Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 148: Chú không thấy lão tử bị kẹo da trâu dính chặt rồi hả?

Edit: Cẩm Quỳ
Beta: Stuki^^
So với tâm tình phật phồng tức giận của Thịnh Đường, Mặc Thời Khiêm lại rất lãnh đạm, hắn sờ đầu cô gái trong ngực:”Bên ngoài lạnh, em ở trong xe chờ anh đi?”
“Xe hư rồi.”
” Ừ, vậy em gọi điện thoại cho An Kha, để cho cô ấy lái xe tới đón chúng ta.”


Trì Hoan nhìn hắn một cái, lại liếc mắt nhìn người đàn ông đang đứng ngoài xe, mím môi ồ một tiếng, sau đó mới từ trong ngực nam nhân lần nữa trở về chỗ ngồi.
Mặc Thời Khiêm lúc này mới đưa chân ra, giẫm trên mặt đất, xuống xe.


Hai người chiều cao không sai biệt lắm, bình thường cơ bản không nhìn ra chênh lệch bao nhiêu.
Giằng co như vậy, không khí giương cung bạt kiếm, hai người đàn ông xuất sắc cứ như sắp lao vào hủy diệt đối phương khiến người ta sợ đến mức kinh hồn táng đảm.


Mặc Thời Khiêm liếc anh một cái, lại liếc mắt nhìn chiếc xe bị đụng lõm, cười một tiếng: “Thế nào, cậu muốn đánh với tôi?”


Trên gương mặt tuấn mỹ của Thịnh Đường hiện ra khinh thường, chân dài lui về sau một bước, cười lạnh lành: “Lão tử nhìn chú đã rảnh rỗi như vậy? Muốn đánh lộn? Tới…”
Âm thanh hơi ngừng, còn chưa kịp động thủ.


Bởi vì anh đã bị một nữ nhân lao tới ôm một cái, thậm chí bởi vì dung lực quá lớn, thân hình cao lớn của anh lui về phía sau hai bước. Trong lúc nhất thời không khí bỗng yên tĩnh lạ thường.
Mùa đông về đêm, gió rất lớn.


Sở Tích so với nữ nhân bình thường cũng coi là cao, nhưng trước mặt Thịnh Đường, cô nhón chân lên mới có thể vòng tay qua cổ anh, thân hình nho nhỏ giống như là vật trang trí treo ở trên người anh.


Gương mặt đẹp trai của Thịnh Đường không biểu tình, mắt vẫn nhìn người đàn ông cách anh không tới nửa thước.
Trì Hoan cầm điện thoại di động gọi cho An Kha, xuyên qua cửa sổ xe bằng thủy tinh, trong lúc vô tình thấy hính ảnh kia thì chợt giật mình.


Thịnh Đường cúi đầu, liếc nhìn người con gái đang ôm mình, sau đó tầm mắt liền dời đến chỗ khác, giơ tay lên chạm vào eo của cô gái, không chút do dự liền muốn kéo cô ra khỏi người mình.
Cô gái cảm thấy được anh muốn kéo mình ra càng dùng sức ôm cổ của anh, nhón chân lên, ngẩng đầu hôn anh.


Thịnh Đường ước chừng là không có phòng bị, đã bị cô hôn lên.
Giữa lông mày của anh chỉ có sự lạnh lùng, lực đạo ở bàn tay tăng thêm, siết lấy eo của cô gái. Ngang hông Sở Tích đau nhức, cô ngửa đầu nhìn anh, kêu thành tiếng, có chút ủy khuất: “Thật là đau…”


Đôi mắt Thịnh Đường hơi híp, rũ mắt liếc Sở Tích một cái, âm thanh xưa nay vẫn ung dung, nay lại rất lạnh:”Tay, lấy ra cho tôi.”


Sở Tích nhìn thần sắc lạnh nhạt của anh, khuôn mặt trắng nõn có chút kinh ngạc luống cuống, nhưng tay vẫn không nới lỏng ra, ngón tay thậm chí siết càng chặt hơn, lắp bắp khẩn trương: “Không… Không muốn.”


Người đàn ông sắc mặt lạnh như hàn băng, tay tiếp tục dung sức ở hông của cô, cố hết sức phải đem cô từ trên người mình tách ra.
Hẳn là cực kỳ đau.
Cơ thể cô không thả lỏng: ” Anh đừng như vậy dùng sức bóp em, thật là đau.”
“…”
Một trận gió lại quét qua.


Sở Tích vốn mặc váy lại khoác một cái áo khoác không quá dày, bả vai co lại, càng thêm thân mật tựa sát vào trong ngực của người đàn ông, mặt áp lên bộ ngực của anh.
Thịnh Đường “…”
Anh ngước mắt nhìn Mặc Thời Khiêm: “Cút cho lão tử!.”


Người sau nhàn nhạt mắt liếc nữ nhân dính trong ngực anh, thản nhiên nói: ” Cậu không phải là muốn đánh lộn sao? Tôi đang chờ!.”
Thịnh Đường cười nhạt: ” Chú không thấy lão tử bị kẹo da trâu dính chặt rồi hả?”
Mặc Thời Khiêm “…”


Hắn thuận miệng thản nhiên nói: “Xe là cậu đâm hỏng, đợi sửa xong, đều ghi hóa đơn cho cậu.”
An Kha xuất hiện rất nhanh, chiếc xe lái lới không phải là chiếc Ferrari màu trắng kia, mà là chiếc xe sang trọng khác, Trì Hoan trước kia cũng thấy qua ở tầng để xe trong biệt thự của Mặc Thời Khiêm.


