Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trong sơn cốc, trừ tiếng chiến đấu ra, cũng chỉ có giọng nói của Quân Thanh Vũ. Trong lúc nhất thời, mọi người bất giác nhìn về phía nàng……
Quân Thanh Vũ như không phát hiện ra mà nhìn Tiểu Điện: “Không được sao?”
Trong giây lát Tiểu Điện phục hồi tinh thần lại, nó chớp đôi mắt, nói: “Ngươi…… Vừa rồi ngươi nói cái gì? Xin lỗi, ta không nghe rõ, cũng có lẽ là lỗ tai của ta xảy ra sự cố gì đó, cho nên ảo giác……”
Tiểu Điện cũng điên rồi, mình xuất hiện tật xấu này khi nào? Lại còn ảo tưởng loại đồ vật thần khí này, nó không phải điên rồi thì là cái gì?
Như là nghiệm chứng phỏng đoán của Tiểu Điện, Quân Thanh Vũ nhàn nhạt nói: “Nếu cho ngươi một thần khí, ngươi có thể đột phá đến Thánh Cảnh hay không?”
“……”
Tiểu Điện ngây dại, kinh ngạc nhìn khuôn mặt trẻ tuổi trước mặt này.
Lúc này nó có thể xác định mình không xuất hiện ảo giác!
“Ngươi…… Ngươi nói chính là thật sự? Ngươi cho ta thần khí?” Tim của Tiểu Điện đập rất nhanh, toàn bộ thân thể đều run rẩy không thôi.
Kia chính là thần khí, không phải là cải trắng gì đều có thể tùy ý thấy được, nữ nhân nhân loại này thật sự muốn cho nó thần khí?
A…… Không phải nó đang nằm mơ chứ.
Đang lúc Tiểu Điện có chút không thể tin được, lại thấy nữ nhân đứng ở trước người mình khẽ nhấc bàn tay, một trường thương bị nàng nắm ở trong tay.
Trường thương kia lóe ra ánh sáng đỏ, làm khắp không trung đều ửng đỏ, như sắc thái kia đẹp nhất trên đời……
“Thật sự là thần khí!”
Khi cảm nhận được uy áp trên trường thương, Tiểu Điện thiếu chút nữa kích động ngất xỉu, nó chưa từng hạnh phúc như hôm nay……
Đột nhiên, Tiểu Điện cảm thấy nhân loại này hố mình cũng không phải là chuyện xấu gì, nếu sớm biết nàng có thần khí, kia còn muốn chờ nàng tới làm gì? Trực tiếp đưa lên để nàng hố.
Nó khẩn trương tiếp nhận thần khí trong tay Quân Thanh Vũ, hít một hơi thật sâu, rồi sau đó mọi người đã nhìn thấy ánh sáng màu đỏ như vải đỏ tràn vào trong miệng Tiểu Điện……
Ta cmn!
Nhìn thấy một màn này, có người không chịu đựng được nói tục.
Mẹ nó, gặp qua phá sản, nhưng chưa bao giờ gặp qua có người phá sản đến trình độ như vậy, nàng xem thần khí là cái gì? Cải trắng sao?
Tiết Lâm chỉ cảm thấy lòng của mình hung hăng run rẩy một chút, như Tiểu Điện hấp thu không phải là linh khí trong thần khí, mà là máu thịt của hắn.
Ngay cả sắc mặt của mọi người Lạc Nguyệt Đảo cũng rất khó coi.
Loại đồ vật thần khí này có thể gặp nhưng không thể cầu, cho dù là cường giả Thần Cảnh đều sẽ vì cái này mà đoạt vỡ đầu chảy máu, nhưng nàng làm cái gì? Vì để một linh thú đột phá đến Thánh Cảnh, lại phá hỏng một thần khí.
Khí linh trong thần khí cũng bị Tiểu Điện hấp thu, ầm một tiếng, trên người nó đột nhiên phát ra khí thế cường hãn, thân thể vốn không phải rất lớn cũng tăng lên gấp đôi.
