Vô Tận Thần Công

Chương 225: Nhất thế kiêu hùng, lạnh lùng không tình cảm

Giờ phút này, tuy thân hình Dương Thạc to lớn, cơ bắp cuồn cuộn nhưng không phì lũ.

Người Dương Thạc phát ra cảm giác tà mị, phiêu dật.

Khóe môi Dương Thạc cong lên nụ cười lạnh.

Dương Thạc lạnh lùng nói:

- Trình phu nhân hẹp hòi như vậy sao?

- Ba cường giả đẳng cấp võ tôn, thật để mắt đến ta. Ta mới nói với Dương Tử Hi dưới võ tôn không có thì đừng chường mặt ra xấu hổ, không ngờ Trình phu nhân lập tức phái ba cường giả cường giả đẳng cấp võ tôn các ngươi lại đây đối phó với ta.

Dương Thạc bắt nắm đấm của Đàm quản gia, hộ vệ Hồng tiên sinh, đùa cợt lạnh lùng nói:

- Đáng tiếc, ta đã quên nói với các ngươi một câu, dưới võ tôn không có thì đừng chường mặt ra xấu hổ, nhưng võ tôn sơ giai đến giết ta cũng không có tác dụng gì. Tác dụng duy nhất là làm bao cát ch otas luyện tập, tăng kinh nghiệm đánh nhau, giúp ta trở nên càng mạnh.

- Nguy rồi!

- Lui!

Giờ phút này, ba cường giả đẳng cấp võ tôn rốt cuộc biết cảm giác nguy heiemr từ đâu ra.

Không ngờ Dương Thạc có thể biến đổi thân hình, nhảy vọt lên đẳng cấp võ tôn.

Có lẽ dưới tình huống bình thường ba cường giả đẳng cấp võ tôn liên hợp lại thì địch nổi Dương Thạc.

Bây giờ tinh thần ba cường giả đẳng cấp võ tôn run động, trước mặt Dương Thạc như ác ma tu la không nổi lên can đảm đối địch được.

Dưới loại tình huống này, bọn họ chỉ có thể vọi vàng rút lui.

- Buông ra! xem tại TruyenFull.vn

Đàm quản gia dù gì là cường giả đẳng cấp võ tôn trung giai, bị Dương Thạc bắt giữ nắm đấm, tay giật mạnh phát động khí huyết hùng hồn đánh bật bàn tay hắn ra. Thoát khỏi nắm tay của Dương Thạc, Đàm quản gia thầm thở phào, chân liên tục động rời khỏi vài chục bước, cách bảy, tám trượng.

Hộ vệ Hồng tiên sinh thì không may mắn như vậy.

Đẳng cấp võ tôn sơ giai muốn thoát khỏi nắm tay của Dương Thạc là rất khó.

- Muốn đi sao? Để lại một cánh tay đã.

Bị Đàm quản gia vùng thoát, Dương Thạc nhướng mày, tập trung vào tray phải nắm cánh tay hộ vệ Hồng tiên sinh.

Chợt vặn gãy.

Két két két két két!

Tiếng giòn vang như đảo đậu phát ra từ tay hộ vệ Hồng tiên sinh.

Cánh tay hộ vệ Hồng tiên sinh dài hai, ba thước, mấy khúc xương bị Dương Thạc vặn vỡ ra từng khúc, bể ba, bốn chục đoạn, cơ bị xoáy vặn vẹo. Vài tiếng phụt phụt, làn da xé rách, ámu thịt bắn ra.

Hộ vệ Hồng tiên sinh phát ra tiếng hét thê lương:

- A!

Mặc dù hộ vệ Hồng tiên sinh cũng là cường giả đẳng cấp võ tôn nhưng mai danh ẩn tích, che dấu thực lực trong Trấn Quốc Công phủ, kinh nghiệm đánh nhau gần như số không. Một cánh tay bị bóp nát liền mất tinh thần, hộ vệ Hồng tiên sinh không còn sức phản kháng.

