Hai tuần trước, đang ngồi khám bệnh thì mình nhận được cuộc điện thoại của cô Ph.
- Bác sĩ ơi, bà mệt. Lát nữa bác sĩ ghé khám được không?
- Dạ, chắc khoảng mười hai giờ cháu mới tới được.
- Cám ơn bác sĩ.
Đúng mười một giờ ba mươi phút mình rời khỏi bệnh viện. Chạy xe được một đoạn thì thấy đuối sức. Cái nắng tháng ba gay gắt đổ lửa xuống mặt đường. Bỏng rát cả người. Thật sự trong lòng muốn quay lại, hẹn chiều đến khám, nhưng lại nghĩ có lẽ bà đang mệt, đang cần mình, thế là tiếp tục đi.
Lúc chui khỏi hầm Thủ Thiêm, xe đang chạy bon bon trên đường Mai Chí Thọ, tự dưng mình thấy trước mắt mình mặt hồ loang loáng nước rất gần. Mình liền đưa tay trái lên dụi mắt. Thì ra... đó là ảo giác, do mặt đường đã phản xạ lại ánh nắng gay gắt.
Mình chợt lặng đi khi nghĩ đến những người đi trong sa mạc. Họ thường xuyên bị “ảo giác”. Khi mệt mỏi, đói lả, nắng nóng gay gắt... họ sẽ thấy ngay phía trước mình là hồ nước xanh mát... rất gần... nhưng đi mãi... đi mãi... đi mãi... không thể tới... cho đến lúc gục ngã.
Bạn thấy không, bước những bước chân an nhiên giữa cuộc đời này rất khó. Đôi khi chúng ta cứ bị “ảo giác” dẫn đi... rồi lạc đường... rồi mất dấu... rồi đánh rơi chính mình lúc nào không biết.
Mười hai giờ mình tới nơi, người lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.
- Đúng như cô nghĩ, bà bị tai biến, nhập viện theo dõi điều trị tốt hơn.
Bà nghe mình nói thế liền giơ tay lên ra hiệu không muốn đi.
- Bà à, bà phải vào bệnh viện, bệnh này không thể ở nhà như những lần trước đâu.
Mỗi lần đến khám bệnh cho bà, mình đều nhớ đến ông - nhà văn LHY một thời lừng lẫy. Nhớ một chiều tháng Ba năm 2011 nơi hiên nhà lặng lẽ, lúc đó ông 91 tuổi, suy kiệt nặng với căn bệnh ung thư, ông đã nắm tay mình thật chặt rồi trao ba cuốn sách với nét chữ đề tặng đứt quãng run run.
Có ai ngờ đâu lần khám ngày Hai mươi ba tháng Hai năm 2012 là lần khám cuối cùng. Ông trút hơi thở cuối ngay trên tay mình.
Bỗng dưng mình sợ... Bà vừa mới tặng mình tập thơ do bà sáng tác.
Trên đường quay lại bệnh viện, mình thầm mong bà có thể vượt qua. Dù vẫn biết con người là có sinh có lão có bệnh có tử. Nhưng khi biết sắp mất đi người mà chúng ta thương yêu, lòng chúng ta... sẽ vô cùng đau xót.
Bà đã sống một cuộc đời mạnh mẽ. Ừ thì như lời bà từng nói: Bác sĩ biết sao không, làm phụ nữ thì yếu đuối, nhưng làm mẹ phải luôn mạnh mẽ kiên cường. Tôi buộc phải li dị ổng vì thời cuộc lúc bấy giờ. Ổng đi tù, một nách tôi nuôi năm đứa con nhỏ. Vất vả và cay đắng lắm.
Đời người... ngỡ là dài lắm... chớp mắt đã thành mây khói. Những trận bão giông ấy khiến nhiều lúc chúng ta tưởng như sẽ ngã quỵ xuống, có ai ngờ một ngày nó tan đi nhẹ nhàng đến không tưởng.
Sáng ngày mai mình sẽ kí giấy xuất viện cho bà. Bà đã khỏe, đã có thể đi những bước chân mạnh mẽ.
Và lúc này mình đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Bước chân con người dù có lắm nhọc nhằn, cuộc đời dù có lắm chông gai và ảo giác... nhưng bạn ơi, mình vẫn tin, ai có trái tim nhân hậu, có tâm hồn bao dung... người đó sẽ luôn đến và đi nhẹ nhàng bình an nhất.