“Tổng giám đốc Ngụy, cô
Tô, thật trùng hợp.” Tống Vi cười thật khéo léo: “Hiếm khi nào gặp được hai
người thế này, chi bằng cùng nhau đi ăn một bữa cơm rau dưa đi.” Cô đã đợi ở
gần đây một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được Ngụy Sở và Tô Nhạc xuất hiện.
Cô thật sự không ngờ Ngụy
Sở làm việc không nể mặt như thế, cũng không ngờ Tô Nhạc này có ảnh hưởng với
Ngụy Sở như vậy. Cô không biết rốt cuộc Tô Nhạc đã nói với Ngụy Sở cái gì mà
khiến cho Ngụy Sở dùng quan hệ, quấy nhiễu kế hoạch của mặt hàng còn chưa đưa
ra thị trường của doanh nghiệp nhà cô.
Loại đàn ông như thế này
thật sự không thể đắc tội, Tống Vi nhìn người đàn ông đang cười vô cùng ôn hòa
trước mặt, thầm cắn răng, cố gắng nhẫn nhịn: “Mong tổng giám đốc Ngụy và cô Tô
nể mặt.”
Lời này là một câu hai ý,
Ngụy Sở cười cúi đầu nhìn về phía Tô Nhạc: “Tiểu Nhạc, chuyện em muốn làm có
gấp không?” Nhìn như hỏi, thật ra anh đã giao quyền quyết định vào tay Tô Nhạc.
Tống Vi không còn cách
nào khác, đành phải hướng ánh mắt về phía Tô Nhạc.
Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn
trời: “Sắc trời không còn sớm nữa…”
Vẻ mặt Tống Vi chản nản
hơn một nửa.
“Vậy nên đi ăn cơm thôi,
chuyện của em cũng không vội, mặt mũi cô Tống đương nhiên là phải nể rồi.” Cô
không phải Ngụy Sở, không quyết định được cái gì, Ngụy Sở có giúp cô ta hay
không phải do chính anh quyết định mới được. Ỷ thế ức hiếp người khác, đó không
phải là chuyện cô am hiểu.
Sắc mặt Tống Vi trở lại
như thường, nhưng cũng liếc nhìn Tô Nhạc mấy lần, không biết là cảm ơn hay khó
chịu.
Về phần Trang Vệ đứng bên
cạnh, từ lúc tới đến giờ hoàn toàn không nói gì, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu
nhìn Tô Nhạc.
Sau đó, bốn người cùng
tới nhà hàng, Tống Vi vẫn không nói gì đến chuyện khó khăn trong nhà, chỉ vô
cùng nhiệt tình với Tô Nhạc, hoàn toàn quên rằng không lâu trước đây hai người
còn có chuyện không thoải mái, dáng vẻ giống như tìm được bạn bè tốt cùng chung
chí hướng vậy.
Tống Vi cũng thầm cảm
thấy may mắn vì Tô Nhạc không làm khó cô, thậm chí còn không nhắc tới chuyện
lần trước. Trong lòng cô cũng đã hiểu, Tô Nhạc khác với Lâm Kỳ. Tuy Lâm Kỳ có
nhiều mưu kế nhưng chỉ là mặt ngoài, còn Tô Nhạc này nhìn có vẻ thản nhiên,
không quan tâm tới thế giới bên ngoài, nhưng hành động lại vô cùng có chừng
mực, người phụ nữ như vậy so với Lâm Kỳ lại càng không thể đắc tội.
Hơn nữa cô đã nhận được
tin Ngụy Sở dẫn Tô Nhạc về ra mắt gia đình, dường như người lớn nhà họ Ngụy còn
rất yêu thích Tô Nhạc. Cô cười cười, cô gái trẻ như Tô Nhạc có vẻ được rất
nhiều trưởng bối yêu thích. Trang Vệ và Tô Nhạc đã chia tay hơn nửa năm, vậy mà
chẳng phải cô vẫn nghe thấy bà Trang vô tình nhắc tới Tô Nhạc đấy sao?
Đối với những người không
nên trêu cũng như không thể trêu vào, Tống Vi rất biết cách kiềm chế bản thân,
Tô Nhạc này dường như có cả hai điều đó. Dù không có Ngụy Sở ở đây, cô
cũng không dám đắc tội với Tô Nhạc nữa, bởi vì người phụ nữ có phong độ đôi khi
còn đáng sợ hơn cả người phụ nữ đã cùng đường.
Cho tới khi cơm tối kết
thúc, Tô Nhạc và Tống Vi vẫn trò chuyện với nhau thật vui vẻ, về phần Ngụy Sở,
anh chỉ ngồi bên cạnh Tô Nhạc, thỉnh thoảng gắp thức ăn, đưa khăn tay, múc canh
cho Tô Nhạc, rất có phong độ đàn ông.
