Editor: May
Hắn vốn cũng nghĩ đến Trì Hoan mặc dù hoài nghi, cũng sẽ không chất vấn trước mặt mọi người, bởi vì có chút đầu óc đều sẽ không khiến người đàn ông của mình sượng mặt ở trước mặt mọi người.
Ngược lại xem nhẹ chuyện tình, làm nũng có thể tạo được hiệu quả không giống như vậy.
Có điểm ý tứ.
Chỉ là hắn cũng không giận, chính là cười nói, "Làm thủ hạ Mặc tổng thật là có phúc khí."
Trì Hoan xoay người từ trong lòng người đàn ông, lấy di động từ trong túi áo khoác ra nhìn nhìn, "Tiêu thiếu không phải ép buộc sao, không nói năm trăm ngàn, cho dù là năm trăm vạn, trên biển này đã muốn không có tín hiệu, năm vạn cũng không lấy ra được, ai không có việc gì mang theo bên người mấy trăm ngàn vạn tiền mặt?"
Tiêu Ngự vừa hút thuốc vừa cười, "Trì tiểu thư, Mặc tổng nhà cô bảo tôi đừng nói chuyện với cô, vì sao cô luôn nói chuyện với tôi? Chẳng lẽ là thích tôi?"
Trì Hoan, "..."
Cô gặp qua phụ nữ miệng tiện, thật sự là chưa thấy qua đàn ông miệng tiện như vậy.
Kéo môi đỏ mọng lên, cô thản nhiên nói, "Bởi vì anh ấy vốn không thích nói chuyện, nhìn thấy người đáng ghét phỏng chừng lại càng không muốn nói, cho nên tôi nói thay anh ấy, không có tín hiệu không có cách nào chuyển khoản, hơn nữa số tiền lớn năm trăm ngàn như vậy chuyển khoản ngân hàng là có hạn chế, mặt khác, phí tổn thất tinh thần sẽ ba trăm ngàn, Tiêu thiếu, giá trị con người của anh cao như vậy, lăn lộn hắc đạo làm gì, đánh đánh giết giết, mặt mũi này của anh ném vào vòng giải trí đều là nhất đẳng nhất, đi bán thịt nhất định ngày vào đấu vàng, đàn ông phụ nữ đều sẽ thích."
Tiêu Ngự phủi phủi tro thuốc lá, trên môi toàn là ý cười, "Nghề này không tệ, đáng tiếc tôi rất đắt, chờ có người mua nổi tôi, phỏng chừng tôi đã bị chết đói, rất cảm ơn, "