Edit: Thiên Hạ Đại nhân
“Mẫu thân, chúng ta không đi với phụ thân Vô Tình sao?”
Trên sơn cốc, gió mát khẽ thổi, Tiểu Hoàng Nhi quay đầu nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh, mắt to đáng yêu chớp chớp đặc biệt sáng ngời, lúc này nàng nghiêng đầu nhỏ khó hiểu nhìn chăm chú vào Quân Thanh Vũ.
“Ừ……” Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về tòa cửa thành cao ngất phía sau kia, khóe môi khẽ cong lên: “Vô Tình còn có một số chuyện phải làm, mà bây giờ ta càng cần phải đi tìm một người.”
Lần sau gặp nhau, nàng sẽ có đủ thực lực đứng ở bên cạnh hắn, để hắn không còn một mình chiến đấu nữa.
Nhó đến quá khứ của nam nhân này, lòng của Quân Thanh Vũ bỗng nhiên đau một chút, cảm giác lo lắng đau đớn này khiến nàng khẽ nhíu mày, rũ đôi mắt xuống phát ra một tia kiên định.
“Tiểu Hoàng Nhi, chúng ta đi thôi, chỉ có thực lực của ta đủ mạnh, mới có thể giúp được hắn……”
Khóe môi cong lên, Quân Thanh Vũ nhìn không trung nơi xa nở nụ cười, nụ cười kia như ánh sáng lóa mắt, trong lúc nhất thời Tiểu Hoàng Nhi nhìn đấy ngây ngẩn cả người.
Mẫu thân cười rộ lên thật đúng là đẹp, cũng chỉ có nhân vật tuyệt thế như phụ thân Vô Tình mới có thể xứng đôi với nàng……
“Mẫu thân, mặc kệ mẫu thân muốn làm cái gì, Hoàng Nhi đều sẽ bồi mẫu thân.” Tiểu Hoàng Nhi nháy mắt to, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác cong lên nụ cười đáng yêu.
Ở trên đời này, mẫu thân chính là người thân của nàng, so với bất luận kẻ nào đều chính là người thân thiết nhất……
Bắc Cảnh.
Là một chỗ ở phía Bắc đại lục, địa phương này không thuộc về tứ đại quốc gia, cũng không thuộc về bất kì thế lực gì, có thể nói Bắc Cảnh là một thể độc lập.
Trong Bắc Cảnh này cho dù khoáng sản phong phú, nhưng bởi vì hoàn cảnh rất ác liệt, cho nên hiếm khi có người nguyện ý sống ở loại địa phương này. Nhưng so với sống ở địa phương khác, Bắc Cảnh mới là chân lý cho những lời phóng đại vô hạn nắm đấm cứng này.
Ở chỗ này, mặc dù ngươi làm chuyện xấu tội ác tày trời, chỉ cần ngươi có đủ thực lực, ngươi chính là anh hùng trong long tất cả cư dân Bắc Cảnh. Cho dù tay ngươi nhiễm máu tươi cũng có người sùng bái ngươi.
Hơn nữa còn có số người bị cái gọi là chính nghĩa chi sĩ đuổi giết rất hung ác, ở trên thế đạo không thể dung hạ thì bọn họ sẽ trốn về phía Bắc Cảnh, bởi vậy Bắc Cảnh này cũng coi như là một nơi thu nhận kẻ ác.
Lusb này, trong Bắc Cảnh cực kỳ phức tạp, hơi vô ý là có thể mất đi tính mạng.
Nhưng mà lúc này ở vùng ngoại ô Bắc Cảnh, đất hoang sa trung, một bạch y ở trong cát vàng không dính bụi trần, trong trắng như tuyết, như không bị hoàn cảnh quanh mình ảnh hưởng.
Đây là một thiếu nữ lớn lên rất đẹp.
Chỉ thấy khuôn mặt của nàng thanh lệ xuất trần, bạch y trắng như tuyết, tóc đen theo gió khẽ bay, như là một bức họa khiến người ta kinh diễm, nhưng khuôn mặt của thiếu nữ lại thanh lãnh như vậy, thanh lãnh khiến người ta không nhịn được vì thế mà động lòng người.
Tay nàng nắm một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác khoảng năm tuổi, khuôn mặt trắng nõn rất là đáng yêu, trong đôi mắt màu đỏ chứa đầy ý cười, đáng yêu ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh thiếu nữ.
Mà trên vai thiếu nữ có một con hồ ly màu đỏ đang lười biếng nằm bò, da lông màu đỏ rất là xinh đẹp, cái đuôi mềm như bông kia như là một khăn quàng cổ đỏ tươi, quấn quanh ở phía trên cổ của thiếu nữ.
