọng nói, “Biết ngày đó tại sao không thấy Tiểu Ái rồi chứ?”

“Nga!” Tiêu Bắc thoáng cái hiểu ra, thảo nào! Thì ra lúc đó cậu với Tiểu Ái đang ở hai không gian khác nhau, đương nhiên là hai bên không nhìn thấy nhau rồi! Không cần hỏi, camera chắc chắn cũng bị động tay.

“Chuyện gì xảy ra?” Phong Tiểu Vũ thắc mắc.

Tiêu Bắc lắc đầu, “Vụ án có tiến triển…”

“Đúng rồi.” Lam Minh nhìn người áo đen, “Ngươi tên gì?”

“Đao Tù.” Người áo đen trả lời.

“Woa…”

Phong Tiểu Vũ và Tiêu Bắc đồng thanh cảm khái, “Tên ngầu quá!”

Lam Minh và Domi lập tức sinh ra ý thức nguy cơ.

“Nhưng tại sao lại lấy cái tên như thế a? Còn Tù…” Phong Tiểu Vũ nhíu mày, “Hình như không quá may mắn.”

“Cô kỷ!” Cổ Lỗ Y giơ tay, chỉ lên chiếc sừng như ẩn như hiện trên đầu người nọ.

“Bị ngươi phát hiện rồi.” Đao Tù có chút bất đắc dĩ, vươn tay nhẹ nhàng vén lên mái tóc đen, lộ ra chiếc sừng nhọn, chỉ thấy trên chiếc sừng màu đen, có một chú phù cổ quái màu đỏ tươi, bên dưới có một dãy số.

“Kẻ bị vứt bỏ?” Lam Minh mở to hai mắt, “Ngươi dĩ nhiên là người sống sót duy nhất trong những kẻ bị vứt bỏ!”

Đao Tù nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm.”

“Kẻ bị vứt bỏ là sao?” Tiêu Bắc thắc mắc, chỉ vào hoa văn trên chiếc sừng, “Có điều hoa văn kia tôi nhận ra, trong Vũ Dạ tập có, đó là một ký hiệu không có năng lượng, chỉ là một cái dấu. Người có ký hiệu này, đều bị Ma giới phán tử hình.”

“Không sai!” Lam Minh gật đầu.

“Chuyện của tôi có thể từ từ kể.” Đao Tù ngăn lại mấy người hiếu kỳ kia, “Việc cấp bách…”

“Đúng rồi!” Tiêu Bắc vội đẩy đẩy Lam Minh, “Lam Minh, chúng ta…”

“Yên tâm.” Lam Minh nhẹ nhàng khoát khoát tay, “Ta và Cảnh Diệu Phong đều đã làm rồi, ôm cây đợi thở, chờ con mồi tự mình đưa lên, chộp cả tang chứng lẫn vật chứng!”

.

.

__________________________