Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 34

Lại một lần nữa thể nghiệm nhảy cầu, Giang Phong Nguyệt phi thường bình tĩnh … vờ sợ hãi.

Mục tiêu Tiếu Khinh Trần chọn chỉ có một—— Đại Phong Vô Úy bang chủ.

Dị tộc dã nhân Bang chủ ID Đại Phong Phi Dương, thủ tự 《Đại Phong Ca》trong câu Đại phong khởi hề Vân Phi Dương [1], hắn là một đao khách cấp 80, trong tay cầm thanh đại đao hắc kim, vung lên một chém, cây lớn đều có hơn một lổ hổng lớn, hai cây sau tất ngã không thể nghi ngờ.

Thảm tử y phục của Hồng minh sơn nhân chính là tử huyệt của hắn, nội lực hắn cực cao, dù sao cũng là lão yêu quái sống trăm năm, dĩ nhiên không thể so với người bình thường.

Đại Phong Phi Dương bị một thảm đánh bay, vài bang chúng khác cũng không may mắn tránh khỏi… Mẹ nó, không ai nói cho bọn họ biết thảm tử của Hồng Minh sơn nhân có thể co duỗi a!

Đại Phong Phi Dương nhanh chóng lấy hồng dược ra hồi máu, một bên tiếp tục chỉ huy, làm Bang chủ như hắn cũng không dễ dàng a!

Tiếu Khinh Trần cùng Giang Phong Nguyệt dừng bên người Đại Phong Phi Dương, Đại Phong Phi Dương phản xạ có điều kiện ra tay với bọn họ, nhưng Giang Phong Nguyệt may mắn kiến thức được một màn thường thấy trong kịch truyền hình —— Tiếu Khinh Trần dùng hai ngón tay kẹp lấy đao Đại Phong Phi Dương.

Chụp hình chụp hình, phải chụp hình!

“Tiếu Khinh Trần?” Đại Phong Phi Dương nhíu mày.

Tiếu Khinh Trần cười dịch đao hắn ra chỗ khác, “Đại Phong bang chủ, sao trùng hợp vậy?”

Trùng hợp? Làm sao có thể trùng hợp như vậy được? Ngài hơn nửa đêm không ngủ được vào núi tản bộ sao? Đại Phong Phi Dương nghe y nói thiếu chút nữa phun máu, nhưng lại không biết làm sao.

“Bang chủ, chúng ta không được…” Đại Phong Phi Dương định mở miệng, một bang chúng liền kêu lên, lời còn chưa dứt, hắn đã đi đánh bay, hóa thành một đạo bạch quang giữa không trung —— đi địa phủ ăn canh.

Hồng Minh sơn nhân huyết lượng còn phân nửa, Đại Phong Phi Dương biết, nếu tiếp tục như vậy, Hồng Minh sơn nhân không chết mà toàn quân bọn họ bị diệt.

Tiếu Khinh Trần cùng Giang Phong Nguyệt không tiếp nhận nhiệm vụ, bọn họ nhìn không thấy huyết lượng Hồng Minh sơn nhân, nhưng Tiếu Khinh Trần hoàn toàn từ mặt Đại Phong Phi Dương nhìn ra, vấn đề nghiêm trọng rồi.

Bất quá, y chỉ chờ đến lúc này.

“Tiếu Phó bang, ta nguyện ý đem nhiệm vụ cho hai người cùng hưởng, phần thưởng nhiệm vụ sau đó tùy ý cho hai người chọn trước, ngươi có thể giúp chúng ta không?” Đại Phong Phi Dương nội tâm rối rắm, vật phẩm đại BOSS rớt xuống cực kỳ quý giá, cho nên đại đa số tình huống, ẩn tàng nhiệm vụ là do một bang hay một đội ngũ đi làm, không nhờ cậy ngoại nhân.

Nhưng hiện tại Đại Phong Phi Dương bất chấp, ẩn tàng nhiệm vụ đều có thời hạn. Thời hạn nhiệm vụ này là nửa năm, đây là lần thứ sáu bọn họ đi xoát Hồng Minh sơn nhân, nếu lần này không được, nhiệm vụ sẽ tự động biến mất. Đến lúc đó, đừng nói tới phần thưởng lớn, tất cả mọi người lãng phí thời gian và tiền tài một cách vô ích.

“Được, ta đồng ý.” Tiếu Khinh Trần vuốt cằm.

“Bang chủ…” Một ngoạn gia bị rút thăm trúng bên cạnh Đại Phong Phi Dương hoảng sợ hô một tiếng.

Đại Phong Phi Dương đối hắn lắc lắc đầu, mời ngoạn gia phụ cận”Tiếu Khinh Trần, Quân Lâm Thiên Hạ” gia nhập đội ngũ, sau đó kéo ra bản khống chế lựa chọn nhiệm vụ cùng hưởng.