Tổ hợp một lớn một nhỏ một hồ Này xuất hiện, không nhịn được hấp dẫn không ít người chú ý……
“Bắc Cảnh Nhật Châu.” Quân Thanh Vũ khẽ vuốt cằm, lạnh nhạt nở nụ cười: “Lại nói, lúc trước từng gặp mặt lão nhân kia chính là ở Bắc Cảnh Nhật Châu, ta còn không cẩn thận làm hỏng bảo bối lão nhân kia quý trọng, lúc ấy lão nhân tức đến sắc mặt đều xanh mét.”
Khuôn mặt của thiếu nữ dịu xuống, tuy tính tình của lão nhân kia không tốt, nhưng mà đối với nàng vẫn luôn rất không tồi. Kiếp trước khi nàng và Gia Cát Vân lỡ đi vào Bắc Cảnh Nhật Châu, may mắn được lão nhân kia nhặt được, nếu không nàng cũng sẽ không có cơ hội giải trừ thân thể phế vật……
“Hoàng Nhi, đi, ta muốn đi gặp một cố nhân.”
Quân Thanh Vũ khẽ nở nụ cười, trong ánh mắt thanh lãnh dần tỏa ra tia diu dàng.
Tiểu Hoàng Nhi cái hiểu cái không chớp đôi mắt, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Quân Thanh Vũ đi về phía Nhật Châu……
“Lại nói, bây giờ hẳn là lúc Nhật Châu tổ chức đại hội, lão nhân đi vào Nhật Châu chính là vì tham gia đại hội Nhật Châu.”
Nghĩ đến chuyện ở kiếp trước, trong lòng Quân Thanh Vũ chợt ấm áp, có thể nói ở kiếp trước của nàng, Gia Cát Vân và lão nhân chỉ có hai người cho nàng ấm áp, vì phân ấm áp kia nàng có thể giữ vững cả đời.
Một đời này, ai cũng không thể động vào bọn họ một phân một hào!
“Cái gì, ngươi con mẹ nó vừa rồi nói cái gì với ta?”
Trong Vũ Khí Phường, một giọng nói thô bạo như sấm sét nổ vang, rồi sau đó là một đống lời chửi rủa đổ ập xuống: “Tiểu tử thúi, ngươi cũng dám dùng hàng chất lượng kém lừa gạt ta, Hồng Vẫn Thiết này căn bản là đồ vật thứ đẳng, ngươi cho rằng ta không biết nhìn hàng sao? Ta nói cho ngươi, nhanh lấy đồ vật thật ra cho ta, nếu không ta sẽ đập cửa hàng của ngươi.”
Lão nhân tức đến cả người run rẩy, xách vạt áo của thanh niên trước mặt lên, giọng hung ác uy hiếp nói.
“Đại sư, ngươi muốn thứ tốt, cần phải trả giá cả tốt, lấy giá cả chất lượng của ngươi chỉ có thể mua được loại Hồng Vẫn Thiết này, chúng ta là buôn bán nhỏ cũng không chịu nổi giày vò.”
Thanh niên cười ha hả, trên mặt lại lộ ra một tia khinh thường.
Ngươi một người ngoại lai mà thôi, đến Bắc Cảnh bọn họ không phải chờ bị hố sao? Loại dê béo này không làm thịt thì thịt ai? Cho dù bán cho ngươi thứ phẩm thì thế nào? Ngươi còn có thể ở Bắc Cảnh đối kháng với chúng ta?
“Tiểu tử thúi, ngươi cho rằng lão phu dễ lừa gạt như vậy sao? Ở bên ngoài, một miếng Hồng Vẫn Thiết chỉ cần năm ngàn lượng hoàng kim là đủ rồi, đến chỗ của ngươi lại biến thành một vạn lượng, trả lại hàng kém chất lượng cho ta, ngươi con mẹ nó cho rằng ta là mắt mù sao? Lập tức lấy thứ tốt trong tiệm các ngươi ra, bằng không lão phu sẽ đập cửa hàng của ngươi!”
Lão nhân hung hăng ném thanh niên này lên trên mặt đất, vén tay áo lên hung tợn nhìn hắn, đại hữu ngươi còn dám lấy hàng kém thay hàng tốt ta vẫn sẽ đập cửa hang của ngươi.
Thanh niên khinh bỉ nhìn lão nhân, xoay người đi đến sau quầy, hắn từ trong quầy thật cẩn thận lấy ra một miếng sắt, đặt đến trước mặt lão nhân.
Lão nhân vừa thấy miếng sắt này đôi mắt đều phát sáng……
“Sắt tốt, thật sự là một miếng sắt tốt:” Lão nhân tỉ mỉ nhìn miếng sắt màu đen trước mặt, màu đen kia tỏa ra ánh sáng chiếu rọi ở đáy mắt ông, ông cười hai tiếng: “Tiểu tử,miếng sắt này các ngươi