Cho nên? Còn cho nên cái gì? Nhanh thu dọn đồ đạc rồi cút đi!
Bang chúng bang Đại Phong Vô Úy hai mặt nhìn nhau, vài ngoạn gia cấp bậc cao biết rõ thực lực của Tiếu Khinh Trần đều nhăn mày lại.
Bang chủ Dã Nhân biểu tình có chút chất phác, nhưng không phải người ngu ngốc, cho dù hiện tại đang đối mặt với Tiếu Khinh Trần, hắn cũng biết tiến thối.
“Tiếu Khinh Trần, mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta tại Hồng Minh sơn.” Bang chủ Dã Nhân nói.
Tiếu Khinh Trần bất động thanh sắc nhìn hắn, ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp.
“Các ngươi muốn vào núi phải không?” Bang chủ Dã Nhân tiếp tục hỏi.
Tiếu Khinh Trần khóe miệng cong lên, ý tứ như đang cười nhạo hắn, không vào núi thì chạy tới đây làm gì? Húp gió Tây Bắc trải nghiệm cuộc sống?
Vài thuộc hạ của Bang chủ Dã Nhân không quen nhìn thái độ cao ngạo tự đại của Tiếu Khinh Trần, trong tay cầm vũ khí muốn tiến lên, không ai không bị Bang chủ Dã Nhân ngăn lại.
“Mục tiêu của chúng ta là Hồng Minh sơn nhân 102 cấp, Hồng Minh sơn nhân một tháng ra ngoài bảy ngày, các ngươi nếu gặp được, ngàn vạn lần phải cẩn thận.” Lời nói của Bang chủ Dã Nhân tuy mơ hồ không rõ ràng, nhưng thông minh như Tiếu Khinh Trần, làm sao có thể không nghe được thâm ý trong đó?
…
Tiếu Khinh Trần cùng Giang Phong Nguyệt đêm nay không định ở lại khách *** rách nát này, nhưng đột nhiên Tiếu Khinh Trần lại muốn một gian.
Khi Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần lên lầu vào phòng, Đại Phong Vô Úy bang chủ và bang chúng đã đi ra ngoài. Hồng Minh sơn chính là ngọn núi ngày mai bọn Giang Phong Nguyệt muốn vào, Hồng Minh sơn nhân là BOSS cấp cao nhất ở Hồng Minh sơn, tỷ lệ xuất hiện vào ban đêm rất cao.
Đám người Đại Phong Vô Úy chờ cả buổi tối, nhưng mà, BOSS cấp 102 nói có thể đối phó là có thể đối phó được thật sao?
Đương nhiên không có khả năng.
Giống như ngày trước, hái hoa tặc 95 cấp ở Phong Đô thành đều phải dựa hơn trăm người và nhờ Tiếu Khinh Trần ra tay mới bắt được. Bất quá bây giờ ngẫm lại, Tiếu Khinh Trần chỉ một chiêu đã giải quyết được nửa cây máu của hái hoa tặc …
“Mỹ nhân, BOSS cấp 102 ngươi có thể đối phó không?” Giang Phong Nguyệt không phải không tò mò, hỏi
Tiếu Khinh Trần miễn cưỡng nhìn hắn một cái, “Ngươi biết rõ trò chơi mãn cấp là bao nhiêu?”
“Cấp 89.”
“Cấp 102 so với mãn cấp cao hơn 12 cấp, ngươi nghĩ ta có thể đối phó hắn?” Đây không phải là Tiếu Khinh Trần không tự tin, mà là theo bản chất cấp bậc mà hỏi vấn đề này, trừ phi BOSS cấp 102 là gối thêu hoa chứa rơm rạ. (ý nói không có bản lãnh gì)
“Nhưng nếu giết con BOSS cao cấp kia, nhất định sẽ có rất nhiều kinh nghiệm và phần thưởng đi?” Giang Phong Nguyệt cười tủm tỉm nhìn y, ý tưởng trong đầu đều hiện hết lên mặt.
Tiếu Khinh Trần không hiểu hắc tuyến, “Đừng có suy nghĩ kì quái đó, cho dù ngươi hiện tại giết BOSS cũng không nhận được kinh nghiệm và phần thưởng.”
“Vì sao?”
“Ngươi đã quên lúc ở tân thủ thôn làm nhiệm vụ, ngươi có tiếp nhận nhiệm vụ này sao?” Tiếu Khinh Trần cười lạnh.
“…”
Trò chơi dù sao cũng không phải cuộc sống thực, không phải có năng lực là muốn làm gì cũng được, trong trò chơi, cần phải tiếp nhận nhiệm vụ trước.
