Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần chính thức yêu nhau rất nhanh bị Dự Chiến Thiên Hạ thậm chí toàn trò chơi biết được, kỳ thật việc này ngoài ý muốn, muốn trách cũng chỉ có thể trách hắn trước mặt vô ý nói cho Đại Tổng Quản Thời Kỳ Cuối, sau đó Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối lắm miệng nói cho Tiểu Bạch Lang Cam Sắc, Tiểu Bạch cả kinh, nói cho Yên Chi Triều Tuyết và Hoa Khai Trà Mỹ nghe, sau đó…
Một nữ nhân = ba nghìn con vịt.
Dự Chiến Thiên Hạ trên dưới biết tin Tiếu hồ ly nói chuyện yêu đương, cả đống con mắt sắp rớt ra khỏi vành, tin tức này nhanh chóng lan truyền, chưa tới một giờ, tất cả mọi người đều biết hai người yêu đương.
Nhưng đại đa số đều là một bộ không hề gì, Tiếu Khinh Trần và Quân Lâm Thiên Hạ đã sớm thông đồng với nhau, còn cần phải công bố yêu đương cái gì sao?
Tiếu Khinh Trần cùng Giang Phong Nguyệt nói chuyện tình yêu không e ngại gì, nhưng có người không chịu đựng được tâm tình không vui.
“Phanh ——” một thanh cự đao dài khoảng nửa thước chém cây hòe thành hai mảnh.
Một hắc y nhân đứng đằng sau Hoàng Thái Tử, nhìn thái độ Hoàng Thái Tử, lời tới bên miệng không dám nói ra, đành phải chờ vị đại thiếu gia này phát tiết xong.
Hoàng Thái Tử phát tiết chỉ hủy một thân cây, cánh tay nắm chặt chuôi đạo, tầm mắt dừng trên gốc cây bị chém đứt, thật lâu sau mới lạnh giọng hỏi: “Tiểu Tỉnh thật sự cùng một chỗ với tên kia?”
Hắc y nhân do dự một chút, trả lời: “Đúng vậy, thiếu gia, Văn thiếu gia và Quân Lâm Thiên Hạ… Cùng một chỗ.”
Hoàng Thái Tử nguy hiểm nheo mắt lại, xem ra gã đã đánh giá thấp tên Quân Lâm Thiên Hạ rồi.
“Thiếu gia, có cần phải treo giá ở liên minh sát thủ nữa không?” Hắc y nhân thật cẩn trọng đề nghị.
“Treo hai lần, giết được hắn lần nào sao?” Hoàng Thái Tử xoay người, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng vào hắc y nhân, khiến người không rét mà run.
Giang Phong Nguyệt bị người ám sát hai lần trong trò chơi, đều vào thời điểm Tiếu Khinh Trần không ở, Hoàng Thái Tử chính là nhìn chuẩn lúc đó. Ban đầu chỉ định cảnh cáo Quân Lâm Thiên Hạ, nhưng bây giờ, gã phải áp dụng một ít thủ đoạn rồi.
“Lâm Siêu, ngươi tới công ty trò chơi tra xét, ta muốn tư liệu về Quân Lâm Thiên Hạ.” Hoàng Thái Tử ra lệnh.
“Vâng, thiếu gia.” Lâm Siêu cung kính khom người.
“Cẩn thận một chút, đừng để Tiểu Tỉnh phát hiện.” Hoàng Thái Tử hiểu rõ Tiếu Khinh Trần, Tiếu Khinh Trần quá mức sắc bén, nói vậy, hai lần trước gã treo giải Quân Lâm Thiên Hạ ở liên minh sát thủ, Tiếu Khinh Trần đã biết rồi.
Lâm Siêu định nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Hoàng gia là một trong những gia tộc trường phái bảo thủ không nhiều lắm, Hoàng gia không cho phép con cháu cưới một người đàn ông, chơi đùa thì được, nhưng tuyệt đối không thể kết hôn. Nhưng Hoàng Thái Tử đối Tiếu Khinh Trần là thật tâm thực lòng, một “hạ nhân” Hoàng gia như Lâm Siêu, không có tư cách xen mồm vào.
