Lịch Sơn.
Tiêu Nhã mở cánh cửa nặng trịch ra, người bên trong đang ngủ, nghe tiếng động liền bất mãn trở mình, tiếp tục yên giấc.
Tiêu Nhã nhếch môi nhạt nhẽo, ở trong tình huống như vậy vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh, không khóc nháo, không biết là do người phụ nữ này thần kinh thép hay vốn không giống người bình thường.
Nhưng ít ra vẫn không thể phủ nhận, cô ta quả thật có chút bản lĩnh, nếu không sẽ không tìm tới nơi đây, Thẩm Nhược cũng sẽ không tìm mọi cách bảo vệ cô ta, thậm chí phải đi lại lối mòn 5 năm trước.
Tiêu Nhã đi đến trước mặt Hồng Tuyến, đá chân cô, Hồng Tuyến ngủ vốn không thoải mái, bây giờ lại bị người khác đá chân, càng thêm phát hỏa: Nếu cô không tới để thả tôi đi thì làm ơn cút giùm cho, đừng quấy rầy tôi ngủ nữa được không, úp sọt tiểu thư?
Tiêu Nhã hơi sửng sốt, nhưng không khó chịu: Tôi thả cô đi cũng được, chỉ cần cô vĩnh viễn rời xa Thẩm Nhược.
Hồng Tuyến không hề che giấu ý tứ khinh thường trong mắt: Xin lỗi nhá, trước khi Thẩm Nhược xuất hiện, bà đây chỉ là một công dân bình thường an phận sống qua ngày.
Từ khi anh ta xuất hiện, tôi đến xem phim truyền hình còn không được, mỗi ngày đều phải nhìn thấy ma quỷ, vị tiểu thư này, tôi chỉ ước mình cách anh ta xa chút.
Hồng Tuyến tiểu thư, tôi biết cô có bản lĩnh, nhưng quan hệ giữa tôi cùng Thẩm Nhược, không phải cô muốn chen vào là được, sau lưng chúng tôi có lực lượng khiến cô hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể luân hồi, hi vọng cô hiểu rõ ý của tôi.
Hồng Tuyến sửa sang lại đầu tóc, sắc mặt sợ hãi, mà đúng thật cô có hơi sợ một chút, từ trước đến nay mấy chuyện tâm linh cô đều tin cả, càng đừng nói hiện tại cô có thể nhìn thấy ma, vì vậy cô vội vàng nói: Tiểu thư, tôi đương nhiên hiểu ý của cô, bí mật của Vòng Hoa Cúc không phải là thứ mà thường dân nên tò mò, nhưng cô yên tâm, tôi không tò mò lắm đâu.
Có điều cô phải biết là do Thẩm Nhược tìm tới tôi trước, như vậy đi, cô để tôi đi du lịch một, hai năm, thời gian đó cô đem Thẩm Nhược buộc chặt bên mình, không tốt sao?!
Tiêu Nhã ngẩn người, như đang suy tư điều gì, một lúc sau mới cười nói: Hồng Tuyến tiểu thư, cô quả nhiên là người thông minh, tôi thích nói chuyện với những người thông minh.
Hồng Tuyến cũng cười đáp lại: Đương nhiên, dù sao mạng vẫn tương đối quan trọng hơn mà.
Thời điểm Thẩm Nhược đuổi tới Lịch Sơn liền nhìn thấy xe của Hồng Tuyến, lòng anh chùng xuống, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Vì sao Hồng Tuyến lại biết địa phương này? Cô đã bị gì rồi? Những thứ kia không thể nào làm tổn thương cô, cho dù cô phát hiện gì đó, đã một ngày trôi qua, không có khả năng cô đi luôn không về!
Nhất định cô đã xảy ra chuyện!
Đóng sầm cửa xe, Thẩm Nhược nhìn thoáng qua ba người Tô Dã, trong mắt chứa đầy hoảng loạn.
Thẩm Nhược! Hồng Tuyến có ở chỗ này hay không? Anh biết gì đó đúng không? Tô Dã đã khôi phục lại khả năng nói chuyện, lúc này bắt đầu cảm thấy không thích hợp, Thẩm Nhược đi thẳng một đường lên đây không nao núng.
Nếu không phải bởi vì đã biết gì đó, tại sao lại không đến quảng trường Tân thế kỷ gần nhà?
