Vợ Ơi Chào Em

Chương 60: Vợ ơi, chào em!

Phụ nữ còn có ngày nào
đẹp hơn ngày được làm cô dâu?

Tô Nguyễn Tú ngồi trên
hàng ghế dành cho họ hàng đầu tiên, nhìn bãi cỏ xanh mượt và sân khấu được
trang trí đẹp như mơ, khi tiếng nhạc vang lên, bà nhìn thấy con gái của mình
mặc một bộ váy cưới thật đẹp, đi cùng một chàng trai hướng về phía này.

Tiếng vỗ tay, hoa tươi,
âm nhạc, dù viền mắt Tô Nguyễn Tú đã đỏ lên nhưng bà vẫn cố gắng nhìn thật kỹ
hình ảnh con gái mình cùng chàng trai đi về phía người làm chứng, con đường của
con gái bà sẽ khác với con đường của bà, nhất định sẽ khác.

Ngày Tết Nguyên Đán, bà
thật sự không ngờ Tiểu Nhạc sẽ dẫn một chàng trai về, bà biết Tô Nhạc đã chia
tay với Trang Vệ, việc một người mẹ phải làm là giúp đỡ con cái, nhưng chỉ duy
nhất việc này, không ai có thể giúp đỡ, chỉ có người trong cuộc mới có thể tự
mình suy nghĩ thấu đáo.

Bà nhớ khi bà mới gặp
Ngụy Sở, con gái bà cầm túi xách đi phía trước, còn chàng trai diện mạo tuấn
tú, phong độ có thừa kia cầm một đống đồ đạc đi theo phía sau. Sau khi vào nhà,
chàng trai này rõ ràng có vẻ là một tinh anh, nhưng lại rất cố gắng lấy lòng
bà.

Cậu ta nói cậu ta sẽ đối
xử thật tốt với Tô Nhạc, cả đời sẽ không thay lòng đổi dạ.

Nhưng bà cũng nhớ, những
lời này, hơn hai mươi năm trước, bố của Tiểu Nhạc cũng đã từng nói.

Hơn nữa, chàng trai này
có tiền, gia thế lại tốt, thậm chí bà còn không biết cậu ta có phải là một Trang
Vệ thứ hai hay không. Một người mẹ luôn thích thiên vị con cái của mình, có lẽ
đây là bản tính trời sinh của con người, lại càng là bản tính của một người mẹ.

Điều thật sự làm bà cảm
động không phải những lời hứa hẹn của chàng thanh niên đó, cũng không phải gia
thế của cậu ta, tuy gia đình bà không giàu có nhưng cũng không đến mức bán đứng
hạnh phúc của cả đời mình. Điều khiến bà cảm động chỉ là một bữa cơm vô cùng
đơn giản.

Chiều hôm đó, sau khi về
tới nơi, hai đứa trẻ liền đi ra ngoài mua không ít đồ ăn, bà thấy hai đứa trẻ
kiên quyết không cho bà xuống bếp nên cũng an vị ngồi trên sô pha xem ti vi,
thỉnh thoảng còn len lén liếc trộm tình hình trong bếp.

Trình độ nấu ăn của con
gái nhà mình bà biết rất rõ, nhiều nhất cũng chỉ biết xào rau, nấu mì ăn liền
mà thôi, những món ăn quá phức tạp mùi vị thật sự không bình thường. Bây giờ
con bé vào trong phòng bếp, nhiều lắm cũng chỉ rửa rau, ngay cả cách dùng dao
cũng chưa thành thạo.

Món ăn được đặt lên bàn,
tất cả đều là hương vị Tứ Xuyên, một số là món bà thích, còn lại dường như đều
là những món thường ngày Tiểu Nhạc thích ăn. Bà hạ đũa gắp món ăn, mỗi một món
đều rất vừa lửa, mùi vị cũng ngon miệng, chỉ có duy nhất một khuyết điểm là
thiếu vị mặn, nhưng khẩu vị của Tiểu Nhạc vốn nhạt, bà biết điều đó.

