Editor: May
Tiệc du thuyền đêm nay, thật sự là chứng kiến một hồi phấn khích xảo trá tuyệt luân.
Trong toàn bộ đại sảnh, có lặng ngắt như tờ ngắn ngủi.
Đôi môi Tiêu Ngự ngậm điếu thuốc tà ý càng đậm, "Mặc tổng luyến tiếc năm trăm ngàn? Không đến mức đi, tôi lại nghe nói Clod-Summer tốn một triệu chụp được trang đầu truyền thông Đường Ảnh, chuyên môn giải thích cho Trì tiểu thư, tiểu tình nhân đều tốn khoản lớn như vậy... Bà xã tương lai cũng không nên nặng bên này nhẹ bên kia a."
Trì Hoan mím môi càng chặt, hô hấp vẫn là có hỗn loạn ngắn ngủi.
Cô nhắm mắt, mới áp chế phiền não nhấc lên.
Tiêu Ngự người đàn ông này, trắng trợn càn rỡ, không chút che dấu mục đích của chính mình.
Xảo trá trần trụi, châm ngòi ly gián trần trụi.
Hắn đã là lần thứ hai nói Tống Xu là vị hôn thê của Mặc Thời Khiêm, ngay cả cô cũng cảm thấy không phải tin đồn vô căn cứ... Huống chi là người khác --
Có thể đến trên du thuyền này đều là không phú thì quý, người trên hắc đạo, hoặc là người trên bạch đạo, nếu trước khi du thuyền cập bờ không đập nát những lời này, đến sáng ngày mai sẽ truyền khắp lỗ tai mọi người.
Mà nếu Mặc Thời Khiêm mở miệng giải thích, ở trong mắt người khác cũng là giấu đầu hở đuôi, cho nên anh khinh thường giải thích.
Bàn tay trong ống tay áo của Trì Hoan siết chặt thành quyền sau khi hít sâu một hơi chậm rãi buông lỏng ra, cô quay đầu đi, trên mặt nâng nụ cười, trực tiếp hỏi ra, tiếng nói kiều lười, "Tiêu thiếu lặp đi lặp lại nhiều lần nói Tống tiểu thư là vị hôn thê của anh, anh nói anh chỉ có một người phụ nữ là em, là gạt em? Cô ta rốt cuộc là quản lí - thủ hạ của anh, hay là phụ nữ của anh?"
Mặc Thời Khiêm cúi đầu, nhìn mặt tinh xảo trắng nõn của cô gái nhỏ, nắm tay cô trực tiếp kéo cô vào trong lòng, một tay vuốt đầu của cô, tiếng nói thanh thanh thản nhiên, "Em nguyện ý gả, anh sẽ cưới em bất cứ lúc nào."
Đuôi lông mày Tiêu Ngự hơi hơi nhướng lên, ý cười trên môi càng sâu.
Hắn vốn chắc chắc tính tình Mặc Thời Khiêm sẽ không giải thích việc riêng của mình trước mặt mọi người.