Làm một người phụ nữ bị
kẻ thứ ba cướp mất bạn trai, làm một người phụ nữ khi đối diện với kẻ thứ ba và
bạn trai cũ của mình, Tô Nhạc biểu hiện rất không chuyên nghiệp, nụ cười tươi
tắn trên môi, vẻ mặt an nhàn, thậm chí gương mặt còn ửng hồng, tất cả đều chứng
minh cho hai người kia, cô sống rất thoải mái, không lấy nước mắt rửa mặt,
không uất ức tức giận, không đi tìm cái chết. Điều này làm cho hai người ngối
đội diện uất nghẹn trong lòng.
Đối với kẻ thứ ba mà nói,
người phụ nữ như thế này khiến cô cảm giác vô cùng thất bại.
Đối với bạn trai cũ mà
nói, người phụ nữ như thế này khiến hắn vô cùng không có cảm giác mình đang tồn
tại.
“Tô Nhạc, xem ra gần đây
em sống rất tốt.” Trang Vệ miễn cưỡng gắp một miếng “Phu
thê phế phiến*”, nhưng có cảm giác loại mùi vị này ở trong miệng khó
chịu đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung: “Anh nhìn nhầm em rồi.”
* Phu thê phế phiến là
một món ăn của Tứ Xuyên, dùng da, tim, lưỡi và dạ dày bò nấu thành.
Miếng cá cay hồng hồng
trên đũa của Tô Nhạc rơi vào trong bát, cô không hiểu trong đầu gã đàn ông này
đang nghĩ cái gì, người ngoại tình chính là hắn, hiện giờ ngay cả mình sống tốt
hắn cũng không hài lòng, thế giới này còn có đạo lý không, lẽ nào phụ nữ bị bạn
trai vứt bỏ phải khóc sướt mướt suốt ngày, đòi sống đòi chết, mặt dày mày dạn
quấn quýt lấy hắn? Đây đều là tình tiết trong loại phim tình cảm rẻ tiền, dành
cho những người phụ nữ coi đàn ông là ông trời của họ, bọn hắn rời bọn họ sẽ
khiến thế giới không còn màu sắc, trời đất tối đen.
Ngọn lửa trong lòng bắt
đầu bắt đầu bùng lên, nhưng sau khi thấy vẻ mặt đắc ý của Lâm Kỳ, cơn tức của
cô nhất thời xẹp xuống, cô chậm rãi gắp miếng cá rơi xuống lên, ăn vào bụng,
lau khóe miệng xong mới chậm rãi mở miệng: “Chúng ta đã là bạn bè một thời
gian, anh tìm được bạn gái như Lâm Kỳ thật sự rất tốt, có thể nói là một đôi
trời sinh, từ đáy lòng tôi cảm thấy vui cho anh, đương nhiên phải sống tốt
rồi.”
Đôi khi, một đôi trời
sinh cũng mang nghĩa đặc biệt xấu, ít nhất, sau khi nghe xong những lời này, vẻ
mặt Lâm Kỳ và Trang Vệ ngày càng khó coi.
“Vẫn không thể so với một
đôi trời đất tác hợp như cô và anh Ngụy.” Gương mặt xinh đẹp của Lâm Kỳ mang
theo ý giễu cợt: “Cô và anh Ngụy hẹn hò, chúng ta là bạn đã lâu còn chưa biết,
không biết chuyện bắt đầu từ khi nào.”
Tô Nhạc ngạc nhiên, từ
lúc nào cô và Ngụy Sở lại thành một đôi, chuyện lớn như vậy mà chẳng ai thông
báo cho đương sự là cô biết một tiếng, chuyện này cũng hơi quá đáng rồi.
Ngụy Sở dùng đũa gắp hai
miếng sườn kho cay vào trong bát Tô Nhạc rồi mới không nhanh không chậm mở
miệng: “Tôi chưa bao giờ nghe Tô Nhạc nhắc tới cô, đúng rồi, cô gọi tôi là đàn
anh, vậy cô cũng học cùng trường chúng tôi?”
Nụ cười của Lâm Kỳ trở
nên vặn vẹo: “Đàn anh Ngụy, anh quên rồi, khi anh là hội trưởng hội sinh viên,
em còn là thành viên.”
Ngụy Sở uống một ngụm
Sprite, cười lễ phép: “Thật ngại quá, làm việc bên cạnh tôi có rất nhiều người,
không ít tinh anh, tôi không nhớ rõ.”
Lâm Kỳ hoàn toàn im lặng.
Tô Nhạc gặm sườn, có chút
cảm thán nghĩ, không hổ là nhân vật đã làm mưa làm gió, giết người không thấy
một giọt máu. Liếc nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Lâm Kỳ, phản ứng của cô chính là gắp
thêm hai miếng sườn vào bát, nhỡ may Lâm Kỳ nổi điên, đánh mất lý trí mà lật
bàn, cô còn có thể ăn thêm được hai miếng sườn.