…
… …
Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần không chút để ý tới lời đồn đãi nhảm nhí trong trò chơi, bây giờ bọn họ đang vội vàng làm nhiệm vụ.
Giang Phong Nguyệt trước đó dạo khắp nơi trong phó bản cấp 40, sau đó nhân phẩm lần thứ hai bạo phát, nhận được nhiệm vụ ẩn tàng —— đưa thành chủ Phú Nhiêu thành một bức thư.
BOSS phó bản cấp 40 là Chung Chấn Sinh, một cao thủ võ lâm luyện công tẩu hỏa nhập ma thần chí không rõ, 20 năm trước trộm bí kíp trong tay Diệp Minh thành chủ Phú Nhiêu thành, nhưng do đó là bí kíp võ học gia truyền của Diệp gia gia, ngoại trừ huyết mạch Diệp gia, người khác luyện phải đều sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Chung Chấn Sinh không tin, lão và Diệp Minh vốn là bạn tốt, năm đó lão hạ độc Diệp Minh, nguyên bản chỉ muốn y hôn mê, nhưng dùng sai độc, khiến Diệp Minh mất hết nội lực, song mục thất miên, hạ thân tê liệt, trở thành phế nhân.
Chung Chấn Sinh áy náy không thôi, cảm thấy không còn mặt mũi gặp lại Diệp Minh, trốn khỏi Phú Nhiêu thành, phiêu bạc giang hồ, chuyên tâm luyện võ.
Mãi cho đến khi lão tẩu hỏa nhập ma, sợ không khắc chế được bản thân nên sáng lập một Ma cung, tự khóa bản thân ở bên trong, hy vọng một ngày nào đó bị người khác giết chết. Nhưng trước khi chết, lão có một nguyện vọng —— đem bí kíp trả lại cho Diệp Minh, trong phong thư còn có một viên thần dược, dùng để trị liệu thương thế cho Diệp Minh.
Giang Phong Nguyệt chia sẻ nhiệm vụ với Tiếu Khinh Trần, Tiếu Khinh Trần không biết có nên phát biểu một ít cảm nghĩ của y: RP tên này thật tốt. (RP: nhân phẩm)
Trong lục đại chủ thành, Phú Nhiêu thành là thành thị hẻo lánh nhất nghèo nàn nhất, có lẽ dưới sự quản lý của Diệp Minh phát triển không tồi, nhưng sau khi Diệp Minh gặp chuyện không may, Phú Nhiêu thành liền xuống dốc không phanh.
Hiện giờ, thành chủ Phú Nhiêu Thành là một thanh niên tên Diệp Thanh Y, con một của Diệp Minh, năm nay vừa tròn 20 tuổi, phu nhân Diệp Minh, tức mẹ Diệp Thanh Y, sau khi Diệp Minh gặp chuyện không may hạ sinh Diệp Thanh Y liền lấy hết tài sản quý giá trong phủ thành chủ chạy mất.
Diệp Thanh Y từ nhỏ tính tình quái dị, khi còn bé đánh đập hạ nhân để trút giận, sau khi lớn trực tiếp tự khóa mình trong viện tử, nghe nói, có rất nhiều hạ nhân nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong viện truyền ra. Từ đó, Diệp Thanh Y bị liệt vào hàng nhân vật nguy hiểm, gắn nhãn nhân vật chớ gần.
Thời điểm Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần tới phủ thành chủ, một trận gió lạnh thổi qua, lá cây trên mặt đất cuốn bay.
“Mỹ nhân, đây là… phủ thành chủ đi?” Giang Phong Nguyệt do dự hỏi, hắn không phải xuyên không chứ?
“Gõ cửa.” Tiếu Khinh Trần bảo hắn.
