Vợ Ơi Chào Em

Chương 10: Tam tòng tứ đức

Tô Nhạc vừa uống cà phê
vừa viết tiểu thuyết, Trần Nguyệt đã ngủ, ngoài trời đang mưa, vậy mà cô vẫn
còn phải cực khổ thức đêm viết tiểu thuyết.

Hai ngày trước, Trần
Nguyệt còn lo lắng cô sẽ vì thất tình mà làm chuyện gì ngốc nghếch, hiện tại
Trần Nguyệt đã để kệ cô tự sinh tự diệt, bởi vì cô nàng thấy cô vẫn vui vẻ hoạt
bát như trước, hoàn toàn không có những hành vi điên cuồng khi bạn trai hai năm
biến thành của người khác. Vì vậy, cô nàng yên tâm bay nhảy. Tô Nhạc có chút
nuối tiếc nghĩ, quả nhiên mình vẫn nên giả bộ yếu đuối một chút.

Bàn tay gõ phím đột nhiên
dừng lại, cô nghe tiếng mưa hắt vào cửa sổ, thở dài một hơi. Cô bắt đầu viết
tiểu thuyết từ khi mới vào đại học, nhưng Trang Vệ chưa từng hỏi đến, thậm chí
ngay cả bút danh của cô cũng không nhớ được, cô cũng không để ý, chỉ cho rằng
Trang Vệ không có hứng thú với việc này, hiện giờ cô mới biết, không phải đối
phương không có hứng thú mà là suy nghĩ của người ta không hề đặt trên người
cô, thảo nào có người nói, khi đàn ông nói yêu bạn, không nhất định đó là thật,
nhưng khi hắn nói không yêu bạn, nhất định đó là không yêu.

Tô Nhạc day day cái trán,
đàn ông tốt trên thế giới nhiều như vậy, vì sao ông Trời lại cho cô một miếng
cặn bã như vậy?

Uống một ngụm cà phê đặc,
Tô Nhạc tiếp tục tập trung tinh thần vào quyển tiểu thuyết, nam chính bên trong
đang thật cẩn thận lấy lòng nữ chính, đây là thứ gọi là cuộc đời buồn khổ bao
nhiêu, tiểu thuyết ngọt ngào bấy nhiêu, thậm chí cô còn hoài nghi, một ngày nào
đó mình sẽ tâm thần phân liệt. Nguyên nhân bị bệnh chính là bị hiện thực dồn
nén, phải tự giả vờ thơ ngây.

Viết xong một chương, cô
kiểm tra lại chính tả một lần rồi lập tức đăng lên mạng, nhìn đồng hồ, mười một
giờ tối, đã không còn sớm, nhưng cô không ngủ được, lẽ nào đây là mất ngủ, di
chứng thất tình trong truyền thuyết?

Chơi trò chơi online một
lát, một mình chạy tới Dạ Tây Hồ thắp đèn ước nguyện, lại một mình chạy tới cây
ước nguyện để cầu nguyện, rồi lại một mình chạy tới Ma Nhai Động đánh quái, một
trò chơi online thật hay bị cô chơi thành trò chơi chỉ một người chơi. Cô không
thích kết hôn trên trò chơi, thậm chí không thích tham gia bang hội, vì vậy
chơi một mình cũng là điều rất bình thường.

Chơi một lát đã chán, Tô
Nhạc bỏ chuột ra, duỗi lưng, nhẹ chân quay về giường, thuận tay cầm lên điện
thoại đặt trên đầu giường mới phát hiện bên trong có một tin nhắn chưa đọc.

Cô mở ra nhìn, tin nhắn
được gửi tới từ một tiếng trước, người gửi tin là Ngụy Sở, Tô Nhạc cảm thấy có
chút không biết phản ứng thế nào, trong cảm nhận của cô, phần tử tinh anh như
Ngụy Sở không biết đến tính năng tin nhắn này, quả nhiên cô đã yêu quái hóa
nhân vật phong vân này rồi.

