Editor: Cẩm Quỳ
Beta: Stuki^^
Sở Tích bị anh nói như vậy, gương mặt khổ sở, buồn rầu nói:”Em không muốn gả cho anh ta.”
Thịnh Đường: “…”
Trên môi anh kéo ra nụ cười lạnh nhạt: “Tôi không muốn nữ nhân đã ly hôn! Hiểu chưa?”
Cô ngơ ngác nhìn anh, cúi đầu nói: ” Anh… Chê em… Đã ly dị à?”
Thịnh Đường đem áo khoác ngoài của mình trong tay của cô gỡ ra, đáp lạnh nhạt: ” Cô đi tìm một người không ngại cô đã ly dị đi.”
Nói xong cũng khom người lên xe, thuận tay đóng cửa xe lại.
Trong nháy mắt lúc cửa xe đóng lại, cô đưa tay ngăn cản, bởi vì quán tính quá lớn nên trực tiếp kẹp lên ngón tay của cô, rất may Sở Tích không tính là được nuông chiều từ bé, thậm chí có chịu đau cũng chỉ là đau một chút, kêu nhẹ một tiếng.
Thịnh Đường không nghĩ tới cô còn có thể làm như vậy, quét mắt nhìn ngón tay của cô, lại lần nữa liếc mặt của cô, đã thấy cô đau đến mặt mày nhíu lại, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng.
Da thịt của Sở Tích đặc biệt trắng cho nên bị thương một chút vẫn sẽ hiện rất rõ ràng.
Cô thấy anh không nói lời nào, yên lặng liếc nhìn ngón tay của mình, sau đó đưa đến trước mặt của anh: “Bị… Bị thương.”
Vết bầm màu tím đậm nhìn rất rõ ràng.
Thịnh Đường liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: ” Đấy là do cô tự làm tự chịu.”
” Anh đưa em đi bệnh viện đi…”
“Không đi.”
Cô rũ giọng thương lượng: “Thuận tiện cho em đi một đoạn đường ngắn là được.”
Người đàn ông vẫn lãnh đạm thờ ơ nói:”Không thuận tiện chút nào.”
Vẻ mặt cô mờ mịt: ” Anh… Ghét em à?”
” Cô không nhìn ra sao?”
Cô ủy khuất nhưng vẫn rất cố chấp: “Nhưng anh đã nói là anh sẽ mãi mãi thích em mà.”
Giọng nói cô như nước suối ngày thu vậy, mang theo lạnh lẽo thấm da thịt nhưng lại mềm mại vô cùng.
“Tôi cũng đã nói tôi không muốn người phụ nữ đã được người khác dùng qua.”
Mặt cô trắng nhợt, đầu càng cúi thấp hơn, tay chân cũng từ từ thu về, người lui về phía sau hai bước, nhường lại đường.
Thịnh Đường ngước mắt liếc nhìn cô một cái.
Bộ dáng này của cô, mặc dù không tính là mất đi vẻ quý phái sang trọng, nhưng so sánh với dáng vẻ kiêu ngạo trước kia, toàn thân cao thấp tỉ mỉ so sánh với Trì Hoan, đã không nhìn ra vết tích của một thiên kim tiểu thư như lúc trước,lại giống như là viên ngọc bị phủ một lớp ánh sáng ảm đạm.
Bộ dạng cúi thấp đầu giống như là “Quả đông lạnh.”
Mấy giây sau anh thu hồi lại tầm mắt, giơ tay kéo cửa xe lên, mặt không cảm xúc nổ máy rời đi.
… …
Xe dừng tại bãi đỗ xe của biệt thự.
Mặc Thời Khiêm xuống xe trước, vòng qua đầu xe đưa tay mở cửa xe, cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi: “Xuống xe thôi.”
Ánh sáng tự nhiên bên trong bãi đỗ xe không bằng ánh đèn sáng ngời bên trong phòng, chiếu lên trên người của hắn nửa sáng nửa tối, trong thoáng chốc có loại thần bí đến cực điểm.
Trì Hoan nhìn hắn, đưa tay ra.
Người đàn ông hơi hơi nhướn mày.
” Em không muốn tự đi đâu… mang giày cao gót rất mỏi.”
Cô chính là mở mắt nói bừa, cô đi giày cao gót cũng đã sớm quen, huống chi hôm nay không có đi một đoạn đường nào.
Mặc Thời Khiêm coi là cô đang làm nũng, hoặc chính là tính tình hay làm nũng của cô.
Hắn bất giác hiện ra mấy phần tươi cười, cúi đầu ôm cô ra.
Trì Hoan vòng tay qua cổ của hắn, nhìn gương mặt đẹp trai: “Anh mới vừa làm ra chuyện như thế, người khác đều biết chúng ta ở cùng một chỗ.”
Hắn thản nhiên nói: ” Ừ, để anh xem còn ai không sợ chết còn dám tặng hoa hồng cho em.”
“Mặc Thời Khiêm.”
“Hửm?”
“Anh chỉ là muốn mượn cớ, để cho Thịnh Đường đưa em tới đây, trước kia anh thật đã chuẩn bị tìm em đóng phim?”
Nam nhân nở nụ cười nhạt: “Cho em đi chỉ là vì để cho Thịnh Đường đi, nhưng trước là anh đã chuẩn bị cho em đóng phim, anh cũng đã đầu tư cho em rồi.”
Cô mím môi: “Vậy tại sao cho tới bây giờ anh cũng không nói với em?”
“Vì còn chuẩn bị, hơn nữa tay em còn chưa có dưỡng thương tốt.”