Nước sơn trên đại môn đỏ thắm đã phai nhạt rất nhiều, trái một miếng phải một miếng, tựa như người hói đầu, nơi phủ thành chủ uy nghiêm còn có những bức tường loang lổ, thậm chí kém hơn cả phòng của những người bình thường.
Giang Phong Nguyệt gõ cửa.. Không người đáp lại.
Tiếu Khinh Trần ra hiệu bảo hắn tiếp tục, Giang Phong Nguyệt đành phải gõ cửa lần hai, khoảng mười phút sau, cửa mới “chi nha” một tiếng mở ra.
Một lão nhân đầu tóc bạc trắng dò xét phía sau cửa, đôi mắt già nua đục ngầu cảnh giác nhìn chằm chằm bọn hắn, “Các ngươi là ai, tới đây làm gì?”
Thanh âm khàn khàn làm Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần không khỏi nổi da gà, rất ghê sợ.
“Chúng ta tới tìm Diệp thành chủ, có một thứ muốn tự tay giao cho hắn.” Tiếu Khinh Trần thản nhiên đáp.
Ánh mắt sắc bén của lão nhân dừng trên người Tiếu Khinh Trần thật lâu, mới vươn ra một bàn tay, nói: “Giao cho lão hủ là được.”
“Thật có lỗi, món đồ này ta phải tự tay giao tận tay Diệp thành chủ.” Tiếu Khinh Trần cự tuyệt yêu cầu lão nhân, nhiệm vụ yêu cầu tự tay giao cho Diệp Minh.
Một lát sau, lão nhân rốt cuộc tránh đường, mở cửa cho hai người bước vào.
Cảnh tượng hoang vắng bên trong làm cho Giang Phong Nguyệt trợn tròn mắt, mấy cái cây trụi lơ trụi lốc, lá khô đầy đất, đừng nói tới một bụi hoa, ngay cả bóng dáng nhìn cũng không thấy.
Khắp viện đều đầy hương lá khô hư thối, rất khó ngửi.
Đi qua tiền viện, xuyên qua đại đường, bước vào một tiểu viện hẻo lánh… Cảnh sắc trước mắt khá hơn nhiều, tối thiểu viện tử rất sạch sẽ, lá rụng bị quét thành đống, cái ki được đặt ở một bên.
Viện tử này có khí tức con người, Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần liếc nhau.
“Nhị vị trước tiên ở đây chờ một lát, lão hủ đi bẩm báo thành chủ.” Lão nhân dùng thanh âm khàn khàn riêng biệt của lão nói một câu, sau đó cung kính khom người, đi vào phòng trong.
Giang Phong Nguyệt tiến đến gần Tiếu Khinh Trần, thân mật ôm chặt cánh tay y, “Mỹ nhân, hôm nay chúng ta tới quán thịt bò Dương Ký ăn trưa đi, ta lên mạng tra rồi, trên đó nói hương vị thịt bò Dương Ký ở Phú Nhiêu Thành ngon nhất trò chơi.”
Tiếu Khinh Trần không nói gì nhìn hắn, “Ngươi mấy ngày nay chỉ lên mạng tra xem chỗ nào ăn ngon?”
“Ta còn nhìn bảng xếp hạng cao thủ, Hoàng Thái Tử bài danh thứ tư trò chơi, lấy bổn sự của ta hiện tai, giao thủ với gã sẽ không bị miểu sát, nhưng vẫn có thể đi chào Diêm vương.” Giang Phong Nguyệt nghiêm trang chững chạc nói.
“…” Tiếu Khinh Trần đánh gáy hắn, “Ngươi đừng có rảnh rỗi đi trêu chọc gã.”
“Bây giờ không phải ta trêu chọc, gã là tình địch của ta, tất nhiên là gã đi trêu chọc…” Giang Phong Nguyệt chưa dứt lời, lão nhân đầu bạc đã bước ra, ánh mắt sâm sâm nhìn hai người, Giang Phong Nguyệt tiếp tục nói thêm cũng không tốt lắm đành im re.