Tin nhắn là một mẩu
chuyện cười thường nhìn thấy trên mạng, Tô Nhạc đóng điện thoại lại, vô cùng
nghiêm túc suy nghĩ, vị đàn anh họ Ngụy này một mình cô đơn quá chăng?

Quả quyết ném điện thoại
tới một bên, trùm chăn, ngủ.

Chín giờ sáng hôm sau Tô
Nhạc mới vùng vẫy từ trên giường ngồi dậy, rửa mặt xong, cô kéo rèm cửa, ngoài
trời còn đang mưa, ngáp một cái ngồi vào trước máy tính, mở chương tiểu thuyết
mới post xem bình luận của độc giả. Xem xong, cô vừa định trả lời một vài bình
luận thì điện thoại vang lên, cầm điện thoại lên nhìn, gì chứ, lại là vị đàn anh
Ngụy Sở kia, nếu đối phương không nói không có ý gì khác với mình, cô thực sự
sẽ đáng xấu hổ mà cho rằng Ngụy Sở vừa gặp mình đã yêu, lần sau gặp đã chung
tình.

“Anh Ngụy, chào buổi
sáng.” Cô tiện tay mở trang trò chơi online, đổi cho nhân vật của mình một bộ
quần áo.

Ngụy Sở liếc nhìn góc
phải máy tính một cái, chín giờ bốn mươi phút, vẫn chưa tính là muộn, anh mỉm

cười: “Chào buổi sáng, tối nay em có rảnh không?”

Điều khiển nhân vật vào
trong phòng, Tô Nhạc mỗi tay một việc: “Gần đây cái gì em cũng thiếu, chỉ thừa
thời gian.” Nhấn vào chức năng thu hoạch, cũng bán ra một số vật tư của mình:
“Anh Ngụy có việc gì sao?”

“Là thế này, hôm nay anh
phải tham dự một bữa tiệc, nhưng thư ký của anh xin nghỉ để sinh em bé rồi, em
có thể làm bạn gái của anh một lúc không?” Ngụy Sở ngẩng đầu, nhìn thấy thư ký
nhà mình đang bê một cốc cà phê đến.

Lần đầu tiên Trần Húc
biết được, thì ra đàn ông con trai như anh cũng được nghỉ để sinh em bé, anh
đặt cốc cà phê xuống trước mặt Ngụy Sở, sau đó nhìn gương mặt tuấn tú của ông
chủ nhà mình đang cười sáng láng, thở dài, xoay người ra khỏi phòng làm việc.

“Nghỉ sinh?” Tô Nhạc vô
thức gật đầu: “Được” Nói xong, cô ngắt điện thoại, cô bị định thân rồi! Cô vội
vàng lấy đạo cụ trong túi đồ ra, nhìn xem đang có ai quấy rối phía sau mình.

Ngụy Sở nghe thấy tiếng
đồng ý từ đầu bên kia, hơi bật cười, anh vốn đã tìm một đống lý do, không ngờ
đối phương lại đồng ý nhanh như vậy, nhưng nghe vẻ đối phương hơi lơ đãng.

Đặt điện thoại xuống, hai
tiếng gõ cửa vang lên, Trần Húc đi vào, trong tay cầm một tập tài liệu, Ngụy Sở
ngẩng đầu nhìn anh một cái, không nói gì.

“Vì sao em không biết
mình cần xin nghỉ sinh nhỉ.” Trần Húc đặt tập tài liệu xuống: “Đại ca, có phải
anh nên an ủi tinh thần em một chút không.”

“Tôi không ngại tìm một
thư ký cần nghỉ sinh.” Ngụy Sở cầm lấy tập tài liệu, nhìn lướt qua một lượt,
thấy không chênh lệch gì với kế hoạch trước đó mới ký tên vào: “Nếu cậu quá
nhàn hạ, có thể làm lại bản kế hoạch ngày hôm qua một lần nữa.”