Cơm nước xong, nhìn chàng
trai trẻ cầm bát đũa vào phòng bếp, còn con gái bà lại ngồi trên sô pha xem ti
vi, bà cảm thấy không thuận mắt liền mở miệng: “Tô Nhạc, sao con có thể để Tiểu
Ngụy rửa bát?”

Đáp lại bà là một nụ cười
vô sỉ của cô con gái, bà không nhịn được mà nghĩ, đứa trẻ nhà họ Ngụy này phải
xui xẻo thế nào mới vớ phải con gái nhà mình.

Cuộc hôn nhân của bà
không hạnh phúc, không có nghĩa rằng hôn nhân của tất cả mọi người cũng vậy, bà
chỉ hy vọng con gái mình có một người chồng đáng tin cậy, có thể thấu hiểu vợ
là bà đã không còn gì mong ước nữa.

“Bà thông gia.” Bà Ngụy
ngồi xuống bên cạnh bà, nụ cười vui vẻ trên mặt không hề có chút giả dối: “Tiểu
Nhạc là một đứa bé rất tốt, gia đình chúng tôi đều rất thích con bé, hai đứa có
thể ở bên nhau, bậc cha mẹ như chúng ta có thể yên tâm rồi.”

“Bà thông gia đừng khen
con bé kia như thế, con bé còn rất nhiều khuyết điểm, Ngụy Sở chịu lấy con bé

là tôi yên tâm rồi.” Tô Nguyễn Tú đã từng ăn cơm với bố mẹ Ngụy Sở, hai bên đều
rất hài lòng, vì vậy quyết định ngày kết hôn trong tháng năm.

Tháng năm là tháng cây
lựu trổ hoa, là một tháng cát tường, bọn họ đều tán thành cử hành hôn lễ vào
tháng năm, hai đứa trẻ dường như cũng không phản đối ngày này, vì vậy cứ như
vậy quyết định.

“Cô dâu chú rể trao nhẫn cưới.”

Tô Nguyễn Tú ngẩng đầu
nhìn lên, con gái bà đang mặc áo cưới rất đẹp, đứng bên cạnh Ngụy Sở, thật sự
là xứng đôi nói không thành lời. Viền mắt nóng lên, bà không nhịn được nữa mà
rơi nước mắt.

Chiếc nhẫn lồng vào đầu
ngón tay, không lớn không nhỏ, vô cùng vừa vặn, Tô Nhạc khẽ cong ngón tay, nhìn
chiếc nhẫn này, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, cô lấy chiếc nhẫn nam từ
trong tay phù dâu, chậm rãi đeo nó vào ngón tay Ngụy Sở.

Đối phương ràng buộc vào
cô, cô cũng ràng buộc vào đối phương.

Nghi thức trao đổi nhẫn
hoàn thành, khách mời bùng phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Tô Nhạc ngẩng đầu,
nhìn thấy gương mặt Ngụy Sở tràn đầy vui sướng.

Tâm trạng hoảng hốt, cô
nhớ lại hơn một năm quen biết Ngụy Sở vừa qua, không có hiểu lầm như trong tiểu
thuyết, không có kẻ thứ ba, không có biến đổi lớn, tất cả đều thuận theo tự
nhiên, nước chảy thành sông.

Tô Nhạc chìm đắm trong
hồi ức, không nghe thấy câu “chú rể có thể hôn cô dâu”, khi cô cảm giác được
trên môi có thứ gì đó thật ấm áp, tiếng vỗ tay đã như thủy triều tràn đến bên
tai.

“Lúc này còn ngẩn người
sao?” Ngụy Sở buông Tô Nhạc ra, vươn ngón tay chạm nhẹ vào khóe miệng Tô Nhạc:
“Bà Ngụy, có thể hoàn hồn chưa?”

