Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 52

Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần đồng thời nhìn về phía thanh âm phát ra, Tiếu Khinh Trần rất quen với giọng nói này, nhưng Giang Phong Nguyệt đích thực là lần đầu tiên.

Hoàng Thái Tử xuất hiện không thể nghi ngờ là gõ tiếng chuông cảnh báo cho Giang Phong Nguyệt, rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng sóng lớn mãnh liệt giữa hai người vô pháp dùng ngôn ngữ diễn tả.

Mặc dù Tiếu Khinh Trần không trong làn sóng đó, nhưng y có thể phát hiện bầu không khí quỷ dị giữa hai người.

Tiếu Khinh Trần nhìn nhìn Hoàng Thái Tử, lại nhìn Giang Phong Nguyệt, cuối cùng quyết định đứng xem kịch vui —— nếu hai người này vừa gặp một cái không vừa mắt đập lộn, y phải xách tên thải điểu kia đi.

“Tiểu Tỉnh, hắn là ai vậy?” Hoàng Thái Tử sóng triều trong lòng lên xuống hồi lâu rồi bình tĩnh trở lại.

Tiếu Khinh Trần nhướng mí, ánh mắt đạm đạm chế giễu không hề che dấu, y không tin Hoàng Thái Tử đến bây giờ còn không biết Quân Lâm Thiên Hạ.

“Quân Lâm Thiên Hạ.” Giang Phong Nguyệt mở miệng trước Tiếu Khinh Trần, mặt đối mặt với Hoàng Thái Tử, không nhanh không chậm nói: “Hoàng bang chủ, nghe danh đã lâu, hôm nay mới gặp mặt.”

Nếu Giang Phong Nguyệt nói lời này, trên mặt không có nụ cười khiêu khích, có lẽ có phần thành tâm thật lòng.

Đáng tiếc…

“Quân Lâm Thiên Hạ? Ai?” Hoàng Thái Tử hiển nhiên không phải người hiền lành gì, nhất là tên khiêu khích gã… quan hệ thân mật với Tiếu Khinh Trần.

“Hoàng bang chủ không biết không sao, ta biết Hoàng bang chủ là được.” Lời nói khinh miệt của đối phương không có khả năng làm cho Giang Phong Nguyệt cảm thấy bị miệt thị, như bản thân hắn đã nói, hắn chỉ cần biết rằng Hoàng Thái Tử là ai là được.

Tiếu Khinh Trần, một bên vô lực đỡ trán, thật muốn đánh Giang Phong Nguyệt, người này mới cấp 42 đi khiêu chiến Hoàng Thái Tử, hắn ngại sống lâu phỏng?

“Thái tử gia, ngươi sao lại ở đây?” Tiếu Khinh Trần từ nãy đến giờ đều cười tà mị, Hoàng Thái Tử không nhìn thấu được nội tâm suy nghĩ của y.

Hoàng Thái Tử không tiếp tục dong dài với Giang Phong Nguyệt, ánh mắt gã dừng trên người Tiếu Khinh Trần, vân đạm phong khinh nói: “Tiểu Tỉnh, ngươi công tác liên tục nhiều ngày như vậy, sao không hảo hảo nghỉ chơi? Lên trò chơi thoáng cái không thấy, ta tưởng rằng có đại sự gì.”

Lời nói thân thiết như đốt lửa trong lòng Giang Phong Nguyệt, gã biết Tiếu Khinh Trần hạ tuyến công tác một tuần, Tiếu Khinh Trần làm cái gì hắn hoàn toàn không biết, nhưng nghe ngữ khí này của Hoàng Thái Tử, hai người không chỉ nhận thức nhau trong hiện thực, ngay cả Tiếu Khinh Trần làm gì gã đều biết.

Đây là khoe khoang hay là…

“Lên trò chơi cũng có thể thả lỏng, ta vừa lên tuyến đã thấy tên này giết Cửu Triều Phong Hoa nên lại đây xem hắn có bị người Hoàng Triều giải quyết không.” Tiếu Khinh Trần nửa thật nửa giả nói.