So sánh thì tám cường giả đẳng cấp võ tôn của phủ An Võ Hầu ở trên chiến trường liếm máu, giết người, thậm chí đối mặt dị thú đẳng cấp Võ thánh, bất chấp sống chết, mặc dù gân cốt bẻ gãy, nội tạng bị đánh nát, trên người thiêu cháy Thái dương chân hỏa vẫn muốn nhào tới làm bị thương kẻ địch. Một võ tôn hung hãn như thế đủ giết ba hộ vệ Hồng tiên sinh trong thời gian ngắn.

- Chết đi!

Mặc kệ hộ vệ Hồng tiên sinh rú lên, Dương Thạc vung tay trái.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ngực hộ vệ Hồng tiên sinh thủng một lỗ máu.

Phực! Phực! Phực!

Thái dương chân hỏa hừng hực dấy lên từ xác hộ vệ Hồng tiên sinh, trong phút chốc đốt gã thành đống tro tàn.

Ra tay giết một đẳng cấp võ tôn.

Giờ phút này, có thể nói Dương Thạc hung hãn đến tột cùng.

Dương Tử Hi biến sắc mặt, liên tục lùi vài bước.

Ở trong mắt đám thứ tử, thứ nữ của Dương gia thì Dương Thạc biến thành cự thú thượng cổ hồng hoang nhảy ra từ Yến sơn, cực kỳ khủng bố.

- Lui!

- Lui!

Trong khi Dương Thạc giết hộ vệ Hồng tiên sinh thì Đàm quản gia, Tiểu Nguyệt nhanh chóng cách xa năm, sáu trượng.

Tông thấy Dương Thạc hung hãn như vậy sao Đàm quản gia, Tiểu Nguyệt dám đấu với hắn nữa.

Lúc chạy tốn Đàm quản gia, Tiểu Nguyệt sợ đến nhũn chân.

Dương Thạc biểu tình nghiêm túc quát khẽ:

- Không thoát được!

Vung một tay lên, sau lưng giắt Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo luồn vào tay.

Vù vù vù vù vù!

Tay Dương Thạc động, Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo bị Dương Thạc ném ra đập vào Tiểu Nguyệt. Dương Thạc lắc người, tốc độ nhanh đến cực hạn, lập tức chạy đến trước mặt Đàm quản gia cường giả đẳng cấp võ tôn trung giai.

Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!

Khi Dương Thạc đến trước mặt Đàm quản gia thì vang tiếng mũi nhọn đâm thủng thịt, nắm ngón tay Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo cắm vào người Tiểu Nguyệt, kéo ra xa năm, áu trượng, đóng đinh trên mặt đất.

Tiểu Nguyệt tợn to mắt, người run rẩy, dù chưa chết nhưng đã đứt hơi.

Ầm ầm ầm ầm ầm!


Dương Thạc đến trước mặt Đàm quản gia, đánh ra một đấm.

- Nguy rồi!

Đàm quản gia như mèo bị giẫm phải đuôi, dựng đứng lông tơ, vẻ mặt kinh sợ đến tột cùng, bản năng giơ đôi tay ra ngăn cản.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, Đàm quản gia lắc lư.

Đàm quản gia là cường giả đẳng cấp võ tôn trung giai, tính ra thì không kém hơn Dương Thạc Hắc Hùng biến thân bao nhiêu.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Nhưng Dương Thạc liên tục đánh ra mấy cú đấm.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Đàm quản gia liên tục đỡ đòn, sắp không chịu nổi nữa.

Đàm quản gia là cường giả đẳng cấp võ tôn trung giai, nhưng đã lớn tuổi, qua đẳng cấp đỉnh thì tổng sản lượng khí huyết thoái hóa, người chỉ khoảng một trăm cân, sao đánh lại thân thể Dương Thạc ba, bốn trăm cân khổng lồ?

Mười quyền qua đi, Đàm quản gia nín thở, chịu không nổi mệt mỏi bị Dương Thạc đánh nát đôi tay.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Liên tục bảy, tám cú đấm đập thành thịt vụn.

Ba cường giả đẳng cấp võ tôn giây lát bị giết chết không chừa một tên.

Giờ phút này, Dương Thạc không thèm nhìn xác ba cường giả đẳng cấp võ tôn không trọn vẹn, ánh mắt xuyên thấu đình đài, lầu các Trấn Quốc Công phủ hướng chỗ ở phía xa của Trình phu nhân, Ninh Lan Uyển.