“Nhận.” Tiếu Khinh Trần nói với Giang Phong Nguyệt.

Giang Phong Nguyệt chọn xác định, trong tay áo Tiếu Khinh Trần bỗng nhiên bay ra một dây tơ lụa bạch sắc. Lúc trước tại Kinh Hồng Lâu, Tiếu Khinh Trần dung sợi tơ bạc cùng loại với dây huyền cầm cắt bỏ đầu hái hoa tặc, bây giờ y dùng tơ lụa… Giang Phong Nguyệt lại nhớ đến hình ảnh máu chảy đầm đìa.

Bất quá lúc này, dây tơ lụa bạch sắc bay về phía Hồng Minh sơn nhân bị hắn bắt lại được.

Cho dù trời rất tối, nhưng mặt cương thi trắng bệch của Hồng Minh sơn nhân có thể thấy rõ được.

“Tiểu nhi vô tri, dám đánh lén lão phu, ta sẽ bầm thây vạn đoạn ngươi!” Hồng Minh sơn nhân từ lúc bắt đầu đến giờ không mở miệng nói chữ nào hiện tại lên tiếng, hơn nữa thanh âm vô cùng khàn khàn thô ráp.

Tiếu Khinh Trần vừa xuất hiện liền thu hút sự chú ý của Hồng Minh sơn nhân.

Giang Phong Nguyệt cho rằng: Hồng Minh sơn nhân là ghen tị sắc đẹp mỹ nhân

Từ trình độ nào đó mà nói, Giang Phong Nguyệt thấy được chân tướng rồi.

Dù là BOSS, cũng là BOSS có trí tuệ. Tiểu BOSS khi lên tới cấp 20, trí năng trở nên siêu cường, thậm chí có khi còn cao hơn trí thông minh của người. Vì thế, BOSS cũng có phân biệt xấu đẹp, Hồng Minh sơn nhân đối với bản mặt mình ban ngày ra ngoài có thể dọa tiểu hài tử sợ mất mật rất phi thường oán hận.

Đại khái đây cũng là lý do bên trò chơi đặt ra chuyện Hồng Minh sơn nhân một tháng chỉ được ra ngoài kiếm ăn bảy ngày, hơn nữa mỗi lần ra ngoài đều vào ban đêm.

Tiếu Khinh Trần lạnh lùng nhìn cái mặt ghê tởm kia, cổ tay khẽ động, chỉ thấy bạch trù (lụa trắng) bỗng hỏa quang lan tràn, du tẩu như rồng. Lửa trong nháy mắt thiêu đốt đến tay Hồng Minh sơn nhân, hắn cả kinh, tóc tai đều dựng thẳng lên.

Tiếu Khinh Trần lần này khích lệ nhân tâm, Hồng Minh sơn nhân giằng co với Tiếu Khinh Trần nửa phút, làm cho bang chúng Đại phong Vô Úy có cơ hội thở dốc.

Đa số người Đại Phong Vô Úy bất mãn với việc Đại Phong Phi Dương cho người khác cùng hưởng nhiệm vụ, nhưng Tiếu Khinh Trần là ngoạn gia mãn cấp duy nhất trong trò chơi, công kích y cực mạnh, có y ở đây có thể giảm được phần lớn áp lực của Hồng Minh sơn nhân.

So với việc nhiệm vụ không hoàn thành tự động biến mất, hiển nhiên nhờ ngoại nhân trợ giúp thì tốt hơn nhiều.

Cả đám người tính cả Hồng Minh sơn nhân đều trong trạng thái chiến đấu, một người duy nhất không đếm xỉa đến tất nhiên chỉ có Giang Phong Nguyệt. Hắn mới cấp 15, cấp bậc khiến người đản đau, hắn có muốn lên thì cũng bị Hồng Minh sơn nhân vừa lúc đánh bay tới địa phủ đi.

Hắn tự mình hiểu được, không nên đi lên làm vướng bận bọn họ.

Tiếu Khinh Trần một thân bạch y, lướt lướt xuyên qua đám người như ngôi sao sáng lóe lên giữa bầu trời đêm. Trong đội ngũ còn có người mặc bạch y khác, nhưng không có ai có thể xuất ra được cảm giác phiên phiên dục tiên như vậy.

Giang Phong Nguyệt chỉ chú ý đến một tiêu điểm là Tiếu Khinh Trần, nhìn thân y nhẹ như yến chạy trong đám người, nhìn y xem Hồng Minh sơn nhân như con khỉ mà đùa giỡn, nhìn chiêu thức công kích không thấy nhưng không thể xem nhẹ của y.

