Vô Tận Đan Điền

Chương 456: Hư Linh thạch (1)

Đan dược Linh cấp, đã sinh ra linh trí, thực lực cường đại thậm chí có thể hóa thân thành người, tẩy đi đan khí, làm cho người ta nhìn không ra!

Hiện tại những đan dược này tuy không đạt tới hóa thân, nhưng cũng là đan dược Linh cấp thượng phẩm, chỉ bằng mùi thuốc có thể làm cho tinh thần người đại chấn, đại chiến ba ngày ba đêm chân khí cũng sẽ không khô kiệt.

Nơi này sao có loại bảo bối như thế?

Ngay cả Nhiếp Vân cũng động tâm, hận không thể xông qua, cùng mọi người chiến một trận, lấy những đan dược này làm của riêng!

- Bình tĩnh! Đan dược Linh cấp cho dù ở Phù Thiên Đại Lục, cũng chỉ có một chút tông môn mới có tư cách chế tạo, Khí Hải Đại Lục bất quá là một thành viên trong hàng tỉ đảo nhỏ của Phù Thiên Đại Lục, không có khả năng có đan dược quý giá như vậy, thiên phú Thiên Nhãn, tinh tế quan sát!

Cố nén xúc động xông qua đi cướp đoạt, Nhiếp Vân hít sâu một hơi, thiên phú Thiên Nhãn lại vận chuyển.

Phù Thiên Đại Lục rộng lớn mênh mông, mặc dù là Nhiếp Vân kiếp trước cũng không biết cụ thể có bao nhiêu, đại lục chưởng quản lấy hàng tỉ đảo nhỏ, Khí Hải Đại Lục ở trong mắt Phù Thiên Đại Lục, chỉ được cho là loại đảo nhỏ lớn hơn một ít, loại địa phương này, sao sẽ có Đan dược Linh cấp?

Luyện Đan dược Linh cấp, phải sử dụng Tạo Hóa khí, toàn bộ Khí Hải Đại Lục đều không có loại khí tức này, làm sao có thể luyện thành công!

Sự việc có khác thường tất là mê hoặc, sau khi tiến vào Linh Tê Thiên Cung, mình vẫn bị hại, hiện tại cũng không thể mù quáng.

Trong mắt kim quang lóe ra, cẩn thận xem qua, vừa thấy, quả nhiên phát hiện kỳ quái.

- Dĩ nhiên là trận pháp huyễn hóa ra, này dĩ nhiên là trận cơ của trận pháp?

Thiên Nhãn không hổ là siêu cấp thiên phú bài danh Top 10, nhìn một hồi, quả nhiên làm cho Nhiếp Vân nhìn thấu manh mối, tuy đan dược kia giống như đúc, vô luận từ bề ngoài hay khí tức đều rất khó phân biệt, nhưng trên thực tế bất quá là một loại Chướng Nhãn pháp cao minh!

Biết là Chướng Nhãn pháp, Nhiếp Vân liền không có tâm tình tranh đoạt với những người này. Bất quá khi nhìn thấy trận cơ bố trí trận pháp là Hư Linh thạch cực kì thưa thớt, nhiệt huyết lại sôi trào lên.

Hư Linh thạch, bảo bối tuyệt hảo bố trí trận pháp, giống Huyền Thiết đúc vũ khí, chỉ cần thêm vào một chút, có thể làm cho phẩm chất cả trận pháp tăng cao một mảng lớn.

Khó trách trận pháp này có thể lấy giả làm thật, làm cho cường giả Bí Cảnh cũng đoán không ra, nguyên lai có bảo vật này làm trận cơ!

Mấy thứ này ở Phù Thiên Đại Lục cũng cực kỳ trân quý, vạn kim khó cầu. Rất nhiều đại tông môn tích góp từng tí một, làm thành hộ tông đại trận, bên ngoài cơ hồ không có bán ra, không nghĩ tới nhìn thấy ở đây.

Nhìn kỹ vài lần, lại thi triển thiên phú Huyết Đồng, thiên phú Truy Tung quan sát một lần, phát hiện đích thật là Hư Linh thạch, lúc này Nhiếp Vân mới thét dài một tiếng, bước vào đại sảnh.

- Mộ Kiệt, là ngươi? Tới vừa lúc, chết đi cho ta!

Nghe được tiếng huýt gió, Mộ Thương nhìn thấy người tới là Mộ Kiệt, hét lên một tiếng lao tới.

Mộ Thương cùng Mộ Kiệt tựa hồ sớm đã có thù hận, chẳng qua đến cùng bởi vì sao, Nhiếp Vân không biết mà thôi.

