Thẩm Nhược đẩy một đôi tình nhân đang đứng trước cửa taxi ra, nhanh chân bước lên xe.
Tới sân bay! Đi càng nhanh càng tốt! Chết người thì tôi phụ trách! Anh khẩn trương vỗ vỗ lên ghế tài xế.
Đôi tình nhân kia đang tức giận đá cửa xe, tài xế tỏ vẻ không muốn nhiều lời, trực tiếp giẫm chân ga rời đi.
Trong lúc đó, Hồng Tuyến đang ngồi trong sảnh sân bay, tay ôm thùng mì, bóc một gói ra ăn, cẩn thận như sợ ai đoạt mất.
Cô rất đói, bị ả điên Tiêu Nhã kia giam giữ lâu như vậy, một ngụm nước cũng không được uống, vừa về đến nhà đã phải cuốn vali rời đi, cũng coi như là bi kịch cuộc đời.
Cũng may trước kia làm phóng viên đã quen chịu khổ, riết cũng thấy bình thường.
Hồng Tuyến nhìn Tô Dã đang ôm vali cách đó không xa, không khỏi cười cười.
Tiểu tử này không hiểu sao cũng đòi đi theo, cậu đang trong kỳ thực tập, vậy mà nói nghỉ liền nghỉ.
Trương đội ở đầu kia điện thoại mắng té tát, tiểu tử này thế nhưng lá gan không nhỏ, trực tiếp cúp điện thoại.
Hồng Tuyến ném đồ trong tay vào thùng rác, bước qua.
Chị ăn no chưa? Có cần em đi tìm thứ gì khác không, chị đang mang thai, không thể ăn cái này mãi được.
Tô Dã nói xong liền đứng dậy.
Cô kéo cậu lại, hung hăng vỗ đầu cậu: Tô Dã! Chị nói lại lần nữa! Chị không mang thai! Chị cùng Thẩm Nhược cũng không phát sinh quan hệ gì hết!
Vừa lúc có một thai phụ đi ngang qua, nhìn cô với biểu tình Tôi hiểu mà.
Hồng Tuyến không khách khí lườm thai phụ đó một cái, thai phụ liền sợ con mình còn chưa tới Mỹ đã bị cô làm cho phọt ra sớm, vội vã loạng choạng bước đi.
Chị.
Cảm xúc của Tô Dã hơi chùng xuống: Em biết chị giận Thẩm Nhược, nếu chị đã không mang thai, đừng lui tới cùng anh ta nữa.
Em đã gọi điện bảo anh Triển Vũ Hàng thay đổi mật mã khóa nhà chị.
Trong lòng Hồng Tuyến dấy lên một trận chua xót, tuy rằng cô có hơi ủy khuất, nhưng dù sao cô vẫn luôn khinh thường mấy chuyện làm tiểu tam chen vào hạnh phúc người khác thế này.
Cho nên sau khi chuyến lữ hành này kết thúc, cô sẽ chuyển nhà, bắt đầu lại lần nữa.
Hồng Tuyến cùng Tô Dã đi đến HongKong, không phải dự tính gì cả, chỉ là còn thừa đúng hai vé này.
Một cặp vợ chồng trung niên đã đến sân bay ầm ĩ đổi vé, cho nên có thể nói đây là vé second-hand.
Hồng Tuyến nói không thành vấn đề, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này trong đêm nay, cho dù phải băng qua biển Đông cô cũng sẽ đi.
Trên máy bay, có lẽ là do gói mì cô ăn lúc ngồi ở sảnh, Hồng Tuyến ôm bụng chạy vào wc mấy lần, Tô Dã ở ngoài gấp rút gõ cửa, khiến cô thực sự hoài nghi có phải mình sinh non hay không...
Lần thứ năm Hồng Tuyến vọt vào wc, lúc đang nhẹ nhõm ngồi trên bồn cầu, cô nhìn thấy một bé gái, khoảng 5,6 tuổi, để đầu nấm, mở to đôi mắt tròn xoe ngập nước nhìn cô.
Hai tiếng Má ơi vừa thốt ra, bé gái nhỏ đã khóc nấc lên.
Chị! Chị có sao không? Tô Dã điên cuồng gõ cửa wc.
Không...! không có gì.
Cô luống cuống tay chân kéo quần lên, nói với người ngoài cửa: ...!Bà dì của chị tới, không có gì đâu.
Ngoài cửa trầm mặc một hồi lâu.
