Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 126: Làm cho cánh tay của người đàn ông chậm một nhịp liền lơ lửng ở trong không khí

Edit: Cẩm Quỳ
Beta: Stuki°°
Trì Hoan từ đầu đến cuối đều cười nhạt, khi nghe câu cuối cùng chợt cứng lại.
Từ khi cô biết người đầu tư là Bạch lão, cô liền đoán được bữa tiệc tối nay là Hồng Môn yến.


Thậm chí cô có thể đoán được mục đích mà ông ta ép cô rời khỏi Mặc Thời Khiêm, dù sao thì con gái lão cũng thích người đàn ông này.
Thấy săc mặt Trì Hoan thay đổi như trong dự liệu, Bạch lão không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Nhưng cậu ta không có làm vậy, đúng hay không?”


Trì Hoan không lên tiếng, mặt từ từ cứng lại, không biểu tình.
“Nó có năng lực này, nhưng không có thay cô làm bất cứ chuyện gì… Trơ mắt nhìn cô bị truyền thông mắng, bị bạn trên mạng mắng, bị hủy hợp đồng quảng cáo, không nhận được tác phẩm mới…”


Bạch lão nhìn biểu tình đã không kiềm chế được của cô, đáy mắt xẹt qua nụ cười nhạt, mặc dù vẫn thông minh tỉnh táo hơn so với trong tưởng tượng, nhưng chung quy vẫn là một cô bé hai mươi tuổi thôi.


“Cô là người phụ nữ của cậu ta, nếu như không có biện pháp giúp cô thì coi như thôi đi, nhưng rõ ràng có thể giúp, lại khoanh tay đứng nhìn… Trì tiểu thư, nghe nói thời điểm người ở viện kiểm soát điều tra tài sản của cô, tất cả đều là do chính cô tự kiếm được, cũng không có quan hệ gì với cha hết, cho nên kinh tế đã độc lập từ sớm… Nhắc tới cái điểm này, tôi còn thật khâm phục cô, nhưng là… Cô đã cho rằng đến cha ruột mình còn không nhờ vả được, chẳng lẽ cảm thấy nam nhân thì có thể?”


Trì Hoan từ đầu tới cuối chỉ duy trì yên lặng.
Ngay từ đầu mỉm cười đã sớm không thấy đâu rồi, mười ngón tay đan vào nhau, siết thật chặt.


Bạch lão cười nhẹ: “Mặc dù cậu ta không nguyện ý ra tay giúp cô, nhưng khẳng định là nguyện ý nuôi cô, dù sao thời điểm lúc trước ở cùng với Lương Mãn Nguyệt đã nuôi cả nhà cô ta, chỉ cần cô nguyện ý làm con chim hoàng yến được nam nhân nuôi dưỡng là được.”
… …


An Kha không có theo Trì Hoan nên không thấy được người đầu tư, nhưng xe đậu bên ngoài, gần đến giờ dùng bữa trưa mới thấy Trì Hoan lững thững đi ra.


Ngồi trong xe, An Kha từ trong kính chiếu hậu chú ý tới tâm tình của Trì Hoan không như lúc mới tới, cô ấy yên lặng không nói gì nhìn ra ngoài cửa xe, gương mặt xinh đẹp là sự ngơ ngác và kinh ngạc.
An Kha chủ động hỏi: “Trì tiểu thư, cô gặp người đầu tư có thuận lợi không?”


Trì Hoan thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn ngón tay tràn đầy vết thương chưa lành: “Tạm được đi, không thể nói thuận lợi hay không thuận lợi.”
“Cô cũng đừng quá lo lắng.”
Trì Hoan miễn cưỡng cười một cái, chợt hỏi: “Cô làm việc cho Mặc Thời Khiêm sao?”


? An Kha sững sờ, rất nhanh đáp trở lại: ” Đã được hai ba năm rồi. Nhà tôi mở võ quán Taekwondo, từ nhỏ tôi đã đi theo cha học võ thuật, thời điểm tôi lên đại học, trong nhà nợ rất nhiều tiền, nghe bằng hữu nói làm bảo an ở 1999 tiền lương rất cao, tôi phải đi xin việc, sau đó Mặc tiên sinh phân phó tôi đi bảo vệ Lương tiểu thư…”


Tựa hồ là ý thức được cái gì, An Kha rất nhanh dừng lại, ngay sau đó ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, Trì tiểu thư.”


Trì Hoan tay cuộn tròn thành quyền đặt trên đầu gối, không nói ra được trong lòng là cảm giác gì, giống như là tâm tình có chút trầm xuống, nhưng trên mặt không có lộ ra cảm xúc gì, chỉ thản nhiên nói: “Không sao.”


Yên tĩnh lại, cô lại hỏi: “Đã có cô theo sau Lương Mãn Nguyệt, làm sao cô ấy vẫn bị Đường Việt Trạch theo đuổi như vậy?”


“Bởi vì Lương tiểu thư phần lớn thời gian đều ở trường học, cho nên Mặc tiên sinh không có để cho tôi 24 giờ đều trông cô ấy… Chẳng qua là thời điểm cô ấy với bạn cùng phòng ra ngoài du lịch sẽ lặng lẽ đi theo, đích thực là do tôi sơ sót.”