Bữa trưa diễn ra trong
yên lặng, đột nhiên điện thoại của Tô Nhạc kêu lên, mở ra nhìn, lập tức cô bị
dọa hoảng sợ, vẻ mặt vốn đang thoải mái biến thành sẵn sàng đón địch.
“Không có, không có, tối
nay sẽ có chương mới.”
“Tuyệt đối sẽ không, sẽ
gặp lại đại mỹ nhân.” Ngắt điện thoại, Tô Nhạc thở phào nhẹ nhõm.
Ngụy Sở không hỏi cô có
chuyện gì, chỉ yên lặng xoay những món Tô Nhạc thích về phía cô, còn chiếc đũa
Trang Vệ đang giơ lên dừng lại giữa không trung, tầm mắt hắn rơi vào Tô Nhạc
đang vùi đầu ăn, đột nhiên nhớ tới, hai năm Tô Nhạc ở bên hắn, hai người chưa
bao giờ đi ăn món Tứ Xuyên, bởi vì hắn không thể ăn cay, đôi khi rảnh rỗi, Tô
Nhạc cũng ở nhà nấu cơm, món ăn tuy không ngon lắm nhưng khi đó hắn cũng vui vẻ
ăn sạch.
Rốt cuôc từ khi nào, hắn
đã dời ánh mắt sang người phụ nữ khác?
Là từ khi Tô Nhạc không
cần tiền của hắn? Hay từ khi Tô Nhạc đối mặt với khó khăn mà vẫn rất mạnh mẽ?
Hoặc từ khi Tô Nhạc đi công tác, một mình hắn buồn chán? Cũng có lẽ từ khi Tô
Nhạc không muốn đi cùng hắn tới bước cuối cùng?
Hắn không nhớ rõ, chỉ nhớ
sau này dần dần phiền chán Tô Nhạc luôn luôn thiếu vẻ yếu đuối, nhõng nhẽo của
con gái, làm cho hắn cảm thấy mình làm bạn trai rất thất bại. Hắn không hiểu vì
sao Tô Nhạc phải khăng khăng có tờ giấy kia mới chịu đi cùng hắn tới bước cuối
cùng, lẽ nào hắn không đáng tin như vậy?
Một bữa cơm, có người ăn
hết mình, có kẻ ăn không biết hương vị, nhưng vừa khéo bầu trời đang trong xanh
đột nhiên đổ mưa, những hạt mưa bụi nhỏ dày làm cho người ta nhìn mà cảm thấy
buồn bực trong lòng.
Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn
bầu trời mờ mịt, lầm bẩm: “Thật sự là thời tiết thích hợp để đi ngủ.”
Ngụy Sở nghe vậy cười
cười: “Em ở đây chờ một lát, anh đi lấy xe lại đây.” Nói xong, anh lập tức đội
mưa chạy về hướng đỗ xe, bóng lưng tuấn tú dưới màn mưa có thêm vài phần hương
vị nho nhã.
Còn lại ba người Tô Nhạc
đứng chờ, ngượng ngùng lại kỳ quặc. Tô Nhạc không muốn dính dáng đến Trang Vệ
và Lâm Kỳ, cũng không muốn mất mặt vì hai người bọn họ, vì vậy cô dịch sang bên
cạnh hai bước.
Trang Vệ chú ý tới động
tác này của cô, trong lòng có cảm giác mất mát không nói thành lời, ném lại một
câu “Anh đi lấy xe” liền bỏ đi.
Lâm Kỳ và Tô Nhạc đứng
cách nhau năm bước, một người bên trái, một người bên phải, Tô Nhạc không nhìn
Lâm Kỳ, Lâm Kỳ lại nhìn chằm chằm Tô Nhạc, giống như muốn từ trên mặt cô nghiên
cứu ra thứ gì đó.
Nếu nói Tô Nhạc là một
người đẹp thanh thuần, trên mặt cô cũng có hóa trang chút ít; nếu nói cô xinh
đẹp lộng lẫy, cũng không hẳn, hơn nữa với thân phận của Ngụy Sở, những người
đẹp từng gặp mặt hẳn không ít, Tô Nhạc nhất định không phải người đẹp nhất. Nếu
nói Tô Nhạc là người có khí chất, cũng không bằng những thiên kim sinh ra trong
nhà giàu có, vậy rốt cuộc Ngụy Sở hứng thú với Tô Nhạc như vậy vì cái gì?
Lâm Kỳ nhìn một lúc lâu
vẫn không tìm được đáp án, không nhịn được mà mở miệng: “Tô Nhạc, rốt cuộc cô
có cái gì tốt?”
Tô Nhạc nhìn Lâm Kỳ khó
hiểu: “Tốt hơn cô.” Là một kẻ bị hại, bị cướp mất bạn trai, thật sự cô không
chịu nổi câu hỏi này.
Thái độ Lâm Kỳ khác
thường, không cười nhạo Tô Nhạc mà cúi cái đầu xinh đẹp nhìn móng tay mình.
