Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 3 - Chương 46: Thiếu

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Hai tay của Vô Tình ôm chặt lấy nữ tử trong lòng, hai tay giam cầm nàng ở trên giường, trong đôi mắt hắn khẽ nheo lại hiện ra một tia sáng khác thường. Ngay lập tức, trong toàn bộ phòng đều truyền lưu không khí làm lòng người nhảy không thôi…

“Không tốt!”

Quân Thanh Vũ vốn khẽ nhắm hai mắt bỗng nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt, trên khuôn mặt tuyệt sắc là một mảnh tái nhợt.

Môi mỏng của nam nhân ngừng ở phía trên nàng, phun ra hơi thở mát lạnh, phả ở trên khuôn mặt của nàng.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Là hoàng nhi!” Đôi mắt của Quân Thanh Vũ trầm xuống: “Ta cảm nhận được Hoàng Nhi đã xảy ra chuyện! Vô Tình, ta muốn đi Phượng Hoàng nhất tộc một chuyến!”

Vô Tình khẽ nhíu mày lại, trong đôi mát lạnh lùng xẹt qua một tia lạnh lẽo: “Ta bồi nàng đi.”

Hắn muốn biết, rốt cuộc là bởi vì ai quấy rầy chuyện tốt của hắn!

……

Quân Thanh Vũ mới vừa đi ra khỏi phòng, một bóng dáng bước nhanh đến, khi nhìn thấy nàng, nháy mắt trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.

“Quân cô nương, vừa rồi minh chủ Liên Minh Luyện Trận Thần Thành muốn gặp ngươi.”

Minh chủ Liên Minh Luyện Trận Thần Thành?

Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Bàng Thiếu Kỳ, nói: “Ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn đi làm, không rảnh đi gặp ông ta, Vô Tình, chúng ta đi thôi.”

Giọng nói vừa dứt, nàng cũng không quay đầu lại đi ra ngoài…

Nhưng mà, khi hai người đi ra viện môn, trong phút chốc một đám người vây xung quanh lại, vây quanh bọn họ ở giữa.

Quân Thanh Vũ dừng chân lại, từ từ nâng ánh mắt thanh lãnh lên, vì thế, dưới hoàng hôn, một giọng nói già nua từ ngoài đám người đã đi tới…

“Quân cô nương.” Diệp Thu mỉm cười, đi tới trước mặt Quân Thanh Vũ, vẻ mặt chân thành tha thiết hỏi: “Không biết ngươi có hứng thú gia nhập Liên Minh Luyện Trận Thần Thành chúng ta hay không?”

Nghe được lời này, Quân Thanh Vũ nghĩ cũng không nghĩ đã cự tuyệt.

“Xin lỗi, ta không có hứng thú.”

Khuôn mặt của Diệp Thu cứng đờ một chút, rất nhanh thả lỏng xuống: “Quân cô nương, ta thừa nhận thực lực của U Minh Thiên Tôn rất mạnh, đáng tiếc thuật luyện trận của ông ta lại không tốt, chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập Liên Minh Luyện Trận chúng ta, ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ, tự mình dạy dỗ ngươi tu luyện thuật luyện trận, hơn nữa truyền thụ tất cả tri thức và kinh nghiệm của ta cho ngươi, nếu ngươi không có Luyện Trận Sư thập nhất cấp dạy dỗ, sợ là một mình ngươi cân nhắc, cho dù lại qua đi trăm năm đều không thể đột phá!”

Không phải Diệp Thu tự tin, mà là ở trong Thần Cảnh, trừ lão gia hỏa Thiên Cơ Tử kia ra, cũng chỉ có thuật luyện trận của ông là mạnh nhất, hiện giờ đã đạt tới thập nhất cấp.

Chỉ cần nàng nguyện ý bái ông ta làm sư, ông có thể truyền thụ kinh nghiệm của mình khi đột phá cho nàng. Lúc đó, trong Liên Minh Luyện Trận sẽ có hai thập nhất cấp…

Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cong khóe môi lên, giọng nói thanh lãnh mà lạnh nhạt vang lên.

“Xin lỗi, làm sư phụ của ta, ngươi… Còn không có tư cách!”

Giờ khắc này, sắc mặt của Diệp Thu hoàn toàn thay đổi.

Ông ta không nghĩ tới nữ nhân này sẽ không biết tốt xấu như thế, lại sẽ cự tuyệt ông ta! Nếu không có một Luyện Trận Sư chỉ đạo, nàng tuyệt đối không có khả năng đột phá đến thập nhất cấp.

“Quân cô nương, ta là nể tình thiên phú của ngươi không tồi, muốn kéo ngươi một phen, cũng chỉ là xuất phát từ lòng tốt, nếu không cần, ta sẽ không miễn cưỡng, chẳng qua hy vọng ở lúc ngươi gặp được bình cảnh không cần hối hận cơ hội ta chưa cho ngươi!”

Diệp Thu cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt dần hiện vẻ cao ngạo.

Đúng lúc này, một tiếng cười từ phía sau truyền đến: “Hối hận cái gì? Không bằng nói cho ta nghe một chút?”

Giọng nói của lão giả mang theo một tia du dương, lại làm Diệp Thu sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Thiên Cơ Tử từ phía sau đi tới, chần chờ hỏi: “Thiên Cơ Tử, sao ngươi lại tới đây?”

Thiên Cơ Tử không trả lời ông ta, cười tủm tỉm đi về phía Quân Thanh Vũ: “Nha đầu, đã lâu không gặp, không nghĩ tới ngươi lại gặp phải chấn động lớn như vậy, Luyện Trận Sư thập cấp trẻ tuổi như vậy, chậc chậc, làm ta giật cả mình…”

Nụ cười của Diệp Thu cứng lại, ánh mắt kinh