Trần Húc yên lặng nhìn
sếp lớn nhà mình, quả nhiên những nhà tư bản bóc lột giai cấp lao động đều ghê
tởm như nhau.

“Sếp, không phải anh đang
tán gái đấy chứ?” Trần Húc hứng thú hỏi: “Cô nàng nào mà cần anh tốn công theo
đuổi như vậy?” Tên đầu gỗ này cũng có một ngày động lòng, đúng là không dễ dàng,
nhớ tới bao nhiêu nữ đồng nghiệp ngây thơ không hiểu sự đời bằng lòng quỳ gối
dưới gấu quần tây của người này, kết quả là người này ngay cả mắt cũng không
chớp, hiện giờ cũng có người nắm được thóp của anh ta rồi.

Ngụy Sở mặc kệ mấy lời
nói nhảm của Trần Húc.

“Phụ nữ là phải dỗ ngọt
vào.”

Ngụy Sở tiếp tục xem tài
liệu.

“Phụ nữ rất cần cảm giác
an toàn.”

Bàn tay đang lật văn kiện
của Ngụy Sở dừng lại một chút.

“Đúng rồi, phụ nữ còn cần
đàn ông chúng ta siêng năng, che chở, lúc nào cần lãng mạn thì phải lãng mạn,
lúc nào cần thành thật thì nhất định phải thành thật, nhất định không được dỗ
ngon dỗ ngọt lúc cần thành thật, phụ nữ bây giờ càng ngày càng ranh mãnh, nói
quá nhiều lời ngon ngọt sẽ bị họ cho là phóng túng, quá thành thật sẽ bị họ chê
là không thú vị, chúng ta là đàn ông cũng không dễ dàng.”

Động tác của Ngụy Sở
ngừng lại.

Trần Húc thấy Ngụy Sở

dừng động tác lại, lập tức vô cùng hăng hái: “Tới đây, tới đây, em chỉ cho anh
mười tám điều cần chú ý khi theo đuổi bạn gái. Thứ nhất, không được dính lấy
đối phương mọi lúc mọi nơi. Thứ hai, phải ra được phòng khách vào được phòng
bếp. Thứ ba,…”

“Nói chuyện riêng trong
giờ làm việc, tiền lương tháng này trừ hai trăm.” Ngụy Sở gập tài liệu lại,
ngẩng đầu nhìn Trần Húc: “Hiện giờ, việc cậu cần làm là ra cửa rẽ phải, sau đó
quay về phòng mình làm việc, thuận tiện đóng của lại cho tôi, cảm ơn.”

Trần Húc há hốc mồm,
không nói gì, quay người về phía sau, bước đều. Ra khỏi cửa rồi Trần Húc mới
cắn răng: “Một ngày nào đó sẽ có một bà vợ hung hãn tới trừng trị anh!”

Bàn tay của Ngụy Sở gõ
trên bàn phím mấy cái rất nhanh, sau đó, trên màn hình xuất hiện một loạt bài
viết, ví dụ như “hai mươi chiêu thức theo đuổi bạn gái”, “kiểu đàn ông nào được
phụ nữ yêu thích nhất”, “bàn luận về tính khả thi từ khi theo đuổi bạn gái đến
phát triển lâu dài”, “làm thế nào để trở thành một người đàn ông tốt”, “làm thế
nào để cô ấy ngày càng yêu bạn”, có thể nói là đủ loại, nội dung vô cùng phong
phú.

Tiện tay mở một bài viết
được chú ý, những thứ đàn ông cần chuẩn bị, trên đó viết: thứ nhất, bạn có thể
không giàu có, nhưng bạn nhất định phải có nhà, đây là thứ phải chuẩn bị đầu
tiên khi theo đuổi phụ nữ.

Ngụy Sở thầm gật đầu, anh
có biệt thự, coi như phù hợp.

Thứ hai, bạn có thể không
có xe thể thao tên tuổi, nhưng nhất định không thể quên đưa bạn gái về nhà khi
trời mưa, trời nắng.