Bốn người ra khỏi nhà
hàng, bên ngoài trời đã tối đen, thời tiết mùa thu hơi lạnh, Ngụy Sở quay đầu
hỏi Tô Nhạc: “Em có lạnh không?”
Tô Nhạc lắc đầu: “Không
lạnh, anh đi lấy xe đi, em chờ.”
“Được, anh quay lại ngay.”
Ngụy Sở cất bước nhanh hơn về phía bãi đỗ xe, chưa tới hai phút sau, xe đã dừng
trước mặt Tô Nhạc. Tô Nhạc mở cửa xe, quay đầu chào tạm biệt Tống Vi và Trang
Vệ, sau đó lập tức ngồi vào trong.
Chiếc ô tô màu đen biến
mất trong bóng tối rất nhanh, Tống Vi thoáng châm chọc nhìn Trang Vệ đang mang
vẻ mặt thương cảm ở bên cạnh: “Anh định đứng đây làm hòn vọng thê à?”
Trang Vệ trầm mặt: “Liên
quan gì tới cô?”
“Anh coi phụ nữ là gì,
anh muốn chân giẫm hai thuyền là giẫm, muốn làm lành là làm lành chắc, đừng tự
coi mình là cái rốn của vũ trụ.” Tống Vi cười lạnh ra tiếng: “Còn nữa, đừng có
dùng tính cách đã dùng với Lâm Kỳ để đối phó với tôi, Tống Vi tôi còn lạ gì
anh, kết hôn với anh chẳng qua cũng vì lợi ích của tập đoàn thôi, anh đừng có
tưởng mình được vạn người mê, bất cứ cô gái nào cũng yêu anh, đọc quá nhiều
tiểu thuyết ngựa đực rồi đấy!” Nói xong, Tống Vi không thèm nhìn Trang Vệ, xoay
người bắt một chiếc xe rồi bỏ đi.
Trang Vệ đứng tại chỗ,
sắc mặt liên tục thay đổi, đi tới bên cạnh xe mình, không nhịn được mà giơ chân
đạp cửa xe một cái: “Khốn kiếp!”
Một người dừng xe bên
cạnh bước ra, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Trang Vệ, rồi lại nhìn chiếc xe bên cạnh,
vẻ mặt méo mó bỏ đi.
Trang Vệ mở cửa xe ngồi
xuống rồi đóng sập lại, nhấn mạnh vào chân ga phóng thẳng ra ngoài.
Vừa sang tháng mười hai,
nhiệt độ bắt đầu giảm xuống vù vù, Tô Nhạc cũng không để ý tới phong độ của
người đẹp mùa đông, lôi ra tất cả áo khoác, áo lông. Đầu tháng, trong lúc buồn
chán, cô nhìn thấy một bộ khăn quàng cổ tình nhân trên mạng, nguyên nhân chính
là do cô rất thích chiếc khăn của nữ, nhưng chủ cửa hàng online lại không chịu
bán lẻ, vì vậy cô đành mua về cả đôi, cái còn lại tặng cho Ngụy Sở. Ngay ngày
hôm sau, cô nhìn thấy một người nào đó từ trước đến giờ không khoác khăn quàng
cổ đã mặc một chiếc áo gió kiểu nam, khoác khăn quàng cổ, vui rạo rực tới công
ty. Tuy trang phục như vậy rất đẹp nhưng Tô Nhạc vẫn không nhịn được mà giật
giật khóe miệng = =, cô thật sự không ngờ, thì ra Ngụy Sở là cậu bé dễ thỏa mãn
như thế.
Mấy thứ như khăn quàng cổ
tình nhân này, đúng là quá giống học sinh trung học.
Cuối tuần, thỉnh thoảng
cô vẫn tới chỗ Ngụy Sở ăn chực, thậm chí còn học được một vài món ăn, nhưng
phần lớn thời gian vẫn là Ngụy Sở ra tay, còn cô ở bên cạnh tập võ mồm. Những
khoảng thời gian đẹp nhất là khi hai người ngồi trong phòng chuẩn bị lẩu, tới
siêu thị mua một gói nguyên liệu lẩu, thêm một chút mỡ bò, bỏ vào nồi xào đều,
thêm gia vị, đổ nước sôi, đặt lên bếp lẩu, hai người ăn vô cùng khoan khoái.
Ngụy Sở xào nguyên liệu
lẩu rất thành thạo, mùi vị rất ngon, Tô Nhạc cảm thấy còn ngon hơn những quán
lẩu bên ngoài, điều này khiến cho Trần Nguyệt thỉnh thoảng tới ăn ké rất hâm
mộ.
Lại là một ngày tới ăn
chực nữa, Tô Nhạc tiễn Trần Nguyệt ra khỏi cửa, khi cô tưởng rằng Trần Nguyệt
sắp lái xe về nhà thì cô nàng kéo Tô Nhạc lại.
Tô Nhạc ngu ngơ nhìn Trần
Nguyệt.