Cô bị người đàn ông kéo lên xe, An Kha lái xe, hai người bọn họ đều ngồi ở phía sau.
Trì Hoan suy nghĩ một chút mới nhớ, nghiêng đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: ” Anh không phải nói rằng…muốn cho em gặp nhà đầu tư hay sao?”
” Em đã thấy qua rồi đấy.”
Đâu?


Một lúc lâu sau cô mới kịp phản ứng:” Anh để cho em gặp… Là anh?”
“Ừm.”
” Anh không là muốn cho em tới gặp anh… nên anh để cho Thịnh Đường tới… Chứ?”
Khó trách cô từ đầu đến cuối cũng không gặp được nhà đầu tư kia.


Lại còn bị một đám người không liên quan đến bắt nạt.
Mặc Thời Khiêm lại ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn vừa vặn thấy cô có chút ủy khuất cùng mất mác.


Hắn đưa tay tới, nâng cằm của cô, để cho mặt của cô quay về hướng của mình, thấp giọng ôn hòa: “Xin lỗi, khi đó anh đang gọi điện thoại, cho nên mới xuất hiện chậm.”
Cô cúi đầu, gương mặt có chút bực bội: ” Em không sao.”


Nếu không có hắn, gặp phải những chuyện này cô cũng không thể bình thường hơn được, hơn nữa khi đó căn bản sẽ không có người ra mặt vì cô, chớ nói chi là… Bắt người ta xếp hàng cúi người nói xin lỗi với cô.
… …
Bãi đỗ xe trước quán rượu.


Thủ hạ của Thịnh Đường rất nhanh phóng xe tới.
“Ha, Thất ca, cái xe này làm thế nào lại va thành như vậy được, t*ng trùng lên não sao?”
Thịnh Đường lạnh liếc tên đàn em một cái: “Cái gì mà t*ng trùng lên não, xe này cậu không nhận ra?”


Đàn em mới vừa rồi không có chú ý, lúc này mới nhìn sang, chờ thấy rõ rồi, nhất thời trầm mặc: “… Em lú nãy không có nói gì!?”
“Gọi điện thoại thông báo người tới kéo đi.”
” Được, Thất ca.”


Đàn em vừa cúi người gật đầu nhìn Thịnh Đường bước tới xe, một bên nghi hoặc nhìn đại mỹ nhân đi theo sau lưng Thất ca…
Thịnh Đường mở cửa xe, muốn bước lên.
Nhưng vạt áo khoác ngoài bị người kéo lại.


Anh xoay người, lạnh lùng liếc nhìn người con gái bên cạnh, nheo mắt lại, giọng mỉa mai lạnh lùng:”Cô chuẩn bị theo tôi tới khi nào đây?”
Con ngươi đen trắng rõ ràng nhìn anh: “Tại sao anh không để ý tới em?”
“Phí lời, đừng ép tôi cho người ra tay với cô.”


Cô dường như lại càng ủy khuất nhưng mắt vẫn không nháy mắt một cái nhìn anh:” Tại sao anh lại đổi tên rồi hả?”
Thịnh Đường nhìn cô, đột nhiên cười cười: “Cô còn có mấy cái tại sao nữa?”
“Tại sao anh không đến tìm em?”


Người đàn ông cong môi nói: “Tại sao tôi phải đi tìm cô?”
“Em nghĩ anh… Nghĩ anh…”
Cô còn chưa kịp nói xong, đôi môi mỏng lạnh lẽo đã phun ra hai chữ không có nhiệt độ:” Đã chết?”


Dĩ nhiên cô nghe được sự lạnh nhạt cùng châm biếm trong lời nói của anh, thần sắc trên mặt lộ ra luống cuống, mím môi: “Bọn họ đều… Nói cho em biết như vậy…”
Thịnh Đường một tay đút vào túi quần, hai mắt nheo lại cười như có như không nhìn cô: “Cho nên cô liền kết hôn?”
“Em…”


Cô chỉ kịp nói một câu, bàn tay của người đàn ông đã nắm lấy cằm của cô, không để ý đến sự đau đớn của cô mà siết chặt, giọng nói hấp dẫn gợi cảm rót vào tai lại thật lạnh đến thấu xương: “Tôi có nói với cô nếu cô dám gả cho người đàn ông khác thì không cần tới tìm tôi nữa chưa?”


“Nhưng em với anh ta không có… Chưa từng có…”
Anh giễu cợt, ngữ điệu phong lưu không kiềm chế: ” Không có làm sao?”
Rõ ràng là giọng châm biếm, nhưng cô vẫn lập tức gật đầu, khuôn mặt trắng nõn lộ ra khẩn trương quẫn bách: “Thật không có…”


“Ai biết được?! ” Thịnh Đường hời hợt cắt đứt lời cô, bàn tay buông cằm cô ra, nhẹ nhàng vỗ một cái lên khuôn mặt xinh đẹp: ” Ha, tôi thật không biết hôm nay nếu người đàn ông long trọng cầu hôn cô biết cô như vậy, còn đã ly dị… Thì còn muốn cô hay không?”