Ngụy Sở lại gật đầu lần
nữa, chuyện này anh có thể làm được, huống hồ anh còn có xe.

Thứ ba, vẻ ngoài của bạn
có thể xấu nhưng nhất định phải dịu dàng, ngược lại, nếu diện mạo quá đẹp trai
nhất định phải chú ý không được tiếp xúc quá thân mật với người phụ nữ khác,
nếu không sẽ tạo cho họ hình tượng không tốt, nhiều tiền nhưng ít tình.

Ngụy Sở bắt đầu lo lắng
mình đã từng tiếp xúc thân mật với người phụ nữ khác hay chưa.

Thứ tư, bạn có thể không
nhiều tiền nhưng nhất định phải biết quan tâm, giúp bạn gái cầm túi xách, cùng
đi dạo phố, nấu cơm, trải giường chiếu, giặt quần áo, lau nhà, rửa bát, trong
số này phải làm được hơn một nửa.

Ngụy Sở cảm thấy tất cả
những điều này anh đều làm được.

Thứ năm, nếu bạn đẹp
trai, lại vừa có tiền, có xe thể thao, có biệt thự, vậy chúc mừng bạn, bạn sẽ
đi tới hai hướng đều không có đường về, một hướng là bạn yêu phải một người phụ
nữ thích hư vinh, hướng còn lại là yêu phải một người phụ nữ không có cảm giác
an toàn với bạn. Nếu là đường thứ nhất, bạn bất hạnh. Nếu là đường thứ hai, bạn
vô cùng bất hạnh, bởi vì bạn không những phải tam tong tứ đức, mà còn phải kiêm
rất nhiều chức vụ, bên cạnh đấy còn phải nghĩ cách để người phụ nữ bạn yêu tin
tưởng tấm chân tình của bạn.

Lông mày của Ngụy Sở gần
như nhíu lại cùng một chỗ, bàn tay vô thức vuốt cằm mình, nghe nói kỹ thuật
chỉnh hình của nước nào đó không tệ.

Vì vậy, cách mạng chưa
thàng công, tổng giám đốc Ngụy vẫn cần cố gắng.

Sau khi đóng trang trò
chơi lại, Tô Nhạc cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên nhớ tới cuộc điện
thoại kia của Ngụy Sở, cảm thấy trong đầu có một con Thảo Nê Mã chậm rãi chạy
qua, mà trên người nó in hai chữ cái nước ngoài, một chữ là S, một chữ là B.

“Ai bảo mày vừa nói vừa
chơi trò chơi cơ!” Tô Nhạc mở diễn đàn tiểu thuyết của mình, trong đó có mấy cô
gái đang đùa giỡn, sau đó, một tác giả thường ngày quan hệ rất tốt gửi tới một
tin tức: “Bà chị đây sắp kết hôn rồi.”

Ngón tay cô hơi cứng lại,
nhìn đối phương vừa than thở chuẩn bị hôn lễ bận rộn thế nào, buồn chán thế
nào, nhưng trong lời nói đều lộ ra hương vị hạnh phúc, Tô Nhạc bất giác mỉm
cười, gõ hai chữ: “Chúc mừng.”

Rất nhanh, mấy cô nàng
trong diễn đàn lại bắt đầu trêu chọc, Tô Nhạc nghĩ thầm, trong nhiều người như
vậy, có người thật tình chúc mừng cho người bạn này, có người lại cảm thấy buồn
phiền vì thân phận độc thân của mình.

Thế nhưng, trong đời
người, có rất nhiều thứ có thể chắp vá được, chỉ có hôn nhân là không chắp vá
được, không gò ép được.

“Tớ tổ chức hôn lễ ở thành
phố J, mấy cô nàng ở gần nhất định phải mang tiền lì xì tới tham gia nhé.”

Tô Nhạc im lặng nở nụ
cười phía bên kia màn hình máy tính, thành phố J không phải ngay bên cạnh đây
sao?