Giang Phong Nguyệt buồn rầu rồi.
Tiếu Khinh Trần nhìn bộ dạng mất mát của hắn không nói gì, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất thú vị.
“Ngươi muốn tiếp nhiệm vụ này?” Tiếu Khinh Trần từ bi hỏi.
“Ta muốn thăng cấp.” Giang Phong Nguyệt nói.
Bình thường để có được nhiệm vụ đại BOSS đều phải thông qua phát động nhiệm vụ ẩn tàng, có lẽ có rất nhiều ngoạn gia biết ở Hồng Minh sơn có một Hồng Minh sơn nhân trở thành BOSS, nhưng tự dưng đang êm đẹp lại chạy tới cho hắn giết thì không có bất luận kẻ điên nào. Ngoài ra, đại BOSS 102 cấp, cho dù có năm ngoạn gia mãn cấp cũng không nhất định đủ cho hắn chém a!
“Nếu như vậy…” Tiếu Khinh Trần sờ sờ cằm, quyết định nên thỏa mãn nguyện vọng của người này.
Tiếu Khinh Trần lý giải cho bản thân là: Hắn cấp bậc càng cao, đi giết ngoạn gia cấp cao càng dễ dàng, tốt nhất là cũng phải giết tên Cửu Triều Phong Hoa một lần, đến lúc đó …
Mỗ Bang chủ nào đó được nhớ thương đánh một cái hắt xì thật mạnh, liền đem quần áo quấn quanh người.
…
Cảnh đêm mông lung, tính theo âm lịch, hôm nay là đầu tháng ba, ánh trăng tựa như lông ngỗng, cong cong tinh tế, đừng nói đến việc chiếu sáng, chỉ cần một đám mây nhỏ là có thể che lấp rồi.
Bang chúng Đại Phong Vô Úy giơ đuốc đi trong rừng cây tối mực, bọn họ không dám tách ra. Bọn họ mấy hôm nay luôn tìm kiếm tung tích Hồng Minh sơn nhân trong núi, nhưng Hồng Minh sơn nhân thật âm hiểm xảo trá, không để lại chút dấu vết nào, các ngoạn gia cứ mạc danh kỳ diệu biến mất —— người bị Hồng Minh sơn nhân bắt được, đều bị ném vào trong một cái động đen thui.
Hồng Minh sơn nhân là chủ nhân Hồng Minh sơn, mấy ngày qua, đám người Đại Phong Vô Úy đại khái đã thăm dò được phạm vi hoạt động của Hồng Minh Sơn nhân. Hôm nay chính là ngày cuối cùng trong tháng mà Hồng Minh sơn nhân xuất hiện, chỉ được phép thành công, không được thất bại.
Giang Phong Nguyệt bị Tiếu Khinh Trần mang đi, ném lên cây, Giang Phong Nguyệt tuy vẫn còn mắc phải di chứng sợ độ cao, nhưng đã giảm bớt, quả nhiên, năng lực thích ứng của hắn có thể so với Tiểu Cường [1]. Đồng thời hắn cũng phát hiện ra một chỗ —— hắn hoàn toàn có thể mượn cớ sợ hãi mà ôm chặt Tiếu Khinh Trần, đây là một thu hoạch ngoài ý liệu.
Bất quá Giang Phong Nguyệt cũng không dám quá minh mục trương đảm (trắng trợn), cha hắn nói, nếu chưa xác định được đối phương thích nam nhân hay nữ nhân, tuyệt đối không được tùy tiện hành động, bằng không sẽ chỉ làm cho người ta chán ghét, đến lúc đó mất nhiều hơn được.
Giang Phong Nguyệt nhớ kỹ mỗi câu cha hắn nói.
Tiếu Khinh Trần quả thật không nhận thấy được Giang Phong Nguyệt có tâm tư khác thường, lúc đứng trên cây còn cười nhạo một câu: “Ngươi còn là nam nhân sao?” Y chưa từng gặp qua nam nhân nào sợ độ cao đến thế.
“… Ta trước kia không sợ, nhưng sau khi nhảy xuống từ nơi cao như vậy, vướng phải tâm lý bóng ma.” Giang Phong Nguyệt trong lòng cắn răng: Ai không phải nam nhân, gia đây chính là nam nhân tiêu chuẩn!
“Ngươi nên đi tìm bác sĩ tâm lý.” Tiếu Khinh Trần nói.
“Ta trạch, không thích xuất môn.”
