Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Giờ khắc này, Cốc Thần cảm thấy nhục nhã chưa từng có, phẫn hận nhìn U Minh Thiên Tôn đứng ở trước mặt, trong lòng tràn đầy không cam lòng và lửa giận.
“Xin lỗi!”
Tuyệt hất cằm, từ trên cao nhìn xuống nam nhân trước mặt, trong mắt đỏ tàn nhẫn xẹt qua một tia âm lãnh.
“Ngươi…”
Sắc mặt của Cốc Thần đại biến, nhìn thấy những tầm mắt đó phóng tới, nghiến nghiến răng, khuất nhục nói: “U Minh Thiên Tôn, lúc trước là ta có lỗi với ngươi, ta không nên khinh nhục thê tử của ngươi…”
Trời biết, khi ông ta nói lời này lòng đều đang nhỏ máu, rồi lại không thể làm gì.
“Ha ha ha!”
Nhìn lão giả quỳ rạp xuống trước mặt mình, U Minh Thiên Tôn cất tiếng cười to, trong lòng là thống khoái chưa từng có…
Mà tất cả điều này, đều là bởi vì đồ nhi của mình.
Cười cười, khóe mắt U Minh Thiên Tôn chảy xuống một giọt nước mắt, trong đầu lại hiện ra một bóng dáng mỹ lệ kia…
Bóng hình xinh đẹp kia ưu nhã cười với ông, dường như đều chưa từng rời đi.
“Cốc Thần, ngươi cho rằng một cái xin lỗi là có thể xoa dịu tổn thương với ta? Ngươi làm hại thê tử của ta rời ta mà đi, làm hại ta cô đơn qua nhiều năm như vậy, khoản nợ này, ta sẽ thanh toán rõ ràng với ngươi!” U Minh Thiên Tôn cười ha ha hai tiếng, sát ý lạnh lẽo ở một khắc kia khuếch tán ra, mang theo lửa giận ngập trời.
Cốc Thần thật sự cảm thấy sợ hãi.
Thuật luyện trận của ông ta vượt qua U Minh Thiên Tôn, thực lực lại kém xa không bằng ông…
“Dừng tay!”
Diệp Thu đột nhiên đứng lên, vội vàng hét ngăn lại.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi…
Chưởng phong của U Minh Thiên Tôn đánh ở trên ngực Cốc Thần, cơ thể của ông ta lập tức xẹt qua một độ cong ở không trung, hung hăng rơi xuống.
Một ngụm máu tươi đột nhiên từ trong miệng phun ra, nhiễm đỏ cả mặt đất…
“Ha ha!”
U Minh Thiên Tôn cười to hai tiếng, hai mắt đỏ rực nói: “Ta phế đi tứ chi của ngươi trước, rồi đi nhận lỗi trước mộ của nàng! Cốc Thần, người đang làm trời đang nhìn, ngươi đã từng phạm phải sai lầm như thế, rồi sẽ có một ngày cần vì thế mà trả giá đại giới…”
Xôn xao!
Trường bào màu xám hiện lên ở trong gió, U Minh Thiên Tôn lại xông về phía Cốc Thần lần nữa. Nhưng mà, ngay ở một khắc này, không trung bỗng nhiên bị kéo ra một lỗ hổng, mấy bóng dáng từ trong cái khe đi ra.
Trong khoảnh khắc, khí thế cường đại phát ra, bức lui U Minh Thiên Tôn vài bước…
“Tiên Tông!”
Vẻ mặt của U Minh Thiên Tôn trầm xuống, lửa giận mãnh liệt trong ánh mắt càng sâu, lạnh lùng nhìn mọi người trống rỗng mà hiện, khóe môi cong lên độ cong dày đặc.
Ở trong những người đó, phía trước chính là một nữ tử bạch y, từ trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới, giữa mày chứa tia kiêu căng.
Mà phía sau nàng ta là một lão giả, một người bất ngờ trong chính là Trường Phong đạo trưởng đã từng ở Vân Cảnh Thành ra tay ngăn cản, xem ra lần này ông ta dẫn cứu binh đến, lúc này không hề sợ hãi nhìn U Minh Thiên Tôn.
“U Minh Thiên Tôn, không nghĩ tới ngươi to gan như vậy, còn dám làm ra phong ba như thế!” Trường Phong đạo trưởng cười lạnh một tiếng, khóe môi cong lên độ cong dày đặc.
Vẻ mặt của U Minh Thiên Tôn trầm xuống một chút.
Nếu đối phương chỉ có một, ông còn có thể ứng phó, nhưng trong những người này trừ người trước thì lại có ba gã Phá Hư…
Người khác, thực lực cũng ở cảnh giới Thần Đan.
“Trường Phong, ông ta chính là U Minh Thiên Tôn theo như lời của các ngươi?”
Nữ tử bạch y khẽ nheo hai mắt lại, lạnh lùng nói: “Người kia dám can đảm cãi lời quy củ Tiên Tông chúng ta chế định?”
“Không sai!” Trường Phong cười lạnh một tiếng: “Còn có đồ nhi này của ông ta, cũng không phải là thứ gì tốt, tàn nhẫn độc ác đến cực điểm, ngay cả người thân cũng đều dám giết hại! Giữ lại nơi này chỉ là một đám tai họa mà thôi! Mộng Nguyệt
//
window.__mirage2 = {petok:"3742742bd4c367ef9de3b20d947c0a2c813dbe85-1589768270-86400"};
//]]>