Giang Phong Nguyệt đối xưng hô “tên này” của Tiếu Khinh Trần không cách nào hài lòng, nhưng thấy y đối đáp Hoàng Thái Tử có lệ, ngay cả tươi cười cũng có chút giả tạo, cho nên tâm tình hắn không tồi.

Hoàng Thái Tử nhìn y lạnh lùng câu môi, đáp: “Quân Lâm Thiên Hạ quan hệ với Cửu Triều Phong Hoa không phải tốt lắm sao? Hắn là người Hoàng Triều, không cần ngươi lo lắng.”

“Hoàng Triều?” Tiếu Khinh Trần sửng sốt, chuyển sang Giang Phong Nguyệt: “Ngươi gia nhập Hoàng Triều?” Hỏi xong y cảm thấy không đúng, Cửu Triều Phong Hoa là anh ruột hắn, hắn gia nhập Hoàng Triều cũng không có gì đáng trách. Cũng không đúng, hắn gia nhập Hoàng Triều, đứng hàng đối lập với y sao?

“Mỹ nhân, bang phái kinh nghiệm hằng ngày nhiều hơn.” Giang Phong Nguyệt giải thích.

So với phó bản, bang phái hằng ngày phần lớn là làm việc chạy chân, không cần đánh quái chém BOSS, bởi vậy đa số ngoạn gia đều lựa chọn gia nhập bang phái, kiếm kinh nghiệm nhanh chóng hơn a! Hơn nữa bang phái còn có bí cảnh phó bản, chỉ cần kêu gọi bằng hữu trong bang, xoát trên xoát dưới, kinh nghiệm tuyệt không thấp hơn phó bản cao cấp, chẳng qua là đồ vật không bằng.

“Ân.” Tiếu Khinh Trần vuốt cằm, không tiếp tục hỏi việc hắn gia nhập Hoàng Triều, dù muốn hỏi cũng phải chờ Hoàng Thái Tử đi rồi hỏi.

Hoàng Thái Tử nhíu mi khó thấy, lúc không gặp Quân Lâm Thiên Hạ, gã cho rằng hắn và Tiếu Khinh Trần chỉ đồn đãi đơn giản như vậy thôi, bởi gã từ nhỏ lớn lên cùng Tiếu Khinh Trần, đã sớm hiểu rõ tính cách Tiếu Khinh Trần, Tiếu Khinh Trần không giống người đi yêu đương trong trò chơi.

Nhưng hiện tại nhìn đến thái độ và quan hệ giữa Quân Lâm Thiên Hạ và Tiếu Khinh Trần, Hoàng Thái Tử cảm giác cực kì nguy cơ. Với cách gọi “mỹ nhân” kia của Quân Lâm Thiên Hạ, Tiếu Khinh Trần thế nhưng không hờn giận cái gì.

“Hoàng bang chủ tìm mỹ nhân có việc sao, nếu không có việc gì, ta với mỹ nhân đi trước.” Vứt đi Hoàng Thái Tử, Giang Phong Nguyệt bây giờ tâm tình vui vẻ vì Tiếu Khinh Trần đáp ứng hắn hồi phục lại, mặt khác, làm việc nhiều ngày như vậy, Tiếu Khinh Trần cần nghỉ ngơi.

“Tiểu Tỉnh, ngày mốt…” Hoàng Thái Tử chỉ mới mở đầu, sau đó giảo hoạt chuyển đề tài, “Ngày mốt ta liên hệ với ngươi, tiệc khánh công cụ thể ta sẽ báo cho ngươi biết.”

“Ân.” Tiếu Khinh Trần kỳ thật không muốn Hoàng Thái Tử đem sự tình trong hiện thực lôi vào trò chơi, nhất là trước mặt Giang Phong Nguyệt.

Hoàng Thái Tử đánh cho Giang Phong Nguyệt ánh mắt cực kì khiêu khích rồi ly khai, Giang Phong Nguyệt không lạnh không nhạt đánh trả gã một ánh mắt đạm mạc.

