Xe xịn, trai đẹp, gái
đẹp, chỉ cần hai trong số ba điều này phối hợp lại với nhau đã làm cho người ta
đặc biệt quan tâm. Vì vậy, khi Ngụy Sở dừng xe lại đã có không ít ánh mắt nhìn
về phía đó.
“Đúng là khí thế của đại
thần trong truyền thuyết.” Trần Nguyệt đi tới bên cạnh Lý Huyên Nhiễm, nghe
thấy Lý Huyên Nhiễm nói vậy, cười vô cùng bí hiểm: “Lát nữa sẽ để cậu nhìn thấy
khí thế của nữ vương.”
“Nữ vương nào cơ…” Lý
Huyên Nhiễm đột nhiên trợn tròn hai mắt, không dám tin, nhìn Ngụy Sở sau khi
xuống xe còn khom lưng mở cửa xe phía bên kia, trên ghế phụ lái có một người!
Còn là một cô gái!
Mọi người nhìn thấy một
bàn tay trắng nõn đặt vào lòng bàn tay Ngụy Sở, sau đó là một chiếc chân nhỏ
dài từ trên xe bước xuống, tiếp đó lại một chiếc chân khác, đôi chân này rất
đẹp, những khách nam ở đây bắt đầu suy đoán cô gái này có phải bạn gái Ngụy Sở
hay không.
“Tô Nhạc?!” Lý Huyên
Nhiễm ngạc nhiên nhìn thấy người được Ngụy Sở đỡ xuống xe chính là Tô Nhạc.
Đứng trước mặt Ngụy Sở, Tô Nhạc không bị làm nền cho anh, mà chói mắt đến mức
đủ để người ta thốt lên một câu Kim Đồng Ngọc Nữ, cô vô thức nhìn về phía Trang
Vệ, quả nhiên anh ta đang nhìn Ngụy Sở và Tô Nhạc, sắc mặt không thể nào coi là
dễ nhìn được.
Cô sờ sờ cằm rồi lại nhìn
mấy người vừa rồi bàn tán về Tô Nhạc, quả nhiên nét mặt cũng thật đặc sắc, đời
người như một vở kịch, vở kịch như một đời người, vở kịch này đúng là quá mức
đặc sắc.
Da Tô Nhạc rất trắng, mái
tóc đen vừa dài vừa dày gợn sóng, chiếc váy dài kiểu cổ điển bó ở thắt lưng rất
hợp với dáng người của cô. Ngụy Sở giơ tay nhấc chân đều có vẻ phối hợp với
động tác của Tô Nhạc, Tô Nhạc đi nhanh anh liền bước nhanh hơn một chút, Tô
Nhạc đi chậm anh liền cười mà bước chậm lại, giống như trong buổi tiệc đính hôn
này, Tô Nhạc mới là người duy nhất anh quan tâm đến, những thứ khác đều không
quan trọng.
“Tô Nhạc, sao có thể ở
bên Ngụy đại thần được?” Hà Lệ không dám tin nhìn đôi nam nữ rất thu hút ánh
mắt cách đó không xa. Rất nhiều nữ sinh trong trường từng thích Ngụy Sở, nhưng
không ai dám thật sự bày tỏ, trong lòng bọn họ, Ngụy Sở là đại thần, là người
chỉ có thể nhìn mà không thể với tới.
Một người xuất sắc như
vậy mà lại dùng ánh mắt dịu dàng thế kia để nhìn Tô Nhạc?
Thì ra đại thần cũng sẽ
giống những người đàn ông bình thường, vì làm đẹp lòng bạn gái mà săn sóc vô
cùng cẩn thận, đúng không?
Một số người trong giới
doanh nhân đều hạ giọng bàn luận về Tô Nhạc, có lẽ không ai nhận ra đây là
thiên kim của nhà nào, nhưng khí chất kia phối hợp với thanh niên tài tuấn như
Ngụy Sở cũng không thấy một thua kém chút nào.
Với địa vị hiện tại của
Ngụy Sở và gia thế của nhà họ Ngụy, Ngụy Sở không đến mức phải đặc biệt tới dự
lễ đính hôn của một kẻ buôn bán nửa vời như Trang Vệ, chẳng lẽ cậu ta có quan
hệ với nhà họ Tống, nhưng dường như chưa nghe nói nhà họ Tống từng hợp tác với
công ty của Ngụy Sở.
Những người có lỗ tai
linh hoạt rất nhanh đã biết lý do, thì ra người bạn gái này của Ngụy Sở là bạn
học đại học của con trai nhà họ Trang, xem ra lần này Ngụy Sở đặc biệt đi cùng
bạn gái nên mới tới đây.
Một số tiền bối sau khi
hiểu ra đều cười lớn, một thanh niên tài giỏi, lý trí đến đâu cũng sẽ vô cùng
ngoan ngoãn trước mặt cô gái trong lòng.
Vị hôn thê của Trang Vệ,
Tống Vi, cũng không ngờ Ngụy Sở sẽ tới, cô hơi ngạc nhiên đi đến, ánh mắt hướng
về phía cô gái đi bên cạnh Ngụy Sở: “Cô ấy là bạn anh à?”
