Tháng Tư với những trưa nắng chói chang làm mặt ai cũng cau lại và lướt qua nhau vội vã.
Sáng nay mình có khám cho một cô gái 25 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm kỹ nhưng vẫn còn nét ngây thơ.
- Em bị cường giáp bao lâu rồi?
- Dạ, tám tháng. Em khám lần đầu ở Bệnh Viện Ung Bướu, rồi cứ mua theo toa đó uống đến nay.
Mình nhìn toa thuốc Thyrozol 10 mg 2 viên x 2 lần, Hepa x 1 viên x 3 lần, Propranolol 40mg 1 viên x 3 lần. ABC (mình nghĩ là thuốc bổ) 1 viên x 3 lần.
- Liều Thyrozol này điều trị giai đoạn tấn công, chỉ nên dùng khoảng 3 tháng đầu, sao em dùng tới 8 tháng mà không tái khám?
- Em... Em đi làm. Khám bệnh phải chờ đợi lâu lắm, có nhiều khi cả ngày nếu có làm xét nghiệm siêu âm.
- Em vội để làm gì? Thế cái gì đối với em là quan trọng? Sức khỏe? Công việc? Hay đơn giản là em không thể đợi chờ?
- Dạ...
- Em nhìn này, bây giờ TSH em tăng như thế này, FT4 lại bằng 0... Và em siêu âm một thai sống khoảng 12 tuần. Bây giờ em tính sao?
- Dạ, bây giờ em phải làm sao?
Cô bé đó bật khóc tức tưởi. Mấy phút trước, mình đã muốn la thật nhiều, nhưng bây giờ không nỡ. Nhìn những dòng nước mắt lăn dài ấy... sao lời bỗng nghẹn.
- Bác sĩ ơi, thai nhi có sao không? Em bỏ thai được không?
Mình biết cô bé ấy đang rất đau.
- Chồng em đâu?
- Dạ, tụi em chỉ ở với nhau, chưa cưới.
- Em làm nghề gì?
- Công nhân xí nghiệp may.
- Bây giờ để điều trị bệnh cường giáp cho em phải thêm hormon tuyến giáp để ức chế TSH, mà em lại...
- Em quyết định kỹ rồi bác sĩ. Em bỏ thai...
Nhìn dáng cô gái ấy liêu xiêu ra khỏi phòng khám, tim mình như đang bị ai bóp nghẹt. Giá như mỗi bước chân, chúng ta biết đi thật chậm, thật cẩn trọng nhỉ?
Thời còn là sinh viên thực tập, mình từng đứng lặng nhìn mấy bác sĩ nạo thai cho bệnh nhân... từng nhát nạo... từng nhát nạo... như những nhát cắt vào lòng... đau đớn lắm. Có thể những vết nạo ấy sẽ lành theo năm tháng, nhưng vết nạo trong tâm hồn người phụ nữ sẽ được làm mẹ, làm sao mà lành?
Mình biết có rất nhiều nguyên nhân khiến sản phụ đến phá bỏ thai đi trong sự cảm thông và chia sẻ như thai nhi dị dạng, thai ngoài ý muốn do bị cưỡng hiếp...
Mình nhớ có lần một bệnh nhân 42 tuổi vào xin chụp hình cột sống do bị nặng bụng và đau lưng. Mình hỏi: Kinh nguyệt chị có đều không?
Chị ấy trả lời: “Không.”
- Kinh nguyệt không đều lỡ chị có thai làm sao mà chụp X quang được?
- Tôi bị u xơ tử cung làm sao mà có thai.
Bạn có tin được không, kết quả siêu âm thai sống tám tuần, thật may mình chưa kí giấy đi chụp X quang.
Lúc nhận kết quả, chị ấy nhìn mình, mình nhìn chị ấy.
- Bây giờ chị tính sao?
- Bác sĩ tính sao?
Mình biết tính sao chứ? Phụ nữ bị u xơ tử cung rất khó đậu thai, đậu thai lại rất khó giữ... Biết nói làm sao? Phá đi à? Đơn giản là phá đi à?
Bởi... để không có những vết thương, vết nạo sâu hoắm... hãy sống mỗi ngày với trái tim thật hiểu biết.
Chắc hẳn bạn đã đọc Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du? Bạn có nhớ đoạn Thúy Kiều tâm sự khi Thúc Sinh hứa hẹn những lời đá vàng: “Thương sao cho vẹn thì thương. Tính sao cho vẹn mọi đường, xin vâng”.
Bạn ơi, hãy nhớ nhé “thương sao cho vẹn thì thương”, nếu không lại làm lỡ làng những giấc mơ về nhau, và bao nỗi đau, bao mất mát cứ nhiều thêm theo năm tháng... để rồi trái tim chúng ta chai sạn giữa cuộc đời bất trắc vô thường hôm nay.
Cũng ngay hôm nay, mình có khám cho cặp vợ chồng hiếm muộn, đã điều trị vô sinh năm năm rồi mà chưa có con. Mình đã nói với chị y tá: Cuộc đời này lạ thật chị nhỉ? Người đi cầu con hoài chẳng có. Người có rồi lại phá bỏ nó đi.
Chị y tá mỉm cười nói: Là duyên là nghiệp. Mình cũng mỉm cười: Chữ duyên thật bí ẩn, thật nhiệm mầu, cũng thật khoa học... Chữ duyên ấy giải thích được rất nhiều điều mà ta không giải thích được. Nếu ta tin vào duyên vào nghiệp, sẽ nhẹ lòng lắm để ta đi qua cuộc đời.
Và rồi mình khe khẽ hát: Từ trăng thôi là nguyệt, tôi như đường phố nhiều tên. Từ em thôi là nguyệt, tôi xin đứng đó một mình. Từ em thôi là nguyệt, coi như phút đó tình cờ…
Bạn thấy đấy, mình rất hay hát như vậy, hát để ru mình trước những đổi thay bất ngờ của cuộc sống. “Từ em thôi là nguyệt, coi như phút đó tình cờ...”
Coi như phút đó tình cờ... để được nhẹ lòng hơn, để được bao dung hơn, và để được nhìn vào mắt nhau sâu hơn.
Mình hy vọng những bệnh nhân của mình cũng thế, khi gặp những nỗi đau, những biến cố không lường trước được, họ sẽ biết chấp nhận, biết vượt qua, và một lần nữa quay lại cuộc đời với vòng tay rộng mở, với mỗi bước chân đi thật chậm rãi, hiểu biết, yêu thương.