Thân hình như cung, nhào về phía trước giống như con báo nhìn thấy mồi, Mộ Thương vừa ra tay, pháp lực phát tán. Liền tạo thành một màn hào quang cực lớn, bao phủ Nhiếp Vân ở bên trong.

- Hừ!

Thấy hắn thế tới hung mãnh, tựa hồ mang theo tính toán lưỡng bại câu thương, Nhiếp Vân lui về phía sau, tránh đi mũi nhọn, bàn tay vỗ mạnh về phía trước.

- Chết!

Mộ Thương không nghĩ tới Mộ Kiệt có thể tránh thoát công kích hung mãnh của mình, thân thể ở trên không trung lăng không xoay chuyển, mười ngón như móc câu chống chọi qua.

Ở trong mắt hắn xem ra, thực lực hai người không kém nhiều, mình trên cao nhìn xuống, có xu thế hổ lang, vô luận khí thế hay trạng thái đều hơn xa đối phương, nhất định có thể đả bại thậm chí đánh chết.

- Không biết tốt xấu!

Hừ lạnh một tiếng, cơ thể Nhiếp Vân đột nhiên phát lực, cũng không cần pháp lực trong cơ thể, cương khí vờn quanh, nháy mắt thêm vào ở trên nắm tay!

Thình thịch!

Quyền chưởng giao kích.

PHỐC!

Một tiếng muộn hưởng vang lên, Mộ Thương từ trên không trung giống như con diều bị đứt dây, bay ngược đi ra ngoài, ngã trên mặt đất, xương cánh tay vỡ vụn, khí tức ngày càng suy yếu.

Linh hồn Linh cấp khống chế chân khí, Nhiếp Vân ngay cả cường giả Nguyên Thánh cảnh cũng có thể chiến, đừng nói một Pháp Lực Cảnh sơ kỳ nho nhỏ rồi.

- Làm sao có thể mạnh như vậy?

- Điều đó không có khả năng...

Ba người khác nhìn thấy một màn trước mắt, nhất thời hoảng sợ.

Bọn họ cùng Mộ Thương thực lực không kém nhiều, bằng không cũng không có khả năng đánh thời gian dài như vậy còn phân không ra thắng bại, Mộ Thương bị một quyền đánh đập sinh tử không biết, đủ thấy thực lực người này đã cao hơn bọn hắn một mảng lớn.

Mọi người cùng nhau lớn lên, thực lực không phải đều không kém nhiều sao? Sao thực lực của Mộ Kiệt này bạo tăng nhiều như vậy?

- Lúc trước Mộ Kiệt che giấu thực lực, chúng ta liên thủ còn có thể chiến một trận, bằng không đều chết ở chỗ này, cùng nhau động thủ!

Đột nhiên một thanh niên minh bạch cái gì, rống to, thiết phiến trong tay run lên, pháp lực hình thành từng đạo khí lưu cắt không gian, hung hăng chém qua.

- Đúng vậy, cùng nhau động thủ!

Hai người còn lại cũng không ngốc, biết không ra tay, một khi lạc đàn lại càng không phải là đối thủ, lập tức tế ra bảo bối cực mạnh, công kích tới Nhiếp Vân.

- Liên thủ là một biện pháp tốt, bất quá vô dụng!

Đối mặt ba người công kích như cơn lốc, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, không lùi mà tiến tới, bàn tay đưa về phía trước, linh hồn lực khổng lồ bao vây chân khí, tạo thành một bàn tay thật lớn.

Bàn tay xuất hiện, nhẹ nhàng sờ.

Ầm vang!

Công kích đầy trời liền nháy mắt tiêu tán, giống như chưa từng xuất hiện.

- Công kích của ba người chúng ta đánh không lại hắn? Ta không tin...

- Tuyệt không có khả năng này...

Ba người không nghĩ tới mình liên thủ công kích ngay cả phòng ngự của đối phương cũng không thể phá vỡ, sắc mặt đồng thời thay đổi, trong tiếng hô, pháp lực lăn lộn, từng đạo khí lãng đánh úp lại Nhiếp Vân.

- Gian ngoan mất linh, một khi đã như vậy, các ngươi đi theo Mộ Thương đi!

Hừ lạnh một tiếng, Nhiếp Vân lười cùng bọn hắn dây dưa, bàn tay trảo một cái, cánh tay như ảo ảnh điểm ba cái.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Ba thiếu niên tài giỏi nổi danh nhất Cổ Thành, còn không thấy rõ ràng đến cùng ra tay như thế nào, đã cảm thấy ngực đau đớn, tê tâm liệt phế, trước mặt bỗng tối sầm.