Tầm mắt lão nhân đảo qua mặt mũi hai người, cuối cùng nói Giang Phong Nguyệt: “Các hạ, thỉnh cùng lão hủ tiến vào.”
“Một mình ta?” Giang Phong Nguyệt nhướng mày hỏi.
Lão nhân gật đầu.
“Ta hỏi nguyên do không?” Giang Phong Nguyệt lại hỏi.
“Thứ cho lão hủ không thể trả lời.” Lão nhân thực kiên trì.
Cuối cùng Giang Phong Nguyệt vào phòng nhỏ cùng lão nhân, Tiếu Khinh Trần ở bên ngoài tản bộ hai vòng, sau đó thấy được một cái đầu lấp ló giấu sau cây cột.
“Ai?!” Tiếu Khinh Trần lúc này mới chú ý tới, thời điểm người nọ muốn chạy, y đã như một luồng khói nhẹ bay tới bên cạnh người nọ.
Người nọ bị xuất hiện đột ngột của Tiếu Khinh Trần làm hoảng sợ, toàn thân cứng đờ, khuôn mặt non nớt trắng bệch, hai tay đặt dưới cằm, bộ dáng tiểu bạch thỏ bị chấn kinh quá độ.
Tiếng kêu tiểu bạch thỏ đều làm Giang Phong Nguyệt và lão nhân giật mình, lão nhân thi triển khinh công, tốc độ như sét đánh chắn trước mặt Tiếu Khinh Trần, Giang Phong Nguyệt chậm hơn lão cả ba bốn giây.
“Thiếu gia.” Lão nhân chắn tiểu bạch thỏ phía sau, song mâu âm trầm cảnh giác nhìn Tiếu Khinh Trần, “Thật có lỗi, thiếu gia nhà ta không hiểu chuyện, mong công tử thứ lỗi cho.”
“Thiếu gia?” Giang Phong Nguyệt có chút ngoài ý muốn nhìn tiểu bạch thỏ, cũng chính là Diệp Thanh Y, đứa con Diệp Minh… Rõ ràng đã 20 tuổi, nhưng bộ dạng chỉ khoảng mười bốn mười lăm.
“Giang công tử, ngài không phải có đồ vật đưa cho thành chủ sao?” Lão nhân che chắn Diệp Thanh Y, lui về phía sau hai bước, dường như cực kỳ lo lắng Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần sẽ làm hại Diệp Thanh Y.
“Các ngươi tới tìm cha ta sao?” Diệp Thanh Y trước khi Giang Phong Nguyệt định mở miệng nhảy ra, đôi mắt tròn vo đen nhánh dừng trên người Giang Phong Nguyệt, mang theo chút tò mò, rất thuần khiết.
Thiếu niên shota thiên chân vô tà = đứa con tà ác thần bí Diệp thành chủ?
Giang Phong Nguyệt nhìn Tiếu Khinh Trần rồi bước lên một bước, đối mặt với cặp mắt trong veo thuần khiết kia, hắn có chút áp lực.
“Thiếu gia, ngài sao lại ra ngoài, mau về phòng.” Lão nhân cau mày, dư quang cảnh giác nhìn Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần, lão sắp động thủ.
“Tằng bá, không có việc gì, ta có thể bảo vệ mình.” Diệp Thanh Y kéo ống tay áo lão nhân ống, tầm mắt thẳng tắp nhìn Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần.
“Thiếu gia…” Lo lắng trên mặt lão nhân không giảm, mày nhăn có thể kẹp chết hai con ruồi.
Diệp Thanh Y không để ý tới lão nhân nữa, bước tới trước mặt Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần, cười mỉm nói: “Các ngươi hảo, ta gọi Diệp Thanh Y, thành chủ đương nhiệm Phú Nhiêu thành, các ngươi là ai?”