Cho nên chị thực sự không mang thai?
Hồng Tuyến quan sát bé gái đang khóc ròng trước mặt, sau đó xác định Tô Dã không nghe thấy.
Nếu không sao có thể không chút phản ứng mà hỏi chuyện mang thai của cô chứ.
Không!
Ngoài cửa liền truyền đến thanh âm khinh thường: Hừ, không mang thai thì thôi, em lo lắng cho chị làm gì nữa, về chỗ đây!
Hồng Tuyến nhăn mày: Á à a, tiểu tử tệ bạc này, xem chị còn không bằng một đứa nhóc!
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rời đi, hòa lẫn tiếng thì thầm của Tô Dã: Đương nhiên là bé con đáng yêu hơn, chỉ biết ăn uống ngủ nghỉ.
Sao lại có sự chênh lệch lớn thế nhỉ hmm hmm?
Nếu không phải trước mặt còn có bé ma, cô thực muốn kéo cậu ra hung hăng đạp một cước, để cậu biết rõ rằng chị gái Mục Hồng Tuyến này của cậu rốt cuộc đáng yêu hay không.
Đừng khóc.
Nhìn thấy bé gái ma còn khóc gào, cô bày ra vẻ mặt đen thui: Khóc nữa là chị rời đi đó.
Chị, mang em về nhà đi mà.
Chuẩn giọng HongKong, đích thị là một bé ma đến từ HongKong.
Hồi ở đại học Hồng Tuyến có học qua tiếng Quảng Đông, tuy rằng chưa sõi lắm, nhưng đối thoại cơ bản thông thường cô vẫn có thể miễn cưỡng hiểu được.
Bé gái tên là Miki, chỉ mới 7 tuổi.
Đối với chuyện nhà ở đâu, ba mẹ là ai, bé còn không nhớ nổi, đừng nói tới nguyên nhân vì sao chết.
Mấu chốt là Hồng Tuyến không biết thời gian, địa điểm bé chết, Thẩm Nhược lại không ở đây, cô càng không biết nên làm gì với bé ma này bây giờ.
Bé gái nhỏ thật vất vả mới gặp được một chị gái xinh đẹp để cùng trò chuyện, tuy tính tình chị gái không tốt lắm, nhưng vẫn đem đến cho bé cảm giác an toàn.
Vì thế bé vội vàng chạy tới ôm lấy Hồng Tuyến, tạo nên một màn ảo thuật xuyên người buồn cười.
Nhìn qua di động tắt nguồn trong túi quần, Hồng Tuyến bỗng thấy mệt mỏi.
Điện thoại cũ của cô bị Tiêu Nhã ném đâu đó trong quảng trường Tân thế kỷ, trên đường tới sân bay cô đã đi mua cái mới, nhưng vẫn chưa khởi động máy.
Xua tan ý nghĩ gọi điện cho Thẩm Nhược, Hồng Tuyến thở dài, trước tiên cứ mang theo đứa bé này, dù sao bé không cần ăn uống, cũng không biết đau đớn gì cả, cứ xem như không khí là được.
Chỉ là từ sau khi bước ra khỏi wc, Hồng Tuyến cảm thấy mình đã đụng phải một rắc rối lớn.
Chị, em muốn ngồi trên ghế.
Chỗ của Hồng Tuyến cạnh ngay Tô Dã, trên dưới trái phải đều có người.
Muốn cô đi đâu để tìm ghế cho một bé ma không ai nhìn thấy bây giờ?
Chị là người xấu! Chẳng khác gì đám người kia! Tiểu nha đầu bĩu môi nói.
Đám người kia? Trong lòng Hồng Tuyến lộp độp hai tiếng, cô vội vàng hỏi lại.
Xung quanh im ắng, hành khách bị lời này của cô đánh thức, từng ánh nhìn bất mãn phóng tới.
Cô cười cười xin lỗi, thấy ánh mắt nghi ngờ của Tô Dã, liền nhắm mắt giả bộ ngủ.
Thấy Hồng Tuyến lờ bé đi, Miki lại bắt đầu khóc rống, mãi đến khi máy bay hạ cánh mới ngừng lại.
Khách sạn định đặt từ trước cách sân bay hơi xa, cũng may ngoài cửa sân bay không ít cò mồi, Hồng Tuyến cùng Tô Dã nhanh chóng bắt được taxi về khách sạn.
Có chỗ ngồi, bé gái nhỏ yên tĩnh hẳn.