Có Tiếu Khinh Trần gia nhập, người Đại Phong Vô Úy như đánh máu gà, chết hoặc luân hồi rất nhanh, hoặc nhờ dược sư cứu bọn họ một mạng. Mệnh dược sư như chỉ bạc, dù cho trong đội ngũ có hơn bảy tám dược sư cũng không đủ dùng.

Giang Phong Nguyệt lúc này mới nhớ tới, bản thân mình là một dược sư, Hồi Huyết thuật cơ bản đã học, đối tướng hắn muốn thêm huyết, chỉ có một.

Dược sư Đại Phong Vô Úy cơ hồ là chạy theo Tiếu Khinh Trần, lúc này không ai để ý y thuộc bang phái nào, chỉ cần có thể giúp bọn hắn vượt ra nhiệm vụ, y chính là thần. Vì thế, huyết lượng Tiếu Khinh Trần luôn duy trì hơn 70%.

Tiếu Khinh Trần nhàn rỗi nhìn thanh máu của mình, ngoại trừ mấy trăm điểm được khôi phục, còn có con số hai mươi điểm hai mươi điểm liên tục nhảy nhót, không khỏi nhếch khóe miệng.

Nửa giờ sau, thảm tử của Hồng Minh sơn nhân đã bị đông phá một khối tây phá một khối, hắn bị Tiếu Khinh Trần kéo lê trên mặt đất, Đại Phong Phi Dương dẫn đầu vài Đại thần đao khách kiếm khách cận chiến đồng loạt ra trận; thích khách trên đỉnh đầu Hồng Minh sơn nhân kéo ra một võng lưới lớn gắn đầy ám khí phòng ngừa Hồng Minh sơn nhân đào tẩu; dược sư lúc này không công kích mà đứng xa bên ngoài, hồi máu cho đồng đội.

Một giờ sau, Tiếu Khinh Trần dùng bạch trù bao lấy Giang Phong Nguyệt, nhẹ nhàng động, Giang Phong Nguyệt liền bay về phía đám người.

Giang Phong Nguyệt vọt vào liền rút ra kiếm và ngân châm, hai người ra trận, loạn phóng xoát xoát xoát mục tiêu.

[Hệ thống nhắc nhở]: Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ “Giết chết Hồng Minh sơn nhân”, đạt được kinh nghiệm 100000.

Một trăm ngàn kinh nghiệm nháy mắt thăng Giang Phong Nguyệt hai cấp, chiếm được 10 khối đan kinh nghiệm x2, cộng thêm một truyền tống phù nháy mắt, giá cả truyền tống phù nội thành nháy mắt là thiên kim (nghìn vàng).

Giang Phong Nguyệt nhìn thuộc tính nhân vật mình thấy có một cái 188080, hình như lúc trước chỉ hơn một trăm ngàn.

“Mỹ nhân, ta thăng hai cấp, học được kỹ năng mới, cấp bậc Hồi Huyết thuật cũng tăng lên.” Giang Phong Nguyệt không nhìn con số kia, nói với Tiếu Khinh Trần như gặp điều mới lạ.

Tiếu Khinh Trần gật đầu, tầm mắt lại dừng trên người Đại Phong Phi Dương đang đi tới.

Ẩn tàng nhiệm vụ không giống như nhiệm vụ dấu chấm hỏi, nhiệm vụ dấu chấm hỏi ngoài việc thưởng thêm kinh nghiệm còn có vật phẩm thưởng cho, ẩn tàng nhiệm vụ chỉ có thưởng kinh nghiệm, nhưng vật phẩm rơi xuống từ BOSS rất phong phú, phong phú hơn nhiệm vụ dấu chấm hỏi nhiều.

Từng có người nói qua, BOSS Giang Hồ chính là tiểu thư khuê các, người bắt được nàng mới có thể lấy được của hồi môn phong phú. So sánh này quả thật vô cùng đúng đắn, nhưng vấn đề là, tiểu thư khuê các này rất khó chơi a!

“Tiếu Phó bang, Hồng Minh sơn nhân rơi xuống tổng cộng 32 kiện vật phẩm, đều ở bên kia, các ngươi tới chọn trước đi.” Đại Phong Phi Dương không phải là người vong ân phụ nghĩa, hoặc là nói, hắn không muốn phân chia đồ với Tiếu Khinh Trần và Giang Phong Nguyệt, nhưng Tiếu Khinh Trần là Phó bang chủ Dự Chiến Thiên Hạ, nếu đắc tội với y, chẳng khác nào trở thành địch với Dự Chiến Thiên Hạ.

Bang hội Đại Phong Vô Úy là một bang phái bậc trung, muốn chống lại với Dự Chiến Thiên Hạ chính là mang đến tai họa cho Đại Phong Vô Úy.