Trần Nguyệt giơ tay búng
lên trán cô: “Đợt tết Nguyên Đán này cậu đưa Ngụy Sở về gặp bác gái đi, Ngụy Sở
này tuy bụng dạ đen tối, trên thương trường cũng bị người ta gọi là cáo già,
nhưng đối với cậu không tệ. Phụ nữ chúng ta tuy không thể sa vào những lời dỗ
ngon dỗ ngọt, nhưng nhận tấm chân tình của người ta thì cũng nên thật tình báo
đáp.”
Tô Nhạc hiểu ý của Trần
Nguyệt, cô cười cười: “Tớ biết rồi, trời lạnh, cậu mau về nhà đi.”
“Tối nay cậu ở lại chỗ
Ngụy Sở à?” Trần Nguyệt cười ám muội.
“Đừng có động não nữa.”
Tô Nhạc liếc mắt khinh thường: “Tớ ngủ ở phòng khách bên cạnh.”
“Aiz, Ngụy Sở, tên này
đối với cậu thật là…” Trần Nguyệt cũng hoàn toàn yên tâm, một người đàn ông tôn
trọng phụ nữ như vậy, chỉ dựa vào đó để suy xét đã khiến người ta vô cùng yên
tâm rồi.
Tiễn Trần Nguyệt đi, hai
người bạn mới tới của Ngụy Sở cũng vừa ra về, bọn họ đều có xe, Ngụy Sở cũng
không giữ. Anh nhìn thấy Tô Nhạc vào nhà liền nói: “Bên ngoài lạnh lắm à?” Nói
xong, anh lại vào phòng bếp dọn dẹp.
“Vâng.” Tô Nhạc ngồi
xuống sô pha, cái bụng no căng đến mức không muốn động đậy. Trên ti vi, người
đàn ông đang nói với người phụ nữ anh yêu em, em yêu hắn, đúng là dây dưa không
bao giờ dứt.
Tô Nhạc ngồi thẳng người,
nghe tiếng bát đũa va vào nhau trong phòng bếp, nhất thời cảm thấy những mối
tình oanh liệt trên phim truyền hình thật sự vô vị.
Cô đứng lên đi tới phòng
bếp, Ngụy Sở đang đeo găng tay rửa bát, rõ ràng là một chàng trai giỏi giang thành
đạt vậy mà lại phải làm những chuyện này, Tô Nhạc cô rốt cuộc đã may mắn thế
nào mới gặp được một người đàn ông như vậy?
Cầm lấy đôi găng tay nhỏ
hơn ở bên cạnh, Tô Nhạc nhận lấy những chiếc bát đã được rửa sạch, giúp anh
tráng lần nước thứ hai. Khi nước chảy qua, dù đã cách găng tay nhưng cô vẫn cảm
nhận được nước rất lạnh.
“Lạnh không?” Ngụy Sở nở
nụ cười: “Anh làm nhanh thôi, em ra xem ti vi đi.”
“Không sao, ăn nhiều quá,
dạ dày em khó chịu.” Tô Nhạc để những chiếc bát sạch sang một bên.
“Đây gọi là ăn no đến mức
đổi tính đổi nết đúng không?” Ngụy Sở chợt hiểu ra.
“Anh biến đi.” Tô Nhạc
quay đầu, dùng hàm răng cắn vai áo Ngụy Sở, biểu thị sự dũng mãnh của mình.
“Ai nha, bộ quần áo này
từ sáng đến giờ chưa thay đâu.” Ngụy Sở cười cười đắc ý: “Không biết bên trên
có bao nhiêu bụi bặm, bao nhiêu vi khuẩn nữa.”
Tô Nhạc giật giật khóe
miệng, vớt cái bát từ trong nước lên: “Ngụy tiên sinh, tôi phát hiện gần đây
ngài càng ngày càng luyên thuyên.”
Ngụy Sở vui vẻ nói: “Thì
ra Nhạc Nhạc nhỏ bé của anh vẫn luôn quan tâm tới từng lời nói từng cử động
hàng ngày của anh, anh thật cảm động làm sao.”
Cảm động cái đầu anh ấy!
Tô Nhạc liếc mắt khinh thường: “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, thật đấy.”
Ngụy Sở bị dáng vẻ này
của Tô Nhạc chọc cười, tâm trạng tốt, tay chân cũng nhanh nhẹn hẳn lên, khi
đang tráng bát anh nghe thấy Tô Nhạc hỏi anh tết Nguyên Đán có rảnh hay không.
“Nguyên Đán cũng không có
nhiều việc.” Ngụy Sở cầm mấy chiếc bát sạch, chuẩn bị để vào trong tủ.
“Nguyên Đán em định về
nhà, vậy… anh có muốn về cùng em không?”
“Xoảng.”
Ngụy Sở nghe vậy, chợt
giật mình, trượt tay đánh rơi một cái đĩa xuống đất, cái đĩa lập tức vỡ nát.