Edit: Cẩm Quỳ.
Beta: Stuki.
Cô trực tiếp trở lại phòng ngủ, đem máy sấy tóc ném ở trên ghế sa lon, sau đó đi tới mép giường vén chăn lên và nằm xuống.
Mặc Thời Khiêm dĩ nhiên là theo vào, thuận tay khóa cửa lại.
Hắn rũ mắt liếc cái máy sấy tóc bị ném lên bàn, đưa tay cầm lên rồi đi tới bên giường.
Trì Hoan quay lưng về phía hắn.
Gió ấm áp thổi trên tóc của cô, lướt qua da đầu của cô.
Trong phòng ngủ an tĩnh chỉ có thanh âm của gió thổi.
Mặt của Trì Hoan chôn ở gối trong, nhắm mắt lại.
Một lát sau, thanh âm của nam nhân nhàn nhạt vang lên: “Trì Hoan, em ngồi dậy mau, thổi khô mái tóc đã.”
Cô không có mở mắt, giọng điệu cũng rất lãnh đạm: “Khô rồi.”
Ngón tay thon dài cùng khớp xương rõ ràng xen qua mái tóc của cô: “Chưa khô, sẽ bị cảm mạo, dậy.”
Hắn nói chuyện dường như vĩnh viễn là cái giọng điệu này, lời ít ý nhiều.
Không khí giằng co gần mười giây đồng hồ, Trì Hoan vẫn ngồi dậy.
Cô cúi đầu, cằm đặt tại trên đầu gối, tóc dài buông xuống, che lại hơn nửa bên mặt của cô, yên lặng ngồi đó, mặc cho hắn thổi.
Mặc Thời Khiêm không mở miệng nói chuyện, còn cô thì ngay cả ánh mắt đều nhắm lại.
Sấy khô tóc kéo dài tới mười phút mới ngừng lại, Trì Hoan lại lần nữa nằm xuống giường.
Nam nhân đơn giản thu dọn một chút, cũng vén chăn lên nằm xuống giường, tắt toàn bộ đèn trong phòng ngủ.
Không gian hoàn toàn yên tĩnh, một bóng tối bao trùm.
Trước kia Trì Hoan đã quen ngủ một mình một giường, thích bá chiếm vị trí giữa, sau đó ngủ cùng hắn cũng không thể từ bỏ cái thói quen này, Mặc Thời Khiêm mặc dù không mập, nhưng nam nhân thân hình to lớn, luôn chiếm một chỗ rộng.
Lâu dài liền biến thành cô ngủ ở chính giữa còn hắn thì ôm lấy cô.
Nhưng bây giờ cô nằm gọn trong 1phần ba giường, nghiêng người về phía cửa sổ.
Mặc Thời Khiêm đưa tay ra, đem cả người cô mò được ôm vào trong ngực, giọng nói bình thường hỏi: “Em đây lại đang cáu kỉnh với anh?”
Lại?
Trì Hoan cắn môi, hắn nói là lại, cô thật giống như không có cách nào phản bác.
Hắn thật giống như không cần nói nhiều, đơn giản cũng có thể chế trụ cô.
Có thể là tính tình của cô cũng chỉ có thể phát ra ngoài.
Cô không lên tiếng.
Người đàn ông cúi đầu đến gần cô, hô hấp đều phả vào bên trong cổ của cô: “Trì Hoan?”
Thanh âm này, hình nhưng đã có mấy phần mùi nguy hiểm.
Trì Hoan cắn môi, ngón tay siết chăn thật chặt, tự dưng bực mình, tự dưng ủy khuất, kiềm chế thấp giọng nói: “Em buồn ngủ.”
Trong bóng tối, người đàn ông lật người lên chế ngự cô ở phía dưới, cúi đầu liền ở trong bóng tối chính xác tìm tới môi của cô, hôn lên.
Khoảng thời gian này, buổi tối bọn họ dù không làm nhưng vành tai và tóc mai vẫn chạm vào nhau, thân mật một phen. Điều này đã là một thói quen.
Trì Hoan nghiêng đầu tránh khỏi nụ hôn của hắn, tăng cao âm lượng nói: “Mặc Thời Khiêm, em nói em buồn ngủ, không muốn làm, tối hôm nay không muốn làm.”
Thật ra thì Mặc Thời Khiêm cũng không phải không thể không làm.
Bởi vì bọn họ tối hôm qua mới triền miên.
Nhưng từ bữa ăn tối hôm nay tâm tình cô liền bắt đầu dị thường, tự nhiên hắn cũng cảm thấy.
Thân thể của nữ nhân so với nam nhân thành thực hơn, Trì Hoan khoảng thời gian này rất ít cự tuyệt hắn, cho dù cự tuyệt, cũng chỉ là tiểu nữ nhân giả bộ chối từ, hờn dỗi mà thôi.
Cô rút cánh tay bị nam nhân dễ dàng đè ở trên gối ra.
Trì Hoan đem nửa bên mặt đều chôn vào gối, cắn môi nói: “Em nói là em không muốn làm.”
Ngược lại hắn không có tiếp tục xâm phạm cô, chẳng qua là lấy tư thế như vậy đè ở trên người của cô, không để cho cô giãy giụa: “Hôm nay em đi gặp người đầu tư, ông ta khi dễ em sao?”