- Ở Trấn Quốc Công phủ đã muốn giết ta?

- Đây là muốn xé rách da mặt. Trình phu nhân, vậy thì chờ ta tới giết ngươi đi!

Phành phạch!

Một tay vung lên!

Một luồng đao khí hùng hồn bắn ra từ tay Dương Thạc, trướng to bốn, năm lần, biến thành đao khí dài năm,s áu trượng, rộng bảy, tám thước.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đao khí đến đâu là vách tường, đình đài, lầu các trong Trấn Quốc Công phủ bị chém nát thành khe rãnh lớn.

Đại nhiên mộc đao pháp!

Đao phong chỉ hướng Ninh Lan Uyển!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai.

Vách tường bị Đại nhiên mộc đao pháp to lớn chém trúng lập tức sụp xuống, một tiểu lầu các ba tầng bị Đại nhiên mộc đao pháp chém thành hai nửa không chốngn ổi ầm vang sụp đổ, dấy lên bụi đất.

Dương Thạc vung tay lên, vách tường sụp xuống, lầu các ngã nghiêng. Dương Thạc bày ra thực lực khiến người cực kỳ kinh sợ.

Đ thứ tử, thứ nữ của Dương gia đứng xem gần đó trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin.

Dương Thạc ở trong mắt đám thứ tử, thứ nữ của Dương gia tựa như núi cao, chỉ có thể nhìn lên. Thậm chí có thứ tử, thứ nữ bất giác nhớ đến phụ thân của họ, Dương Thiên.

Ở Trấn Quốc Công phủ thì Dương Thiên chính là trời.

Bây giờ Dương Thạc bày ra uy lực đủ để chấn động thiên địa, gần như đánh sụp một khung trời.

- Mau, mau ngăn hắn lại!

Giờ phút này, Dương Tử Hi sợ đến đứng tim, không dám ở trước Tàng Thư Các mà vội vàng thụt lùi, chạy hướng Ninh Lan Uyển có mẫu thân của gã, Trình phu nhân ở. Cùng lúc đó, Dương Tử Hi lớn tiếng quát đám thị vệ Trấn Quốc Công phủ chạy tới gần, kêu đám Huyền Giáp Vệ ngăn cản Dương Thạc.

- Bảo hộ nhị thiếu gia!

- Ngăn tiểu tử này lại!

Đám Huyền Giáp Vệ đối mặt Dương Thạc thì cũng tim đpậ chân run.

Nhưng Huyền Giáp Vệ dù gì là thị vệ của Trấn Quốc Công, Dương Thiên, đã lên chiến trường gặp máu me, không sợ chết. Huyền Giáp Vệ rút vũ khí ra đánh hướng Dương Thạc.

Phập!

Dương Thạc chậm rãi đi tới trước cái xác Tiểu Nguyệt, nhẹ nhàng kéo, cầm lại Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo của mình.

- Giết!

Mấy Huyền Giáp Vệ vừa đến trước mặt Dương Thạc.

Ong ong ông! Ong ong ông!

Đao phong cắt qua không khí, tia chớp chém xuống trước mặt Dương Thạc.

Keng keng keng!

Thượng cổ Huyền Ưng đoạn trảo vung lên, bốn, năm tên Huyền Giáp Vệ bị Dương Thạc đánh văng ra, rớt xuống đất, hộc máu.

Két két két két két!

Tay trái Dương Thạc túm lấy một mũi nhọn đâm bên cạnh mình.

Nhẹ vặn, mũi nhọn bị Dương Thạc vặn vẹo, tùy tay vung, Huyền Giáp Vệ đánh lén hắn bị hất văng ra ngoài, ngực răng rắc vỡ ra, miệng trào máu. Huyền Giáp Vệ rớt xuống đất không nhúc nhích, không biết sống chết.

- Quá yếu.


Sau khi biến thân Hắc Hùng thì Dương Thạc tăng lên đến đẳng cấp Huyền Giáp Vệ không thể chống lại.