“…”
Tiếu Khinh Trần hoàn toàn không ý thức được, bây giờ y cùng Giang Phong Nguyệt tán gẫu về rất nhiều đề tài, hơn nữa càng ngày càng hiểu thêm về tên trạch nam này, cảm thấy hắn rất thú vị, thậm chí nhiều lần còn nổi lên suy nghĩ trêu chọc.
Mặt khác, y cũng không để ý tới, khi Giang Phong Nguyệt nói muốn thăng cấp, y liền dẫn hắn đến ngọn núi, tùy cơ hành động, đây hoàn toàn là dung túng cho hành vi của Giang Phong Nguyệt.
Nếu Yên Chi Triều Tuyết ở đây, cặp mắt hỏa nhãn kim tinh của nàng tuyệt đối đã nhìn ra được bản chất thật của y.
“Mỹ nhân, chúng ta phải làm gì?” Giang Phong Nguyệt điều chỉnh hệ thống thành hình thức ban đêm, hình thức ban đêm giúp cho ngũ cảm ngoạn gia càng thêm mẫn tuệ, năng lực nhìn ban đêm gì đó cũng không phải là không có khả năng.
“Trước nhìn.” Tiếu Khinh Trần nói.
Vì thế, hai người lâm vào trầm mặc.
Từ góc độ Giang Phong Nguyệt nhìn, cần phải nghiêng đầu mới có thể nhìn thấy mặt Tiếu Khinh Trần. Hắn dựa vào thân cây, cánh tay Tiếu Khinh Trần thì vòng qua thân cây hắn dựa, tựa hồ như đang ôm hắn vào trong ngực.
Giang Phong Nguyệt đối với tư thế mạc danh này có chút phát 囧, vóc dáng hắn cùng Tiếu Khinh Trần xấp xỉ nhau, loại tư thế nữ nhân này hắn thật sự chịu không nổi. Nhưng gần gũi với Tiếu Khinh Trần như thế, thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim đập và hô hấp của y lại khiến hắn thỏa mãn ngoài ý muốn.
“Mỹ nhân, bang phái ngươi không cần lo sao?” Giang Phong Nguyệt đột nhiên hỏi.
“Có cái gì quan trọng?” Tiếu Khinh Trần thản nhiên hỏi lại.
Y tuy là Phó bang chủ tại Dự Chiến Thiên Hạ, nhưng sự tình trong bang bình thường không để tâm tới, trong bang còn có Phó bang chủ khác, còn có nguyên lão, y muốn quản cũng không biết quản cái gì cho tốt.
Hơn nữa thanh danh của y sớm lan xa, trừ bỏ vài “cao tầng” không sợ y bên ngoài, một nửa trong bang phái đều xem y như độc xà mãnh thú. Có lẽ y thật sự là độc xà mãnh thú, nhưng nếu không đắc tội với y, y rõ ràng rất dễ ở chung. Tiếu Khinh Trần tự bản thân cảm thấy rất tốt đẹp.
Sao cũng được, y chơi trò chơi không phải chỉ vì kết giao bằng hữu, có người nghĩ y thanh cao, vậy y trở nên thành cao là được rồi, không cần phải vì những người không quen biết gì mà cúi mình, y sẽ không bao giờ ủy khuất bản thân.
Giang Phong Nguyệt cẩn thận nghiền ngẫm ý tứ lãnh đạm trong lời nói của Tiếu Khinh Trần, không tự chủ nhớ tới ngày đó hắn ‘nhảy xuống vực’, Tiếu Khinh Trần và Hoàng Thái Tử ở dưới đáy Đoạn Tình nhai làm gì?
“Ngươi…” Giang Phong Nguyệt bản năng cảm thấy giữa hai người này có ‘bí mật’ gì đó không thể cho ai biết, vừa định dò xét ẩn ý Tiếu Khinh Trần đã bị tiếng động lớn cách đó không xa đánh gãy.
Hồng Minh sơn nhân xuất hiện.
Cả bầu trời xàm tối, hơn phân nửa lá cây nhánh cây túng hoành giao thác. (dạng như giao nhau lộn xộn cùng một chỗ, không có trật tự)
Giang Phong Nguyệt xa xa nhìn tới, lập tức liền thấy một tấm màn đen lớn hình chữ nhật phi động giữa không trung, nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện giữa trung tâm màn đen có một điểm tròn màu đen —— đầu người.
Đại Phong Vô Úy đã trở nên hỗn loạn, kỹ năng mạnh nhất của Hồng Minh sơn nhân là đem ngoạn gia ‘biến không’, lần này hắn mới xuất hiện đã có hai ngoạn gia bị ‘biến’ đi.
“Mỹ nhân, chúng ta khi nào đi?” Giang Phong Nguyệt đành phải đem vấn đề mình muốn hỏi thu lại.