Tô Dã còn đang lưỡng lự thì nhìn thấy xe của Hồng Tuyến, cảm xúc chua xót vì bị lừa gạt men lên cùng cơn phẫn nộ, cậu to tiếng với Thẩm Nhược.
Mọi người ở đây chờ đi, tôi sẽ cứu Hồng Tuyến ra.
Thay vì giải thích cho Tô Dã, an nguy của cô càng khiến Thẩm Nhược sốt ruột hơn.
Thế nên anh nói một câu xong liền nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Thẩm Nhược! Anh giải thích rõ ràng cho tôi! Tô Dã tức giận gọi theo, bị Triển Vũ Hàng đứng đằng sau giữ tay lại.
Trong lòng Triển Vũ Hàng tựa hồ đã rõ tình huống, anh nhìn Tô Dã nói: Tô Dã, Hồng Tuyến hiện tại quan trọng hơn.
Nói xong, anh bước tới trước mặt Thẩm Nhược, thanh âm vững vàng: Thẩm Nhược, tôi từ nhỏ đã cùng Hồng Tuyến lớn lên, nếu cô ấy có mệnh hệ gì, đừng trách tôi không khách khí.
Thẩm Nhược gật đầu: Tôi biết, nếu cô ấy xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Dứt lời, anh đút tay vào túi áo khoác, rụt cổ một cái, mới vừa xoay người, đã nhìn thấy phía xa xa có hai người đi tới.
Còn không phải là Hồng Tuyến-vẻ-mặt-cực-kỳ-thảnh-thơi đấy hay sao, đi bên cạnh là Tiêu Nhã.
Lòng Thẩm Nhược trầm xuống, bước nhanh tới, xác nhận Hồng Tuyến không hư hao một cọng tóc nào mới kéo Tiêu Nhã sang một bên.
Sắc mặt Tô Dã vô cùng khó coi, con người cậu vốn hơi ngờ nghệch, nhưng tình huống hiện tại cậu không thể nào không hiểu.
Cậu thô bạo kéo tay Ariel ra, đi tới chỗ Hồng Tuyến: Hồng Tuyến, chị không sao chứ?
Hồng Tuyến hơi lạnh, cô không đáp lời mà bước thẳng vào trong xe Triển Vũ Hàng.
Chị! Rốt cuộc là có chuyện gì? Tô Dã nhìn sang chỗ Thẩm Nhược đứng nói chuyện với Tiểu Nhã, hận không thể đập anh một trận cho ra trò.
Hồng Tuyến, bọn em đều ở đây rồi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Hồng Tuyến đùa nghịch máy sưởi trong xe, nhàn nhã mở miệng: Không có gì, chỉ là chị nghe nói nhà thờ này rất linh, cho nên tới đây cầu nguyện một chút.
Ai mà ngờ đêm qua mưa to, xe không chạy được, cho nên dừng chân tại đây luôn.
Vừa lúc gặp được Tiêu Nhã cũng tới cầu nguyện, trò chuyện mới biết cô ấy là bạn của Thẩm Nhược.
Cô nói dối không chớp mắt, còn yên lặng tán dương cho mình trong lòng.
Vậy điện thoại chị đâu? Vì sao định vị điện thoại lại hiển thị ở quảng trường Tân thế kỷ? Mắt Tô Dã đỏ hoe như muốn khóc.
Hồng Tuyến cười với cậu: Vì chị làm mất rồi.
Cô điên cuồng lau mồ hôi trong lòng, Tô Dã hôm nay sao lại khủng bố như vậy, còn điều tra định vị di động của cô.
May mà Tiêu Nhã cẩn thận, đem điện thoại cô chạy vòng vòng thành phố, nếu không bí mật nơi đây, chỉ sợ Ariel cùng Tô Dã cũng phát hiện ra.
Vậy sau đó cũng phải gọi cho em chứ...!Tô Dã vô cùng ủy khuất, mặt nhăn lại như bánh bao nhỏ.
Hồng Tuyến đeo dây an toàn vào, lườm Tô Dã, rút từ trong xe Triển Vũ Hàng ra một điếu thuốc lá: Thứ lỗi cho chị, bà đây không muốn ghi nhớ số của cậu.
Tôi mệt quá, đưa tôi về đi Vũ Hàng.
Tô Dã, nhớ lái xe chị về đấy.