Hồng Tuyến cũng không muốn nhắc nhở Miki.
Thoạt nhìn trông giống đang ngồi trên ghế, thực chất bé vẫn đang phiêu đãng trong không khí, không chạm được vào chỗ ngồi.
Tới khách sạn, Hồng Tuyến cùng Tô Dã tách ra.
Lúc này cô mới có cơ hội để nói chuyện với Miki.
Chính là một đám người, ở trên thuyền lớn! Tùng Tùng sinh bệnh, bọn họ không cho Tùng Tùng uống thuốc...
Tùng Tùng là ai?
Là bạn mới em gặp được trên thuyền.
Thuyền đó ở chỗ nào?
Em không biết, em ho khan suốt, sau đó liền ngủ mất...
Lòng Hồng Tuyến rối như tơ vò.
Chị ơi...!Vừa lạnh, vừa tối...!Miki ngồi xổm xuống, ôm chân.
Hồng Tuyến thấy bé lại muốn khóc, vội vàng mở tivi: Xem tivi nào, em thích xem gì?
Miki đột nhiên cười thật tươi, má lúm đồng tiền ngọt ngào: Lúc ở nhà ngày nào em cũng xem.
Hồng Tuyến nghe theo bé mở phim ra, Miki nhìn thoáng qua liền biểu lộ không vui: Sao lại không phải tập 6, lần trước rõ ràng mới chiếu đến tập 5...
Trong mắt Hồng Tuyến có gì đó lóe lên.
Cô để Miki xem tivi, rồi lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Điện thoại tút hai tiếng liền có người bắt máy, thanh âm nhạc cụ kim loại hòa lẫn lại với nhau, truyền qua điện thoại khiến cô hơi nhíu mày, cách điện thoại ra xa lỗ tai.
Chờ đến khi thanh âm nhỏ lại, cô mới mở miệng: Kẻ điên, có việc, cậu làm không?
Đầu bên kia điện thoại- Chu Dương- hoàn toàn không tức giận với cách gọi của cô, ngược lại còn cười cười: Cô phóng viên, không phải đã nói sẽ không bao giờ vi phạm đạo đức nghề nghiệp hay sao? Hiện giờ sao lại nhớ tới tôi rồi?
Hồng Tuyến nhếch khóe miệng: Đều là hai bên cần nhau mà.
Cậu cần tiền cho ban nhạc, tôi cần một ít đồ vật thú vị.
Cả hai cùng có lợi, ngại gì không làm?
Chu Dương ở đầu kia cười hắc hắc, tín hiệu giao dịch thành công truyền đến, Hồng Tuyến liền cúp điện thoại, nhanh chóng gửi cho đối phương một tin nhắn.
Việc kế tiếp chỉ cần đợi Chu Dương gửi thông tin đến.
Chu Dương là bạn đại học của Hồng Tuyến.
Tại thời điểm tốt nghiệp tương đương thất nghiệp kia, mọi người đều bận rộn tìm ra hướng đi cho mình trong tương lai, bỗng tồn tại một Chu Dương nhàn nhã độc nhất.
Chu Dương cùng một vài người bạn ngoài trường thành lập một ban nhạc nhỏ, kiếm sống bằng cách hát rong ngoài cửa một khách sạn bình dân.
Cuộc sống tạm bợ như vậy chẳng kéo dài được bao lâu.
Một ngày, Hồng Tuyến nhìn thấy Chu Dương lục thùng rác tìm thức ăn, cô mua cho anh một tô mì nóng hổi.
Cũng từ ngày đó, cô phát hiện ra, cả ban nhạc chẳng ai là người bình thường.
Căn nhà xập xệ của Chu Dương chứa hẳn ba bộ máy tính, dù cho nghèo túng tới mức phải lục thùng rác, anh vẫn bảo quản cẩn thận những chiếc máy tính này.
Hắc hắc, cậu muốn xem video trong đài truyền hình cậu đang làm việc không? Chu Dương rung đùi, mỉm cười với Hồng Tuyến.
Chu Dương nhanh tay gõ lên bàn phím, màn hình lập tức hiện ra vô số cửa sổ nhỏ khiến cô không nhịn được trừng lớn hai mắt, phảng phất như thể nhìn thấy cánh cửa mở ra kỷ nguyên mới.
Tui cứu được một hacker.
Trong đầu Hồng Tuyến một mảnh hoảng loạn.