Hoàng Thái Tử rời đi, Giang Phong Nguyệt mới ôm lấy tay Tiếu Khinh Trần, Tiếu Khinh Trần định bỏ ra, không nghĩ hắn bám càng chặt, sau đó Tiếu Khinh Trần chợt nghe đến giọng người nào đó không vui: “Mỹ nhân, ngươi đã đáp ứng ta, hiện tại chúng ta chính thức là người yêu!”

“…” Tha thứ cho y, người yêu này xuất hiện rất đột ngột, y trong lúc nhất thời còn chưa tiếp thu xong.

“Mỹ nhân, ngươi nhận thức Hoàng Thái Tử đã lâu?” Giang Phong Nguyệt có chút chua hỏi.

“Ừm, thật lâu.” Lâu lắm, lâu đến nỗi y đã quên cụ thể là bao nhiêu năm.

“Gã cũng thích ngươi.” Giang Phong Nguyệt không nóng không lạnh trần thuật.

Tiếu Khinh Trần nghe vậy nhíu mày, tự tiếu phi tiếu hỏi: “Cho nên?”

“Ta có tình địch rất cường thế, bất quá…” Giang Phong Nguyệt tà ác nở nụ cười, “Hiện tại ngươi đã là của ta.” Tiên hạ thủ vi cường, những lời này tuyệt đối là chân lý.

Nhìn Giang Phong Nguyệt đắc ý, Tiếu Khinh Trần thật sự không đành lòng nói với hắn, yêu đương còn có thể chia tay.

Có điều, Hoàng Thái Tử… đại khái ứng với thành ngữ kia —— hữu duyên vô phận.

“Ngươi vài ngày không ngủ?” Phong Vũ trấn, Giang Phong Nguyệt một đường ngáp đến khách ***, làm cho Tiếu Khinh Trần cảm thấy mình liên tục làm việc bảy ngày không tiện nói mệt mỏi.

Giang Phong Nguyệt lần thứ hai ngáp một cái, nói: “Một tuần này chưa ngủ ngày nào, vẫn luôn thức xoát kinh nghiệm.”

“Ngươi cho là một tuần có thể xoát đến mãn cấp?” Tiếu Khinh Trần không nói gì nhìn hắn.

“Cũng không phải.” Giang Phong Nguyệt ngồi ở băng ghế, một tay chống cằm, cười mỉm nói: “Ta chỉ là không cẩn thận phát hiện, ngươi không ở đây, ta liền mắc bệnh tương tư, ngủ không được ai nha… Mỹ nhân ngươi đánh ta làm gì, lời ta nói đều là thật, không lừa ngươi.”

Tiếu Khinh Trần định cho hắn một bộp tiếp, nhưng bị hắn ngăn cản lại.

“Ngươi ngủ đi!” Tiếu Khinh Trần có thể tự nhiên ứng phó bất cứ người nào, nhưng người yêu… Y là lần đầu tiên, không biết rốt cuộc nên ở chung với hắn như thế nào, thậm chỉ cảm thấy cùng Giang Phong Nguyệt một phòng, y cũng rất không tự nhiên.

“Mỹ nhân, ngươi làm việc nhiều ngày rồi, không cần nghỉ ngơi sao?” Giang Phong Nguyệt muốn nghỉ ngơi, không quên chuyện Tiếu Khinh Trần.

“Ta hạ tuyến.”

“Trong trò chơi cũng có thể nghỉ ngơi a, mỹ nhân, ngươi đừng hạ tuyến, nơi này cũng có thể tắm rửa, giường cũng đủ lớn.” Giang Phong Nguyệt rất “chân thành” nói —— kỳ thật ý chính của ngươi là biểu đạt giường đủ lớn đi ←_←

Sau đó Tiếu Khinh Trần không biết bị ma ám hay như thế nào, cư nhiên tắm rửa thay quần áo ngay trong trò chơi, sau đó… trên giường ngủ say.

Trên giường… còn có một người khác.

Thời điểm dần thiếp đi, Tiếu Khinh Trần mơ mơ màng màng nghĩ đến: y hôm nay mới xác định quan hệ với Quân Lâm Thiên Hạ, sau đó bị hôn, còn mê hoặc y ngủ cùng một giường, tiến triển có quá nhanh hay không?