Liên tục đánh bay hai, ba đợt 1s, tốc độ của Dương Thạc không thay đổi, vẫn từ từ đi hướng Ninh Lan Uyển, cũng là hướng Dương Tử Hi bỏ chạy.

Tinh thần Dương Tử Hi rung động, vừa chạy vừa ngoái dầu nhìn xem Dương Thạc có truy kích lại không.

Tiếng bước chân của Dương Thạc như cây chùy to đập mạnh vào ngực Dương Tử Hi.

Dương Tử Hi bối rối vừa né khỏi tường vây bị Đại nhiên mộc đao pháp đánh sụp thì chân vấp phải một khối gạch, té cái bịch.

Đầu Dương Tử Hi chảy máu.

Dương Tử Hi chống một tay xuống đất, vì quá hoảng hốt nên bốn, năm lần không thành công đứng lên.

Dương Tử Hi bị hù vỡ mật rồi.

Ngay sau đó, Dương Tử Hi cảm giác cổ bị một bàn tay to bắt lấy, nhẹ nhàng nhấc lên, thân hình một trăm ba, bốn chục cân bị giơ lên.

Giọng Dương Thạc lạnh băng vang bên tai Dương Tử Hi:

- Dương Tử Hi, ngươi dù gì là huynh trưởng cùng phụ thân với ta. Ngươi xem ta như tạp chủng nhưng ta thì không xem ngươi như vậy. Hôm nay ta giết Trình phu nhân nhưng không giết ngươi, sau này ngươi hãy ngoan ngoãn nằm trên giường để hạ nhân mỗi ngày hầu hạ ngươi đi.

Cùng lúc đó, Dương Tử Hi cảm giác một cánh tay duy nhất bị bàn tay kia của Dương Thạc nắm.

Két két két két két!

Dương Tử Hi phát ra tiếng hét thê lương:

- A!

Xương cánh tay bị bóp nát.

Sau đó là chân trái, đùi phải. Dương Tử Hi tru lên, đã xỉu.

Dương Thạc làm xong tất cả, thở hắt ra, thả Dương Tử Hi xuống. Bóp nát tứ chi của Dương Tử Hi thì hơi tàn nhẫn nhưng Dương Thạc đang làm gậy ông đập lưng ông. Dù sao Trình phu nhân, Dương Tử Hi muốn giết Dương Thạc mới sảng khoái, hắn chỉ bóp nát tứ chi, để gã hoàn toàn thành phế nhân chứ không tổn thương sinh mạng gã đã là rất nhân từ.

Dương Thạc liếc Dương Tử Hi, chậm rãi đi hướng Ninh Lan Uyển.

- Đủ rồi!

Trên bầu trời vang thanh âm mờ mịt ẩn chứa uy nhiếp.

- Đủ rồi!

- Đủ rồi!

- Đủ rồi!

Thanh âm vang vọng trong thiên địa, chấn động hư không bốn phía.

Vù vù vù vù vù!

Vù vù vù vù vù!

Cửu Dương chân thân trong người Dương Thạc đạt tới võ tôn trung giai đẳng cấp bị sóng âm hai chữ đơn giản kích động phát ra tiếng vù vù. Người Cửu Dương chân thân do vài vạn tinh thể rắn màu vàng sắp tan rã.

Không kém hơn sóng âm công kích của môn chủ Thiên Âm Môn đẳng cấp Võ thánh, Tiễn Nguyệt.

Dương Thạc dừng bước, nhíu mày nói:

- A? Đây là...

Trước mặt Dương Thạc xuất hiện một bóng người.

Một nam nhân trung niên mặc hoa phục khoanh tay đứng.

Thân hình nam nhân trung niên cao lớn, mặt chính nghĩa, mặc cẩm y, da sáng bóng như ngọc, mắt sâu thâm tựa biển sao, người phát ra khí thế siêu phàm thoát tục.

Khí huyết đậm đặc quay quanh nam nhân trung niên.

Giống như bốn phía nam nhân trung niên ẩn núp bốn, năm con mãnh thú hồng hoan, khí huyết toát ra cơ hồ ngưng tụ thành thực chất...

Thân hình nam nhân trung niên thật cao lớn.