Không cho Tô Dã cơ hội nói một lời nào, cô đóng cửa xe, lập lòe giữa khói thuốc lá.
Triển Vũ Hàng lớn lên cùng cô từ thuở lăn bùn lộn đất, cho nên biết rằng có một số việc cô không muốn nói ra, cũng biết cô hiện tại không muốn nhìn thấy Thẩm Nhược cùng Tô Dã, thế nên anh lập tức lên xe đóng cửa, dây an toàn còn chưa gài, liền giẫm phanh đem tiểu thanh mai rời đi.
Hồng Tuyến, chừng nào về thì ngủ một chút, không cần suy nghĩ nhiều.
Cậu nói xem, rõ ràng là một nữ nhân phong tình vạn chủng, như thế nào lại biến mình trở thành oán phụ, cầu thần bái Phật, đừng nói với tôi rằng cậu đã được tiếp thu nền giáo dục thế kỷ 21 tiên tiến, xấu hổ lắm.
Triển Vũ Hàng cũng không quên châm chọc như mọi khi.
Lo lái xe đi, bà đây không muốn bỏ mạng trên xe của cậu.
Hôm nay cô không có tâm trạng đấu võ mồm với cậu ta, nói xong câu đó liền hung hăng rít nhả khói thuốc.
Hút xong hai điếu, cô mới híp híp mắt: Vũ Hàng, cậu là người tôi tín nhiệm nhất trên đời, trên người cậu có mấy vết sẹo tôi đều rõ mồn một...
Ngừng ngừng! Triển Vũ Hàng ngượng ngùng đỏ mặt: Một câu trước là đủ rồi, câu sau thôi bỏ đi, bạn gái tôi mà nghe thấy, từ nay về sau cậu sẽ không bao giờ biết trên người tôi có bao nhiêu cái sẹo nữa đâu.
Hồng Tuyến liếc mắt nhìn anh: Để ý cái gì, hồi còn nhỏ không phải tôi lột quần cậu suốt sao, tôi còn không chê bẩn mắt, cậu thì để ý cái rắm gì...
Triển Vũ Hàng buồn bực hừ hừ hai tiếng, được rồi, anh cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, tiểu thanh mai tâm tình không tốt, không cần chấp nhất.
Hồng Tuyến, kỳ thực có chuyện gì cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ giữ bí mật.
Nếu cậu và Thẩm Nhược không thể tiếp tục nữa, vậy kết thúc sớm một chút, Hồng Tuyến nhà ta mà sợ ế ư? Người theo đuổi cậu còn đang xếp hàng dài tới tận Pháp kia kìa.
Hồng Tuyến nhìn thoáng qua người đang chăm chú lái xe, trong lòng men lên một tia cảm động.
Cô từ nhỏ lớn lên cùng Triển Vũ Hàng, tuy nhìn qua có vẻ hai người bọn cô không ưa nhau lắm, nhưng sâu bên trong nội tâm thầm kín, mối quan hệ này còn hơn cả người thân.
Chính mình bắt nạt khi dễ đối phương thế nào cũng được, nhưng người ngoài thì đừng hòng nhé!
Cậu có nhớ tôi từng hỏi cậu một chuyện không? Hồng Tuyến mở cửa sổ xe, nhả khói: Tôi từng hỏi cậu, đại não sau khi chịu một tổn thương ngoại lực lớn, có thể phát sinh năng lực đặc thù hay không.
Triển Vũ Hàng không trả lời, ngón tay cầm vô lăng hơi căng cứng.
Vũ Hàng, tôi...!đích xác gặp chút chuyện, nhưng chưa thể nói cho cậu được.
Có lẽ lúc trước công việc bận rộn đã quen, bây giờ nhàn nhã quá mức nên thấy hơi lạ.
Hồng Tuyến đem những lời bên miệng nuốt vào, cô vẫn chưa thể tiết lộ cho Vũ Hàng được.
Không biết vì sao, cô cảm thấy sự tình ngày càng nguy hiểm, bằng không Tiêu Nhã sẽ không uy hiếp như vậy.
Vậy cậu mau đi làm thôi! Triển Vũ Hàng khoa trương ấn còi, tài xế chạy trước bọn họ thò đầu ra mắng một câu to tiếng, khiến bọn họ sợ hãi thốt lên: Đi nhanh!
Nơi này Hồng Tuyến thong thả, khung cảnh bên chân núi Lịch Sơn lại không được như vậy.