Mặc kệ tiến triển có phải quá nhanh hay không, tóm lại đêm nay, Giang Phong Nguyệt viên mãn.

Trừ bỏ nửa đêm bị vật nặng đè thở không được tỉnh lại vài lần…

Nhưng vừa tỉnh dậy, nhìn mỹ nhân ngủ bên cạnh, Giang Phong Nguyệt hoàn hoàn toàn toàn bị hạnh phúc bao phủ.

Lại nói tiếp, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Khinh Trần ngủ không chút cảnh giác. Chuẩn xác mà nói, đây là lần đầu tiên hắn thấy gương mặt ngủ của Tiếu Khinh Trần, nhìn đến nỗi hắn quên chụp lại, đợi cho tới khi nhớ tới, hai tay bị cánh tay dài đè xuống.

“Ngươi muốn làm gì?” Tiếu Khinh Trần ánh mắt thanh minh, bộ dạng hoàn toàn không giống vừa tỉnh dậy.

Giang Phong Nguyệt muốn sờ sờ cái mũi, đây là động tác đặc biệt khi hắn xấu hổ. Nhưng hai tay đều bị tay Tiếu Khinh Trần đè lại, hắn không có cánh tay thứ ba để làm động tác này.

“Mỹ nhân, ngươi làm nghề gì, bình thường rất bận rộn sao?” Tiếu Khinh Trần ấn không mạnh, hắn lại không định rút tay ra, cứ như vậy nằm đối mặt nói chuyện với y.

Tiếu Khinh Trần do khoảng cách quá gần mà mặt không tự nhiên, bất động thanh sắc rút tay về, trở mình một cái, mặt hướng lên trần nhà, đầu óc trống rỗng. Nếu y hiện tại vì kinh hoảng mà xuống giường, khẳng định cho thấy nội tâm y chột dạ, này không phù hợp với tính cách của y.

“Ngươi hỏi cái này để làm gì?” Tiếu Khinh Trần ra vẻ lãnh tĩnh hỏi.

“Tò mò a!” Giang Phong Nguyệt nói thật, khi nói lời này, tầm mắt hắn lưu luyến trên tay Tiếu Khinh Trần, bây giờ để ý, ngón tay Tiếu Khinh Trần rất dài, hơn nữa hình dáng rất xinh đẹp, lúc đánh đàn phi thường đẹp mắt.

“Có cái gì tò mò?” Tiếu Khinh Trần cảm giác được tầm mắt trắng trợn kia, cực kỳ muốn quay đầu chắn đi ánh mắt của hắn.

“Chúng ta không phải người yêu sao?” Giang Phong Nguyệt chuyển qua mặt Tiếu Khinh Trần, “Chẳng lẽ không thể nói cho ta biết?”

Tiếu Khinh Trần trầm mặc nhìn hắn mười giây đồng hồ, sau đó ngồi dậy, “Quân, Lâm, Thiên, Hạ!”

“Có!” Giang Phong Nguyệt lập tức ngồi dậy chỉnh vạt áo.

“…” Tiếu Khinh Trần co rút khóe miệng, mới nói: “Ngươi bình thường một chút, bằng không ta đáp ứng kết giao với ngươi, cũng có thể chia…”

Từ “tay” tất nhiên Giang Phong Nguyệt không có khả năng nhượng y nói ra, chữ cuối cùng hắn bưng kín miệng Tiếu Khinh Trần, nói: “Mỹ nhân, hôm qua chúng ta mới kết giao, ngươi có thể hay không đừng nói xui xẻo như vậy?” Hắn một chút không muốn chia tay với Tiếu Khinh Trần!

Tiếu Khinh Trần kéo tay hắn ra, kiêu căng hất cằm lên, khóe môi gợi lên, lộ ra dấu hiệu tà cười: “Nhìn biểu hiện của ngươi, mong rằng, ngươi không để cho ta thất vọng.”

Dù sao, đây là mối tình đầu của y.

Giang hồ bạo quân