Bây giờ Dương Thạc cao khoảng một trượng, cánh tay thô gấp đôi, dù là đại lực sĩ của Hỏa La quốc cũng không thể so sánh, hắn to hơn nam nhân trung niên một chút. Dù là vậy nhưng đối mặt nam nhân trung niên thì lòng Dương Thạc không thể kiềm nén cảm giác đối phương vô cùng cao lớn, như ngước nhìn núi to, mình thì nhỏ bé đến mức tận cùng.

Trông thấy rõ mặt mũi nam nhân trung niên, người Dương Thạc run bần bật:

- Phụ thân?

Dương Thiên!

Nam nhân trung niên đột nhiên xuất hiện trong Trấn Quốc Công phủ, ở trước mặt Dương Thạc không phải ai khác hơn đệ nhất võ đạo Đại Chu triều, quyền lực thông thiên, Trấn Quốc Công, Dương Thiên!

Phụ thân ruột của Dương Thạc.

Dương Thạc còn nhớ rõ lúc nhỏ hắn và phụ thân tiếp xúc khá nhiều lần, khi ấy thân hình phụ thân vô cùng cao lớn khiến hắn ngưỡng mộ.

Bây giờ phụ thân lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt mình, vẫn như trong trí nhớ, khiến Dương Thạc phải ngước nhìn.

Nhưng khác với trước đây là, lúc trước Dương Thiên khiến Dương Thạc ngưỡng mộ là thân phận phụ thân, bây giờ hắn ngưỡng mộ là sức mạnh của gã.

Võ thánh trung giai, thậm chí là Võ thánh cao giai đẳng cấp!

Tiếng quá khẽ đã chấn động tinh thần Dương Thạc, khiến Cửu Dương chân thân đẳng cấp võ tôn trung giai trong người hắn gần như nổ tung.

Thực lực của Dương Thiên bày ra trước mặt Dương Thạc.

Ngay sau đó, trong đầu Dương Thạc nổi lên nghi hoặc.

- Sao phụ thân trở lại Trấn Quốc Công phủ?

Chẳng phải bây giờ phụ thân nên ở trong Man hoang Thập Vạn Đại Sơn tìm bát bách la hán công pháp, sáng tạo Bát Hoang quyết sao?

- Không lẽ...

Dương Thạc đánh rùng mình, chợt nhớ lời Dương Tử Hi nói.

Dương Thiên sáng tạo ra Thần Hùng quyết trong Bát Hoang quyết, tốt nhất là phối hợp với Thần Hoang Bạo Hùng Kình để tu luyện. Không lẽ phụ thân Dương Thiên sáng tạo Bát Hoang quyết hoặc nên nói là một phần Bát Hoang quyết nên mới rời khỏi Man hoang Thập Vạn Đại Sơn.

Tóm lại Dương Thạc không ngờ Dương Thiên đến.

Trong đầu Dương Thạc suy nghĩ đủ thứ, Dương Thiên mở miệng nói:

- Dương Thạc.

Dương Thiên than nhẹ:

- Lúc trước dù mẫu thân của ngươi có khắt khe với ngươi đi chăng nữa nhưng nàng là mẫu thân của ngươi, không lẽ nếu không nay ta không xuất hiện thì ngươi thật sự muốn xông vào Ninh Lan Uyển giết nàng sao?

Đôi mắt sâu thẳm chậm rãi nhắm lại.

- Trở về đi!

Dương Thiên nói xong, nhẹ nhàng vung tay lên.

Dương Thạc cảm giác có khí huyết hùng hồn đến tột cùng mà hắn không cách nào địch nổi ập đến, bị thúc đẩy, thân thể ba, bốn trăm cân văng ra ba, bốn chục trượng, quay về khoảnh đất trống đằng trước Tàng Thư Các. Chân chấm đất, Dương Thạc liên tục lùi vài chục bước mới đứng vững thân hình.

Dương Thạc hút ngụm khí lạnh, lòng khiếp sợ:

- Uy thế Võ thánh cường đại đến vậy sao?

Dương Thạc mới đứng vững thì Dương Thiên lại lên tiếng:

- Trên người của ngươi có huyết mạch bạo hùng?

- Tốt, tốt!