Huống chi An Kha chỉ phụ trách sự an toàn của Lương Mãn Nguyệt, Đường Việt Trạch theo đuổi cô ấy, cô ( An Kha) cũng hồi báo cho Mặc Thời Khiêm, hắn mặc dù cũng tìm cách cứu vãn, nhưng phần lớn thời gian đều đặt ở công việc.
Trì Hoan ồ một tiếng, không lên tiếng nữa.


Bên trong mặc dù cùng người đầu tư nói chuyện “Hợp tác” đúng thời điểm dùng bữa trưa, nhưng cơ bản chẳng qua là tính tượng trưng, không có ăn cái gì cả.
Đói bụng, nhưng thần kinh chậm chập không cảm thấy đói.


Người giúp việc tự nhiên nghĩ rằng cô đã ăn ở bên ngoài, không có hỏi, chỉ là theo thường lệ pha cho cô một ly trà.
Trì Hoan ngồi trên chiếc ghế chỗ bàn đọc sách, nhìn ly trà nóng tỏa khói trắng lượn lờ trong không khí, mặt lâm vào suy tư.


Có phải thật vậy hay không… Quá chắc chắc cách nhìn đối với Mặc Thời Khiêm rồi hả?
Sự nghiệp của cô đang xuống dốc, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới tại sao hắn không giúp cô cái vấn đề này…
Cô theo bản năng, thuận lý thành chương cho là hắn chẳng qua là không giúp được cô thôi.


Đến hỏi cô cũng chưa từng hỏi qua, căn bản là không có nghĩ tới hắn có thể giúp nhưng lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Thậm chí cô còn ôm lấy hắn kể nể ủy khuất của mình.
Đương nhiên cô cũng không quá tin…


Vẫn là… Bạch lão lừa cô, nhưng lời nói dối như vậy sẽ hủy đi sự tin tưởng của cô.
… …
Sáu giờ tối Mặc Thời Khiêm trở về ăn bữa ăn tối như mọi ngày.
Thời điểm hắn dùng cơm đều không nói chuyện nhiều, trên bàn ăn bình thường đều rất yên tĩnh.


Trì Hoan gắp một miếng bắp hầm xương sườn bên trong bát, từ từ gặm, mấy lần nghĩ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này: “Mặc Thời Khiêm.”
Nam nhân ngước mắt nhìn cô: “Ừ?”


Cô cúi đầu nhìn mấy hạt bắp bị cắn: “Ngày hôm nay em đã đi gặp người đầu tư đó rồi.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông căn bản không có hiện ra bất kỳ tâm tình gì, chỉ qua loa lấy lệ như vậy nhàn nhạt hỏi một câu: “Nói xong rồi sao?”


Đũa kẹp hạt bắp lần nữa gắp để trong chén, Trì Hoan chọc chọc: “Không có.”
Ước chừng là nhìn ra tâm tình cô sa sút, Mặc Thời Khiêm lại hỏi một câu: “Em rất muốn hợp tác với họ?”
Trì Hoan tiếp tục cắn hạt bắp: “Không có.”
Hắn vì vậy cũng không nói gì nữa.


Cô cũng không chủ động mở miệng.
Trên bàn ăn lại yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh dùng cơm.
… …
Buổi tối.
Trì Hoan tắm xong ngồi trên ghế sa lon thổi tóc, người đàn ông đang tắm ở trong phòng tắm, điện thoại di động đặt tại chiếc bàn nhỏ.


Chợt có tin nhắn gửi đến, điện thoại di động chấn động hai cái, màn hình cũng sáng lên.
Trì Hoan đơn thuần là theo bản năng ngẩng đầu nhìn một cái,
Vừa vặn liền thấy nội dung tin của cái tin nhắn kia ——


[ Mặc ca ca, nếu như em thi đậu vào trường học của chị Mãn Nguyệt, lúc đó anh có thể đi sân bay đón em không?]
Mặc ca ca?
Trì Hoan cảm thấy huyết khí một trận dâng trào, đùng một chút liền tắt máy sấy.
Đứng dậy liền ném bỏ cái máy sấy tóc, tiện tay buông sõa vai đi lên sân thượng.


Giờ đã là mùa đông, thời tiết rất rét, gió lạnh đến thấu xương, nhất là mới từ trong phòng ngủ ấm áp đi ra, càng lộ rõ sự băng giá tận xương cốt.


Cô nhìn đèn đuốc sáng choang của ngôi biệt thự xinh đẹp, lỗ tai nghe được động tĩnh mở cửa bên trong phòng ngủ, đại khái là người đàn ông đã tắm xong đi ra.
Lại một lúc sau, cánh cửa sân thượng cũng bị đẩy ra.


Âm thanh trầm thấp mà không vui của người đàn ông vang lên sau lưng: “Trì Hoan, em đứng ở bên ngoài này làm gì, đi vào trong.”
Cô đứng không nhúc nhích, giống như là không nghe thấy.
Chỉ có gió rét thổi bay mái tóc dài của cô, lay động trong không khí.


Mặc Thời Khiêm nhìn bóng lưng của cô, mày kiếm nhăn lại, bước chân dài đi tới, đưa tay muốn ôm ngang hông của cô.
Trì Hoan giống như là cảm thấy được, một giây sau liền quay người sang, mặt không cảm xúc đi đến chỗ khác.


Làm cho cánh tay của người đàn ông đưa tới chậm một nhịp liền lơ lửng ở trong không khí.