Cô nháy mắt mấy cái: “Anh đang chuẩn bị để em diễn cái gì à?”
“Khương Tung.”
“Ông ta a, ông ta tìm anh hay anh tìm ông ta?”
Khương Tung cô cũng có biết đến, so ra có kém hơn vị đạo đứng đầu là Chương Diên kia, nhưng cũng là một vị đạo diễn trẻ tuổi có phong cách quay phim tốt, khá có danh tiếng, cũng đứng riêng một góc trời, chẳng qua là anh ta về cơ bản không có năng lực ở mảng kinh doanh, mặc dù có tài hoa, thậm chí ở nước ngoài nhận được mấy giải thưởng lớn nhưng vẫn không có biện pháp bảo đảm doanh thu phòng vé.
Nếu như bây giờ cô vẫn còn là minh tinh đang nổi tiếng nhất, còn là thiên kim Thị trưởng thành phố thì cô rất tình nguyện cùng Khương đạo diễn hợp tác —— bởi vì bản thân cô cần phim điện ảnh chất lượng, mà hơn nữa khi đó cô cũng không quá để ý lượng bán vé, thích liền diễn thôi.
Mặc Thời Khiêm đơn giản giải thích mấy câu: “Anh ta tìm Đường thị đầu tư phim mới, bởi vì loại hình cùng đề tài bị cự tuyệt, trăn trở tìm tới anh.”
Hắn thản nhiên nói tiếp: “Anh đoán em sẽ nguyện ý hợp tác với anh ta.”
Thật ra thì không phải là hắn cho rằng cô nguyện ý mà là do cô từng xem qua một bộ phim điện ảnh của Khương Tung, trong lúc vô tình thuận miệng nói ra một câu.
Trì Hoan hơi hơi quyệt môi: “Em nguyện ý a, nhưng là em bây giờ đang thiếu tiền, hơn nữa bây giờ hình tượng của em không tốt sẽ liên lụy đến lượng bán vé của bộ phim đó.”
Nhưng Chương Diên lại bất đồng, lấy địa vị của ông ta, hơn nữa cộng thêm Bùi Dịch, một cái minh tinh bị xuống dóc như cô còn chưa đủ ảnh hưởng tới bọn họ.
“Em thiếu tiền sao?”
“Em đương nhiên thiếu tiền.”
“Em thiếu tiền chỗ nào, anh không có đủ tiền sao?”
Trì Hoan nhìn khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, gương mặt tuấn tú, thần sắc lãnh đạm vô cùng, giống như là nói một câu sẽ tìm ra vấn đề bất thường
Trái tim kịch liệt nhảy xuống, nhưng là sắc mặt vẫn như thường, chẳng qua cô là lầu bầu nói: “Tiền của anh vẫn là của anh, em cũng không phải là vợ của anh.”
Nói xong cô liền hối hận, lời nói này giống như là đang ám chỉ cái gì đó.
Quả nhiên, bước chân của nam nhân dừng lại.
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn cô: “Nếu kết hôn mới có thể cho em cảm giác an toàn, chúng ta liền có thể kết hôn?”
“Cái…cái gì?”
“Gả cho anh, chúng ta kết hôn!.”
Giọng nói của hắn thật thấp, trầm trầm, thậm chí không có bất kỳ khác biệt gì so với bình thường, Trì Hoan lại hoàn toàn ngây dại, thật lâu mới xác nhận… Hắn hiện tại rất nghiêm túc nói với cô chuyện kết hôn.
Mặc dù nam nhân như Mặc Thời Khiêm, hai chữ kết hôn từ trong miệng hắn nói ra chính là rất nghiêm túc.
“Không… Không muốn.”
Cơ hồ là cô không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, làm cho Mặc Thời Khiêm lập tức cau mày, âm thanh trầm hơn thêm vài phần: “Em không muốn gả cho anh?”
Đây là… Vấn đề có nguyện ý hay không sao? Hơn nữa giữa bọn họ… Chẳng lẽ đã tiến triển đến độ có nguyện ý gả hay không rồi?
Huống chi… Tại sao cô nhất định phải nguyện ý gả cho hắn?
Cô yên lặng mấy giây, để cho Mặc Thời Khiêm phát tiết sự không vui. Hơn nữa hai ngày này cô luôn lãnh đạm, coi như là ở trên giường, cô cũng là một bộ mặc hắn định đoạt, nhưng không thèm để ý lời nói và thái độ của hắn.
Hắn rất là không thích thái độ lười biếng không chút để ý gì của cô khi nói chuyện với hắn, nhìn như nghe lời nhưng thật ra thì rất không thân mật.
Giọng người đàn ông cao lên, gương mặt tuấn mỹ cũng có chút âm trầm: “Trì Hoan, thời điểm ở chung với anh, trong lòng không phải vẫn còn nghĩ tới người đàn ông khác chứ? Mạc Tây Cố hay là người đàn ông đã tặng hoa hồng kia?”
Ánh đèn của phòng khách rất sáng, cô có thể thấy rõ ràng biểu tình trên mặt của hắn.
Mới vừa rồi tại buổi dạ tiệc trong quán rượu, đừng nói đám người kia sợ hắn, ngay cả cô đều cảm thấy hắn thâm trầm đáng sợ. Nhưng bây giờ, dù lông mày nhăn lại, trong mắt hắn đã tràn đầy tức giận nhưng cô một chút cũng không cảm thấy sợ hãi.
Ngược lại cô lại nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nếu như có thì sao đây?”