“Tiếp tục nhìn.” Đại BOSS 102 cấp không giống như hái hoa tặc 95 cấp, cho dù y đột nhiên ra tay cắt bỏ đầu hắn cũng không thể làm hắn mất mạng ngay lập tức.
Hôm nay ngoạn gia Đại Phong Vô Úy có lẽ liều mạng, chiếu theo tình huống này, Hồng Minh sơn nhân ở trên trời, ngoạn gia có khinh công cũng không cản nổi, chính diện đối mặt chỉ có một con đường chết.
Tiếu Khinh Trần dự đoán chính xác, Hồng Minh sơn nhân nhất phi cao, nhất lạc địa (bay lên, hạ xuống) là có thể ‘nuốt’ một ngoạn gia, hơn nữa còn là loại không phun ra xương cốt.
Có mấy ngoạn gia trở nên nóng nảy, trực tiếp ném cây đuốc tới, thật ngoài ý muốn, Hồng Minh sơn nhân sợ lửa. Đám người Đại Phong Vô Úy giống như gặp được phao cứu sinh, hai mươi mấy người còn lại mỗi người cầm cuốc trong tay, một bên dùng đuốc làm tấm chắn, một bên sử dụng kỹ năng công kích.
Hồng Minh sơn nhân dừng trên một cành cây cao, da của hắn khá trắng, như nếp uốn vỏ cây, đồng tử màu đỏ, lỗ tai nhọn lên, tựa như hắc sơn lão yêu.
“A Đạt, Đại Hà.” Bang chủ Dã Nhân ra hiệu cho thủ hạ của hắn, lập tức liền có hai thích khách ẩn thân vào trong bóng tối.
Năm tên cung thủ còn lại sử dụng ưu thế hỏa công, mũi tên thường đổi thành mũi tên lửa, hiện giờ, viễn công có phần thắng lớn hơn so với cận chiến.
Giống như sở liệu, mũi tên lửa công kích có tác dụng hơn đao khách kiếm khách cận chiến, Hồng Minh sơn nhân bị buộc phải phiêu đãng giữa không trung, khi hắn tới chỗ nào thì công kích cung thủ cũng đi tới chỗ đó —— y phục quá lớn, mục tiêu càng rõ ràng.
Hai tên thích khách thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng Hồng Minh sơn nhân, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai (nhanh như cắt) từ trong bụi cỏ nhảy ra, hai thanh chủy thủ nhỏ bé dài bằng cánh tay đâm về phía hắn.
Hồng Minh sơn nhân bị đâm trúng, nhưng đại BOSS không lập tức tử vong, cử động kia của bọn họ thành công chọc giận Hồng Minh sơn nhân.
Đại thảm tử y phục của Hồng Minh sơn nhân chính là vũ khí của hắn, song chưởng vung lên, thảm tử y phục đánh bay hai tên thích khách ra ngoài.
“Lên!” Bang chủ Dã Nhân biết rõ BOSS đều là BOSS trí năng cao, BOSS cũng có tính tình, hiện tại hiển nhiên đã nổi điên lên.
Boss phát động công kích, phàm phu tục tử không có khả năng thừa nhận được, chỉ thấy nội lực ngoại chấn, đem ngoạn gia trong phạm vi hai trượng quanh hắn đánh bay, càng ở gần càng bị ‘nội thương’ nặng.
Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần trên cây nhìn chiến trường hỗn loạn, Đại Phong Vô Úy đơn thuần là bị ngược đãi, ngoạn gia hộc ba lít máu bị ném như rác rưởi, tùy ý ném, ném xong lại tiếp tục xông lên.
Giang Phong Nguyệt nhìn một tên ngoạn gia bị ném ra ngoài, bổ nhào tới một cục đá nhám ráp … Nhìn cũng cảm thấy đau.
“Không sai biệt lắm.” Tiếu Khinh Trần cong môi mỉm cười, một tay xách Giang Phong Nguyệt nhảy xuống cành cây.
Chú thích
[1] Tiểu Cường [小强]: là một tên gọi khác của loài gián – loài côn trùng có nhiều chân, màu nâu, có cánh, 2 râu dài trên đầu, thường sống ở nơi tối tăm, ẩm thấp như góc tủ, cống rãnh…
Cái tên Tiểu Cường thường xuất hiện trong các phim Trung Quốc, Hồng Kông. Gọi là Tiểu Cường vì chúng thân hình bé nhỏ mà sống dai, giẫm đạp lên cũng chưa chết. Tiểu = bé, cường = mạnh mẽ, dai dẳng.