Tô Nhạc liếc mắt lườm
anh, sau đó nhìn bó hoa cưới trong tay, bạn bè cô còn ngồi bên dưới, trên mặt
mang nụ cười vui vẻ chúc phúc, tất cả cô đều ghi nhận trong lòng. Cô giơ tay
nâng cao bó hoa, ném về phía bạn bè, nếu một bó hoa cưới có thể chứng tỏ người
tung hoa có một cuộc hôn nhân hạnh phúc thì cô hy vọng người nhận được hoa sẽ
có cả một cuộc đời hạnh phúc.

“Cuối cùng chị đây cũng
cướp được rồi. Hà hà.” Trần Nguyệt nắm trong tay đóa hoa bách hợp thơm ngát,
trên mặt mang nụ cười đắc ý, ngửi mùi thơm ngào ngạt, lại nhìn đôi vợ chồng trẻ
trên sân khấu, hoa bách hợp, là hoa bách hợp, trăm năm hòa hợp.

Cô nghiêng đầu nhìn thấy
trong một góc có một bóng người quen mắt.

Trang Vệ! Đầu tiên Trần
Nguyệt giận dữ, sau đó lại lập tức tươi cười, cảm giác hối hận, không có được
tình yêu chân thành chính là báo ứng tốt nhất đối với những gã đàn ông lăng nhăng.
Trong cuộc đời con người, không phải bất cứ sai lầm nào cũng có cơ hội sửa
chữa.

Nghi lễ kết hôn kết thúc,
Tô Nhạc tới phòng thay đồ đổi thành bộ sườn xám, sau đó cùng Ngụy Sở đi chúc
rượu khách khứa. Ngụy Sở giới thiệu với cô dì này tên gì, cô kia là ai, đi hết
một lượt, cô cảm thấy mắt mình sắp hoa lên, may mà những người này cũng chỉ
tươi cười chúc mừng. Tuy đi giày cao gót hơi mệt nhưng niềm hạnh phúc trong
lòng Tô Nhạc vẫn không cách nào che giấu được.

Cuối cùng cũng đi tới bàn
của mấy thanh niên, Ngụy Diêu cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Tô Nhạc và Ngụy Sở.
Vừa sinh xong, cô nàng mập lên không ít, nhưng khuôn mặt lại có vẻ càng đáng
yêu: “Em thật không ngờ Tiểu Nhạc lại có thể tiến tới với anh họ, em còn nhớ
khi anh ấy nhìn thấy bức ảnh chụp hội tác giả của chúng ta còn đờ cả người ra
ấy.”

Tô Nhạc nghe vậy, trước
tiên là mỉm cười liếc Ngụy Sở một cái, sau đó mới nói: “Không còn cách nào
khác, anh em đã thầm mến chị nhiều năm rồi, cuối cùng chị đành cho anh ấy chút
mặt mũi vậy.”


“Cảm ơn Tô nữ vương đã
cho tại hạ chút mặt mũi.” Ngụy Sở đưa tay ôm lấy vai Tô Nhạc, không chút xấu hổ
khi chuyện thầm mến này bị vạch trần, nhưng Tiểu Nhạc làm thế nào mà biết anh
đã thầm mến cô nhiều năm?

Hôn lễ kết thúc, lại bị
một đám người làm náo loạn phòng tân hôn, Tô Nhạc mệt đến mức không muốn nhúc
nhích nữa, nằm vật ra giường nói: “Nếu mỗi người bỏ ra vài đồng, lấy được tờ
chứng nhận là tốt rồi, đỡ mệt hơn nhiều.”

“Chuyện cả đời chỉ có một
lần, sao có thể tùy tiện như thế.” Ánh mắt Ngụy Sở hướng về phía vòng eo của Tô
Nhạc, vì cô mặc sườn xám nên chỗ lồi chỗ lõm đều hiện ra đủ cả, là một quân tử,
anh nhịn đã đủ lâu rồi.

Một cái móng
vuốt Lộc Sơn* vươn tới eo Tô Nhạc, còn
chưa kịp làm động tác tiếp theo, Tô Nhạc đã xoay người xuống giường, vào phòng
tắm.