Lông tuyết trắng Kia khiến nó càng thêm uy phong lẫm liệt, đôi mắt màu tím hung tàn dừng ở trên đông đảo Thánh Cảnh, nở nụ cười tàn nhẫn.
“Ta đã sớm nói qua, ở trong Thánh Linh Sơn không có ai có thể địch lại ta!”
Đương nhiên, không phải nó có thể khống chế tất cả Thánh Linh Sơn.
Mà là có được loại công năng ẩn thân đánh lén cần thiết này……
Tiểu Điện rung rung thân thể của mình, dần dần để mình chìm vào trong bóng tối.
Bầu trời dần xám xịt, thay đổi bất thường.
Tiếng sấm nổ vang bên trong không trung, rất nhanh mưa to tầm tã trút xuống, nhưng trên người những Thánh Cảnh đó lại như có một màng che chở, ngăn cách mưa to……
Thực lực của Vô Tình và Chu Tước ứng phó với những Thánh Cảnh đó không có vấn đề gì, nhưng lấy một đấu ba ngược lại có vẻ có chút cố hết sức, nhưng cũng có thể đứng ở thế bất bại.
Nhưng bởi vì Tiểu Điện gia nhập, thế cục đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đừng nhìn nó lớn lên uy vũ hùng tráng, lá gan lại nhỏ hơn, cho nên, nó lựa chọn dùng ẩn thân trốn vào trong bóng tối, thừa dịp mọi người không phòng bị mà đánh lén……
Không thể không nói, chính bởi vì Tiểu Điện thường quấy rối, làm mọi người ở chiến đấu còn phải phân tâm phòng bị linh thú ẩn núp ở trong bóng tối kia.
Các Thánh Cảnh Lạc Nguyệt Đảo đều cảm giác rất nghẹn khuất, bọn họ mặc kệ là ở nơi trục xuất, hay là đi tới nơi này, đều không có cảm giác được nghẹn khuất như vậy.
Cái loại cảm giác này thật giống như bị người bạo cúc hoa còn không thể phản kháng thậm chí không thể nói……
“Linh thú kia là thứ phiền toái!” Khuôn mặt của Tiêu Tề đột nhiên trầm xuống, ánh mắt âm trầm khóa ở trên khuôn mặt của Quân Thanh Vũ: “Nếu có thể bắt lấy nữ nhân này, những người khác sẽ giải quyết rất dễ dàng……”
Đôi mắt chợt trẫm xuống, ánh mắt hắn hiện tia u ám, thân mình nhảy về phía nữ tử bạch y bên trong mưa gió.
“Đại nhân, cẩn thận!” Sắc mặt của Tiết Lâm đại biến, nhưng khi thấy tiểu nữ oa bên cạnh Quân Thanh Vũ, khẩn trương kia cũng thả xuống.
Tiểu Phượng Hoàng kia cũng là Tiên Thiên đỉnh phong, những người đó căn bản không làm gì được nàng……
Keng!
Bỗng nhiên, một tiếng thanh thúy chậm rãi vang lên trong đêm tối, như tiếng chuông dễ nghe êm tai.
Tròng mắt Tiêu Tử Doanh mở to một chút, không thể tưởng tượng nhìn nam nhân xuất hiện, nàng vội vàng đưa tay che kín môi, nước mắt từ khe hở ngón tay chảy xuống.
“Liễu…… Liễu công tử……”
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ ngày đêm tơ tưởng kia, giọng nói của Tiêu Tử Doanh đều run rẩy, trời biết từ khi biết người nam nhân này, nàng dần thất lạc tự mình, yêu không thể tự kềm chế.
Áo gấm khẽ bay, nam nhân đứng ở dưới cuồng phong, tóc đen khẽ phất qua khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc kia.
Khóe môi hắn chứa tươi cười ôn nhuận, trong mắt đen lại là lạnh lẽo vô tận.
Tiêu Tề bị ép lui về phía sau vài bước, khi nhìn thấy nam nhân trước mắt, trên người hiện ra sát khí vô hạn: “Liễu Thiếu Ngọc, ta
//
window.__mirage2 = {petok:"44866c25b9a3c2309cfc405b963c8339b9a01f3b-1586533066-86400"};
//]]>