Tiếu Khinh Trần đương nhiên không từ chối, một đống đồ lớn được đặt trên miếng vải đen to, có y phục, hài tử (giày), hạng liên (dây chuyền), giới chỉ (nhẫn), chai lọ đựng dược, hòm chứa không biết tên, ngoài ra còn hai đống vàng nhỏ.

Bang chúng Đại Phong Vô Úy liên can vây quanh, có vài ánh mắt không có ý tới, lúc nãy họ luôn sát cánh chiến đấu với Hồng Minh sơn nhân, nhưng mà Quân Lâm Thiên Hạ căn bản không động thủ gì, hắn hoàn toàn là một quần chúng đứng nhìn, dựa vào cái gì hắn cũng được phân chia vật phẩm, hơn nữa Bang chủ còn cho hắn chọn trước?

Thế nhưng, không ai dám nói, bởi Hồng Minh sơn nhân khúc cuối là do bị Quân Lâm Thiên Hạ kia đâm chết, Tiếu Khinh Trần rõ ràng là đang kéo “người mới”.

Tiếu Khinh Trần ngược lại không có lòng tham lấy đi đồ tốt nhất, y dùng luôn cơ hội của Giang Phong Nguyệt chọn một lúc, chọn lấy một kiện y phục và một cái hộp, hai dạng đồ vật khác biệt đều ném cho Giang Phong Nguyệt thu lại.

Đa số người thở phào một hơi, trong lòng người Đại Phong Vô Úy buông xuống một tảng đá lớn.

Trong đống vật phẩm Hồng Minh sơn nhân rớt ra, có một vật là lệnh bài mở rộng bang phái, có vật này, bang phái bọn họ có thể thăng lên một cấp.

“Chỉ hai thứ này thôi?” Đại Phong Phi Dương vẫn có trách nhiệm hỏi một câu.

“Ờ.” Tiếu Khinh Trần ứng thanh.

Y vốn không thiều đồ, Dự Chiến Thiên Hạ là đệ nhất bang hội, lệnh bài mở rộng bang phái căn bản dùng không ít. Hôm nay ra tay bất quá là giúp Giang Phong Nguyệt lăn lộn kinh nghiệm, tuy y thực buồn bực bản thân tốt như vậy làm gì, nhưng làm cũng đã làm rồi, có đổi ý cũng không thể quay ngược thời gian.

Sau đó Đại Phong Phi Dương cấp thêm cho Tiếu Khinh Trần cùng Giang Phong Nguyệt một thỏi vàng và hai thỏi bạc, bình quân chia xuống, hai người bọn họ cũng nhận được phần này.

“Mỹ nhân, bây giờ đã trễ rồi?” Giang Phong Nguyệt được mỹ nhân tự mình kiếm kinh nghiệm cho hắn cảm thấy phi thường hưng phấn và hạnh phúc, để ý thời gian đã mười giờ, một giờ nữa mỹ nhân sẽ hạ tuyến.

“Ừm.” Xem Đại Phong Phi Dương đánh boss hơn nửa giờ, y gia nhập đánh một giờ, trễ thế này cũng phải.

“Bụng thật đói, không biết khách *** còn bán đồ ăn hay không… Mỹ nhân, ta muốn ăn đồ ăn ngươi làm…” Giang Phong Nguyệt vuốt bụng, tội nghiệp nhìn y.

Tiếu Khinh Trần khóe miệng co rút, không tính sổ với hắn, hắn được một tấc muốn tiến thêm một bước.

“Ngươi có nguyên liệu nấu ăn?” Y biết Giang Phong Nguyệt không phân biệt được rau hẹ với hành lá, cho nên… căn bản không cần cân nhắc sâu xa, túi trữ vật của Giang Phong Nguyệt không có nguyên liệu nấu ăn.

Giang Phong Nguyệt trầm mặc một lúc lâu, sau đó lấy từ trong túi trữ vật ra một quả “trứng đà điểu”, đưa tới trước mặt Tiếu Khinh Trần, hỏi: “Quả trứng này được không?”

Chú thích

[1] Đại phong khởi hề Vân Phi Dương [大风起兮云飞扬]: Theo “Cao Tổ bản kỷ” – Sử Ký (Tư Mã Thiên), Hán Sở tranh hùng khi chấm dứt, Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ, lên ngôi thiên tử (202 TCN – tức Hán Cao Tổ), rồi về thăm cố hương ở đất Bái, nhân khi bày tiệc rượu say sưa với bà con, làng xóm, họ Lưu ứng khẩu mà ca rằng:

Trí dũng và mưu lược – Đó là những gì 3 câu thơ trên muốn khắc họa về hình tượng của vị anh hùng Hán Cao Tổ.