Thẩm Nhược nhìn Tiêu Nhã, biểu tình ổn định, không vui cũng không giận, anh thấp giọng nói: Tiêu Nhã, tôi cảnh cáo cô, đừng động tới cô ấy.
Trong mắt Tiêu Nhã một mảnh thuần lương, cười rất vô tội: Động tới cô ấy? Thẩm Nhược, không phải anh đã thấy hay sao, cô ta có hư hao tổn thất miếng thịt nào đâu, nếu em động tay thật, anh nghĩ cô ta có mấy cái mạng để thoát khỏi chỗ này?
Thẩm Nhược hơi ngừng lại, lửa giận bừng lên trong mắt: Tiêu Nhã, cô rốt cuộc muốn cái gì?!
Em không muốn anh lại giẫm vào con đường 5 năm trước! Tiêu Nhã đột nhiên kích động: Thẩm Nhược, bài học đó vẫn anh không nhớ rõ sao? Anh là ai chứ? Sao anh không hiểu...
Trong nháy mắt sắc mặt Thẩm Nhược trắng bệch, nhìn cô ta, ngực phập phồng, thật lâu vẫn chưa lên tiếng.
Giây tiếp theo, một cú đấm thô bạo nện lên trên mặt Thẩm Nhược, anh bụm mặt ngã ra đất.
Toàn thân Tô Dã phát ra lửa giận, nhờ mà có Ariel liều mạng giữ lại, cậu mới không xông lên đá anh thêm mấy cái.
Thẩm Nhược! Chị tôi đã mang thai, anh có còn là đàn ông không hả! Tô Dã thở phì phò, trào phúng cười: Về sau anh cách chị ấy xa chút, đừng để tôi thấy anh lần nữa.
Nói xong liền kiêu ngạo kéo Ariel rời đi.
Chỉ còn Thẩm Nhược ngồi trên mặt đất, mờ mịt trống rỗng.
Môi Tiêu Nhã run bần bật, biểu tình không thể nào tin nổi: Mang thai....! Mang thai? Thẩm Nhược...!Anh sao có thể làm chuyện đó....
Thẩm Nhược điên cuồng nở nụ cười, từ trên mặt đất bò dậy, cơ hồ rống lên: Tôi còn có thể làm thế nào bây giờ? Tôi là con người! Tôi không giống những cái xác vô hồn đó! Tôi muốn một cuộc sống bình thường, được tự do tự tại dưới ánh mặt trời, Tiêu Nhã, cô không cản được tôi đâu....!Kể từ bây giờ, không một ai có thể cản được tôi nữa!
Anh ném tay Tiêu Nhã ra, điên cuồng ra xe, đạp phanh rời đi.
Lốp xe cũ ma sát với mặt đường phát ra tiếng ken két, hòa lẫn cùng tiếng kêu gào của Tiêu Nhã.
Thẩm Nhược dừng xe dưới nhà Hồng Tuyến, anh đã đứng đây rất lâu.
Chiếc Bạn gái yêu thích của anh bị cảnh sát chặn đầu, chờ đến khi cảnh sát trả xe lại, trời đã sẩm tối, đèn nhà Hồng Tuyến bật sáng.
Anh hít một hơi thật sâu, bước xuống xe.
Gõ cửa một lúc lâu mới có người ra mở, nhưng không phải người mà Thẩm Nhược quen biết, là một phụ nữ trẻ tuổi xa lạ.
Anh ngây người, lùi lại hai bước xem số nhà, sợ rằng mình đi nhầm.
Xin chào, tôi tìm Mục Hồng Tuyến.
Xác định đây đúng là cửa nhà cô, trong lòng anh càng thêm bất an, có thực sự không muốn gặp anh?
Honey! Thanh âm ngấy ngầy của Triển Vũ Hàng vang lên, Thẩm Nhược còn chưa kịp định hình, Triển Vũ Hàng đã tươi cười bước tới, đặt tay lên cổ người phụ nữ.
Thẩm Nhược nhướng mày hỏi: Hồng Tuyến đâu rồi?
Triển Vũ Hàng nhún nhún vai: Hồng Tuyến ấy hả...!Buổi chiều cậu ấy nói muốn đi chơi một chuyến, cho nên đã xuất phát, bây giờ có lẽ đã yên vị trên máy bay rồi.