Sáng qua mình thấy nơi phòng cấp cứu có rất nhiều người khóc lóc vật vã, hỏi ra mới biết người thân của họ đột tử do xuất huyết não nặng trên nền tăng huyết áp, béo phì, viêm gan không chịu điều trị.
- Chồng chị có uống rượu bia mỗi ngày không?
- Có.
- Chồng chị có hút thuốc lá không?
- Có.
- Chồng chị có tập thể dục thể thao?
- Không.
- Chồng chị có ăn kiêng?
- Không.
- Chồng chị có biết mình bị tăng huyết áp, viêm gan không?
- Biết, nhưng không chịu điều trị.
Mình nghe đến đó, thì bỏ ra ngoài. Cuộc sống là vậy, nhân nào quả đó. Nhưng nghĩ thương cho người nhà bệnh nhân, đột ngột quá họ khó chấp nhận.
Mình muốn gửi đến họ lời của sư ông, nhưng có lẽ ngay giờ phút ấy họ khó có thể đón nhận.
- Mỗi ngày trong đời sống con phải quán “vô thường”. Tuy tất cả đều là vô thường, nhưng không có nghĩa là tuyệt vọng.
Non xanh đã biết hay chưa
Nước đi ra biển lại mưa về nguồn.
Đây là hai câu thơ của Tản Đà, sư ông đã viết lời bình trong cuốn “Bàn tay cũng là hoa”.
Nếu có người thân qua đời, chúng ta thường nghĩ họ bỏ mình ra đi vĩnh viễn.
Nhưng nếu chúng ta nhìn kĩ chúng ta có thể nhận thấy người thân qua đời đang còn hiện diện trong mỗi tế bào của chúng ta.
Do chúng ta còn mắc kẹt trong hình tướng nên mắc kẹt trong vòng sinh tử.
Nếu chúng ta hiểu tất cả là “vô tướng”, chẳng có gì tận diệt, chỉ là sự luân hồi vay trả trả vay, chúng ta sẽ tự do và hạnh phúc.
Thôi thì, cứ gào khóc đi, sau cơn đau khổ, nắng sẽ lên.
“Non xanh đã biết hay chưa
Nước đi ra biển lại mưa về nguồn.”