*Lộc Sơn chi trảo =
móng vuốt Lộc Sơn. Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi để có thể dễ dàng
gian díu tới lui chơi đùa. Một hôm An Lộc Sơn để lại trên cặp nhũ phong của Quý
Phi hai vết xước do tay cào, Quý Phi sợ Huyền Tông phát hiện, nên mới làm cái
yếm bằng gấm che trước ngực lại. Đây là nguồn gốc áo ngực, và cũng do đó thành
ngữ "Lộc Sơn chi trảo" hình thành.

Ngụy Sở nhìn bàn tay
trống không của mình, ánh lửa trong mắt bắn ra bốn phía, nhìn chằm chằm cửa
phòng tắm đóng chặt, hận không thể chọc thủng nó.

Tô Nhạc lơ đãng tắm rửa,
không cần soi gương cô cũng biết mặt mình đỏ đến mức nào, loại chuyện này, nói
không căng thẳng đó là nói láo. Tắm rửa hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cô vẫn
phải chậm chạp đi ra. Sau đó, cô nhìn thấy một đôi mắt đang lóe sáng nhìn mình.

“Anh phải đi tắm…”

“Vận động xong rồi tắm.”
Cái gì ôn hòa, cái gì nhã nhặn, tất cả đều hóa thành mây bay.

Vì vậy, Tô Nhạc bị sói
đói hạ gục, trang phục buông lỏng, sau đó…

Điều tốt đẹp nhất trong
buổi tối hôm đó chính là giường thật mềm, nhưng người bị lật tới lật lui trên
giường lại vô cùng đau khổ.

Ban đêm, Ngụy Sở ôm lấy
người trong lòng, nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, rung động, đau lòng, rồi tới lần
thứ hai gặp lại, yêu đương, kết hôn.

Đây có phải là số phận
hay không?

Lần đầu tiên đã bỏ lỡ cô,
nhưng anh còn có cơ hội thứ hai.

Anh cúi đầu, hôn lên cái
trán thấm ướt mồ hôi: “Ngủ ngon, vợ yêu của anh.”

Mấy ngày sau, cuối cùng
trang cá nhân của Tất Cửu cũng có một tin tức mới.

Tất Cửu: Tớ kết hôn rồi,
chúc tớ hạnh phúc đi.

Ngay lập tức, những người
quen biết hay không quen biết đều ùa đến chúc mừng.

Một người tên Chờ Nhạc
cũng nhắn lại, chỉ có hai chữ: Vợ ơi.

Vì vậy, trong danh sách
người thân của Tất Cửu lại có thêm một cái tên “Chờ Nhạc”.

“Đang online à, xem ra
tối qua anh chưa đủ cố gắng rồi.” Người nào đó từ phía sau vươn tay ôm lấy eo
Tô Nhạc, Tô Nhạc buông con chuột trong tay, bình tĩnh phun ra một chữ: “Cút.”

“Vợ ơi, đừng giận, anh
giúp vợ bóp vai, đấm lưng.” Người nào đó bị chửi mà vẫn tiếp tục mặt dày sán
tới gần, mắt nhìn trang cá nhân trên màn hình, nụ cười lại càng sáng lạn, khóe
môi nhếch đến tận mang tai.

“Vợ ơi.”

“Hử?”

“Chào em.”

“… Em khỏe.”

Người nào đó nở nụ cười.

Từ “chào em” có Hán
Việt là “nhĩ hảo”, cũng có nghĩa là “khỏe không”, kiểu như người Việt Nam hay
chào nhau là “này, khỏe không?” ấy. Vậy nên khi Sở Sở nói “nhĩ hảo”, Nhạc Nhạc
bé nhỏ ngập ngừng một chút rồi mới trả lời, kiểu như bật đèn xanh cho Sở Sở ấy,
vậy là cô bé quàng khăn đỏ đã rơi vào tay sói già Sở Sở. Cái giường mềm lại
phát huy công dụng. Hà hà hà…

Nghĩ lại thì cái tên
truyện cũng có thể để là “Vợ ơi, em khỏe không.” Cái tên thật là tình thú. Há
há há…