Một chiếc xe dừng trước
mặt hai người, cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai của Ngụy Sở: “Tô
Nhạc, nhanh lên xe đi, gió đang to, cẩn thận bị cảm.”
Tô Nhạc cũng không ngại
ngùng, mở cửa xe ngồi vào, xe đi được một đoạn, cô quay đầu nhìn lại, Trang Vệ
đang dừng xe trước mặt Lâm Kỳ.
Ghế ngồi của xe Ngụy Sở
rất thoải mái, Tô Nhạc dựa lưng vào ghế, có chút tiếc nuối nói: “Thời tiết tốt
như vậy mà em vẫn phải cố gắng làm việc.”
Ngụy Sở lái xe rất ổn
định, anh nhìn vẻ mặt Tô Nhạc qua kính chiếu hậu, sau khi xác định tâm trạng
của cô không tệ mới nói: “Không phải em từ chức rồi sao?”
Tô Nhạc gật đầu: “Đã từ
chức, nhưng còn kiêm chức vụ khác.”
“Ừ.” Ngụy Sở thấy đèn đỏ,
ngừng lại, cầm một hộp sữa đậu đưa cho Tô Nhạc: “Vừa rồi ăn nhiều cay, uống cái
này đi.” Chờ Tô Nhạc nhận lấy hộp sữa đậu, anh mới mở miệng nói: “Anh đã nói em
không có công việc vì sao không nóng ruột, thì ra còn chưa chết đói.”
Tô Nhạc nhìn hộp sữa, là
một thương hiệu rất nổi tiếng, mùi vị cũng không tệ, đáng tiếc là quá đắt, bình
thường cô không mua được, cô mở nắp uống một ngụm: “Chỉ là viết tiểu thuyết
sống tạm, chưa tới mức như anh nói, không đáng kể.”
Ngụy Sở nghe vậy thấp
giọng cười, rõ ràng là giọng con trai, nhưng lại nhẹ đến mức khiến Tô Nhạc nghe
mà cảm thấy rất êm tai.
Đèn xanh bật sáng, Ngụy
Sở tiếp tục lái xe về phía trước.
“Anh Ngụy, không phải anh
đang muốn theo đuổi em đấy chứ?” Bạn học Tô Nhạc thật là một đứa trẻ thẳng
thắn, sau khi hưởng thụ đủ loại hành động chăm sóc của Ngụy Sở, đã hỏi vấn đề
ra khỏi miệng.
Nụ cười của Ngụy Sở không
đổi: “Không thể sao?”
Tô Nhạc nghiêm túc gật
đầu: “Em chỉ muốn nói cho anh biết, anh không thuộc phạm vi chọn chồng của em.”
“Sao, em có yêu cầu gì?”
Ngón tay phải của Tô Nhạc
vẫn đảo quanh nắp hộp sữa: “Em muốn tìm một người biết nấu ăn, kiên định, chung
thủy, bề ngoài bình thường.”
Ngụy Sở nhướng mày: “Anh
có chố nào không tốt, có chỗ nào không phù hợp?”
“Không, cái gì anh cũng
tốt, chính bởi vì tốt quá khiến em có cảm giác không an toàn, em lại là một kẻ
lười biếng, không thích những thứ nguy hiểm.” Tô Nhạc cong môi cười: “Hơn nữa,
bề ngoài của anh thật quá dễ nhìn, em tương đối chán ghét đàn ông đẹp trai.”
Lầm đầu tiên trong đời,
Ngụy Sở nghĩ, thật ra bề ngoài dễ nhìn cũng chẳng phải chuyện tốt, anh thở dài:
“Vậy thật đáng tiếc, nhưng em nghĩ xem, từ hội bạn học tới nay chúng ta mới gặp
nhau mấy lần, tình cảm sẽ được tới đâu?”
Tô Nhạc suy nghĩ một lúc,
cảm thấy cũng có lý, hiện thực không phải tiểu thuyết, hơn nữa có kiểu phụ nữ
nào mà Ngụy Sở chưa từng gặp, nghĩ vậy, cô có chút mất mặt: “Thì ra em đã làm
một con chim công thích tự mình đa tình rồi?” Thật ra cô đang hối hận vì sao
mình lại hỏi loại vấn đề thiếu chất xám này, mới chỉ ăn ít cơm mà chỉ số thông
minh đã trở về trước năm sáu tuổi thế này rồi?
Ngụy Sở bao dung an ủi:
“Không sao, anh là một đàn anh bao dung, hơn nữa, chim công biết xòe đuôi chỉ
giới hạn trong giống đực thôi.”
Mặt Tô Nhạc đỏ lên, mở
nắp hộp sữa uống một ngụm lớn, cô xấu hổ nghĩ, quả nhiên tự mình nghĩ này nghĩ
nọ là không được, chẳng lẽ di chứng của việc viết tiểu thuyết?
Ngụy Sở nhìn người con
gái mảnh khảnh trong gương chiếu hậu, khóe miệng mím chặt lại.