Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 2 - Chương 24: Thiếu

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nam nhân trung niên nói rất rõ ràng, nơi này là địa bàn của chúng ta, ngươi muốn rời khỏi đây? Có thể, vậy thì lấy tiền ra, không có tiền tất cả khỏi phải bàn nữa.

“Hừ!” Lão nhân tức giận hừ một tiếng, trên già khuôn mặt nua chứa đầy vẻ tức giận: “Tiểu tử thúi, rốt cuộc ngươi có biết lão phu là ai hay không mà lại dám lừa gạt lão phu? Lúc lão phu xông pha đại lục ngươi con mẹ nó còn chưa sinh ra đâu! Lừa gạt người cũng không tìm lại tìm đối tượng đến trên đầu lão phu, Bắc Cảnh ghê gớm sao? Nói đến cùng cũng chỉ là một nơi hoang dã mà thôi!”

Sắc mặt của nam tử trung niên đại biến, nghiến răng nghiến lợi phân phó nói: “Người đâu, bắt tất cả những người này cho ta!”

xôn xao!

Ngay lập tức vô số hộ vệ tay cầm vũ khí từ bên ngoài đi vào, bao vây hai người Quân Thanh Vũ ở giữa, nhìn những người đó cũng không để lão nhân vào mắt, nàng bất đắc dĩ lắc đầu.

Bởi vì chỉ có nàng mới biết được thực lực chân chính của lão nhân này……

“Ha ha.” Lão nhân nhìn những vũ khí nhắm vào mình đó, ngửa đầu cười to hai tiếng: “Chỉ bằng những người các ngươi cũng dám ra tay với lão phu? Lão phu vẫn luôn kiềm chế không ra tay cũng là bởi vì lần đầu đi vào Bắc Cảnh này, bây giờ là các ngươi ép lão phu ra tay với các ngươi.”

Ầm!

Lão giả vừa dứt lời, khí thế cường đại lấy ông làm trung tâm khuếch tán ra, như ánh sáng quét đến, những người đó còn chưa kịp đến gần ông, đã nghe thấy được vài tiếng vang lớn, cơ thể hung hăng bay ra ngoài.

“Một đám rác rưởi.” Lão nhân phất vạt áo, vênh váo tự đắc nhìn về phía nam nhân trung niên đang sửng sốt: “Tiểu tử thúi, chỉ bằng những rác rưởi các ngươi mà cũng muốn lừa dối lão phu? Vẫn nên trở lại bụng nương đắp nặn lại một lần nữa đi, a, đúng rồi, lần sau lúc đi ra nhất định phải thay đổi lòng dạ hiểm độc, miễn cho tiếp tục làm hại thế nhân.”

Lão nhân hừ một tiếng, cũng không nhìn nam nhân trung niên sắc mặt xanh mét một cái, quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, nói: “Tiểu nha đầu, nếu không có ngươi, lão phu khẳng định lại bị những hỗn đản đó lừa gạt, cho nên lão phu thiếu ngươi một nhân tình, nội đan linh thú ngươi muốn ta có thể cho ngươi, nhưng mà……”

Ánh mắt chợt lóe vài cái, lão nhân nở nụ cười ha hả, nụ cười kia đặc biệt âm hiểm, khiến người sởn tóc gáy.

“Ngọn lửa của tiểu nha đầu lại rất thú vị, thiên phú cũng rất không tồi, như vậy đi, nếu không ngươi bái ta làm sư phụ, ta sẽ giao nội đan linh thú cho ngươi, thế nào?”

Tuy Hắc Vẫn Tinh Thiết kia là thứ phẩm, nhưng ngọn lửa có thể hòa tan phẩm chất đó, tuyệt đối không đơn giản, mà tiểu nha đầu có thể khống chế ngọn lửa này càng không đơn giản……

“Sư phụ.”

Trong lòng Quân Thanh Vũ chảy quá một dòng nước mát, khóe môi nở nụ cười ấm áp, đôi mắt nhìn khuôn mặt già nua của lão nhân, lại không bao giờ dời bỏ được……

“Ha ha.” Lão nhân vui vẻ cười to hai tiếng: “Không nghĩ đến hành trình Bắc Cảnh lần này còn có thể để lão phu nhặt được một bảo bối, nhưng tiểu nha đầu này cũng lừa quá tốt, dùng một nội đan linh thú lừa đến tay rồi.”

Sắc mặt của Quân Thanh Vũ tối sầm, có chút vô ngữ nhìn lão nhân bên cạnh tựa hồ nhặt được bảo bối gì đó.

Tính cách của lão nhân này vẫn không thay đổi gì.

Tính tình táo bạo lại yêu thích ham của rẻ, hơn nữa còn keo kiệt đến vắt chày ra nước, nhớ rõ kiếp trước, Vân không cẩn thận đào được bảo bối ông chôn ở sau núi, kết quả bị ông đuổi chạy khắp núi……

“Lão bản, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Thanh niên nhìn thấy lão nhân rời đi, đáy lòng khẽ thở phào, vội vàng đi đến trước mặt nam nhân trung niên, thật cẩn thận hỏi.

Nam nhân trung niên phục hồi tinh thần lại, hừ lạnh một tiếng: “Cũng chỉ là người xứ khác thôi, đi vào Bắc Cảnh còn càn rỡ như vậy, thật cho rằng nơi này là địa bàn của bọn họ sao? Cũng không hỏi thăm một chút Tần Nhân Mưu ta là ai!”

Lúc này, người vây xem đều đã tan đi không sai biệt lắm, còn có số ít người vây xung