Không có ánh sáng, không ai thấy được vẻ mặt của ai.
Cô nhắm mắt, khẽ cười, thản nhiên nói: “Trước mắt em đang ở trong tình huống như thế này, có người muốn khi dễ em, không phải là không thể bình thường hơn được sao?”
Mặc Thời Khiêm nhíu lại lông mày, âm thanh ép xuống: “Hôm nay em đã gặp người nào?”
Tĩnh lặngmột chút: “Không có ai khi dễ em cả.”
Nam nhân xì khẽ: “Vậy tại sao sắc mặt em lại thành như vậy?”
“Ở trong lòng anh, em bị khi dễ thì phải giận cá chém thớt toàn thế giới sao?”
“Cho nên?” Hắn nhàn nhạt tỏ ra đã hiểu, ngữ điệu không biết: “Vậy là em đang cáu kỉnh với anh.”
Trì Hoan không lên tiếng, mặc dù trong bóng tối thì cái gì cũng đều không thấy được, nhưng cô vẫn nhắm mắt lại.
“Nói đi, bởi vì sao?”
Lúc nói chuyện, sự ôn nhu và lạnh lùng của người đàn ông này đều chỉ cách một con đường.
Cô có thể tưởng tượng biểu tình của hắn lúc nói những lời này, chưa nói tới không nhịn được, nhưng giống như là đối mặt với một đứa bé tự do phóng khoáng lại không hiểu chuyện thì đã không còn kiên nhẫn nữa.
“Không có!” tay cô nắm thật chặt, giọng nói thật thấp lẳng lặng nói: “Chẳng qua là nói chuyện hợp tác không thuận lợi, tâm tình em không tốt, Mặc Thời Khiêm, em buồn ngủ, thật không muốn làm.”
Qua mười giây đồng hồ, nam nhân nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó buông lỏng sức lực kiềm chế tay cô, từ trên người của cô đi xuống, nằm lại ở vị trí như cũ.
Hắn cũng không nói thêm cái gì, thậm chí cũng không tiếp tục ôm lấy cô.
Cho đến không khí an tĩnh giống như bọn họ đều đã ngủ thϊế͙p͙ đi, âm thanh nữ nhân thật thấp tinh tế đột nhiên vang lên: “Mặc Thời Khiêm, anh không thích em trở thành tài nữ màn bạc sao?”
Hắn không có chút rung động nào trả lời một câu: “Không có, em thích là được.”
Qua ba giây, cô mới khe khẽ ồ một tiếng.
Mình thích là được…
Đúng là sự tình chỉ có mình cô quan tâm.
… …
Do buổi tối Trì Hoan ngủ sớm, nhưng rất khuya mới ngủ được, sáng ngày thứ hai đợi đến khi cô tỉnh lại thì nam nhân đã sớm đi làm.
Rửa mặt xong thay quần áo khác, cô đang chuẩn bị ăn một chút gì đó liền nhận được điện thoại của Bạch lão.
Âm thanh vẫn già dặn mà nhàn nhạt nói: “Trì tiểu thư, suy nghĩ kỹ chưa?”
Trì Hoan lãnh đạm: ” Hình như tôi đã không đáp ứng.”
“Tôi thấy chuyện này đối với cô mà nói chính là một con đường sống.”
“Bạch lão tiên sinh, Bạch nhị tiểu thư gặp được Mặc Thời Khiêm sớm hơn tôi, Mặc Thời Khiêm không thích cô ấy, không có tôi thì anh ấy vẫn như thường sẽ không thích, ngài làm những thứ này có lợi ích gì?”
“Tôi chỉ muốn làm một vụ giao dịch với cô, Trì tiểu thư, thế nào mà lời cô nói lại giống như tôi đã làm gì thương tổn đến cô.”
Trì Hoan mím môi, không nói gì, mặt không gợn sóng đem điện thoại di động cắt đứt cuộc trò chuyện.
Còn chưa buông xuống, điện thoại di động lại rung lên.
Người gọi tới chính là Diêu tỷ: “Hoan Hoan, em ngay lập tức, lập tức tới công ty ngay đi.”
Trì Hoan ngẩn ra, suy đoán đại khái là chuyện công việc: “Biết rồi, em tới ngay đây.”
An Kha đưa cô đến gần cửa công ty, trên đường đi Diêu tỷ lại gửi cái tin nhắn nói cô đến một quán cà phê gần công ty.
Cô vẫn còn đang tìm vị trí, Diêu tỷ từ xa đã đứng lên vẫy tay với cô.
Cô cho là mình tới trễ, giẫm trên giày cao gót vội vội vàng vàng đi qua: “Diêu tỷ…”
Vốn chỉ là có chút thở hổn hển, vô tình cúi đầu liếc nhìn người đàn ông ngồi đối diện với Diêu tỷ, kết quả khi cô thấy rõ ràng khuôn mặt anh tuấn phong lưu phía đối diện kia, gương mặt tinh xảo giật mình tại chỗ.
“Bùi… Bùi Dịch.”
So với Mặc Thời Khiêm hai sáu, hai bảy tuổi, người đàn ông lớn hơn một hai tuổi liền lộ ra khí chất thành thục của tuổi ba mươi, nhìn cô cười: “Tiểu cô nương, tay cô thế nào rồi?”