Trang Vệ cố gắng duy trì
nụ cười khách sáo, dời ánh mắt khỏi Tô Nhạc: “Cô ấy là bạn học đại học của
anh.”
Tống Vi thật sự bất ngờ,
thì ra Ngụy Sở cũng sẽ để ý một cô gái như thế, thật sự làm cho người ta không
tưởng tượng được, cô luôn cho rằng một người đàn ông như vậy sẽ không tin vào
những thứ xa xỉ như tình yêu.
“Em cảm thấy rất nhiều cô
gái ở đây đang dùng ánh mắt lăng trì em.” Tô Nhạc kéo tay Ngụy Sở, cười cười hạ
giọng nói: “Anh nói xem số đào hoa của anh rốt cuộc phát đến lúc nào mới hết?”
“Ghen à?” Ngụy Sở cúi
đầu, nhẹ giọng nói bên tai Tô Nhạc: “Anh thấy ở đây cũng không ít đàn ông đang
nhìn em, thế mà anh có oán trách gì đâu.”
“Chẳng phải bọn họ muốn
nhìn xem bạn gái của tổng giám đốc Ngụy có dáng vẻ gì à?” Tô Nhạc nhíu mày,
thuận tiện lặng lẽ cấu lên tay Ngụy Sở: “Em đã nói là hẹn hò với anh rất thiệt
thòi mà.”
Dưới sự dạy dỗ đầy tình
yêu, Ngụy Sở cười vô cùng phong độ: “Ừ, sau này nhất định anh sẽ bồi thường cho
em xứng đáng.” Kết quả, bài học tình yêu này lại nặng hơn một chút.
“Hai người đang đả kích
mấy người độc thân như tôi đúng không?” Trần Nguyệt soi mói nhìn Tô Nhạc và
Ngụy Sở vừa đi còn vừa thì thầm thân mật: “Đúng là muốn làm mù mắt tôi rồi.”
Nhưng cô thấy trang phục hôm nay của Tô Nhạc rất đẹp, Ngụy đại thần có vẻ cũng
bảnh bao hơn mọi ngày, là cố gắng phối hợp với Tô Nhạc, hoặc chứng tỏ với Trang
Vệ lập trường của mình.
Người đàn ông vì tình yêu
mà hành động nghiêm túc, quả nhiên nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
Thân phận của Ngụy Sở
đương nhiên không thể do một người chủ trì xa lạ tiếp đón mà phải do Trang Vệ
và Tống Vi cùng nhau tới chào hỏi.
“Chúc mừng hai người, hy
vọng hai người sớm thành người một nhà.” Ngụy Sở phong độ có thừa, mở miệng
chúc phúc, nét mặt có vẻ vô cùng chân thành.
“Chúc mừng.” Tô Nhạc gật
đầu với hai người, ánh mắt hướng về phía Tống Vi, vẻ ngoài không tệ, lễ phục
trên người cũng rất hợp với màu da của cô, nhưng nhìn nụ cười hài lòng trên mặt
cô, Tô Nhạc đoán có lẽ Tống Vi cũng có chút để ý tới Trang Vệ.
“Anh Ngụy giới thiệu cho
chúng tôi vị tiểu thư xinh đẹp này đi?” Phụ nữ luôn thích chú ý tới người phụ
nữ khác, Tống Vi cũng tỉ mỉ quan sát Tô Nhạc, nhìn gần cô gái được Ngụy Sở đặc
biệt quan tâm này, tuy bề ngoài không tính là vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng rất
dễ nhìn, khí chất trên người cũng làm người ta yêu thích, chỉ là, cô phát hiện
ra dường như Trang Vệ ở bên cạnh biết cô gái này, cô kiềm chế sự nghi ngờ trong
lòng, cười vô cùng khéo léo.
“Cô ấy là bạn gái tôi, Tô
Nhạc, Tô Nhạc, vị này là thiên kim nhà họ Tống, Tống Vi.” Ngụy Sở biết vị tiểu
thư nhà họ Tống này nhìn có vẻ dịu dàng yếu đuối, thật ra lại là một người rất
có thủ đoạn trên thương trường: “Cô Tống đây là một cô gái thành công trong
giới doanh nhân.”
“Đâu có, tổng giám đốc
Ngụy khen nhầm rồi.” Tống Vi hơi buông lỏng sự đề phòng đối với Tô Nhạc, nếu đã
là bạn gái của Ngụy Sở thì dù trước đây Trang Vệ có ý định gì cũng không còn
khả năng, cô cười cười: “Tổng giám đốc Ngụy khen ngợi tôi như vậy, cẩn thận cô
Tô sẽ hiểu lầm, sau này sẽ không để ý tới anh nữa.”
“Sao có thể, Ngụy Sở chỉ
nói thật, tôi có muốn giận cũng không tìm được lý do.” Tô Nhạc nghe ra ý nhắc
nhở trong lời nói của Ngụy Sở, xem ra cô gái này cũng có chút ít mưu mẹo, hiển
nhiên vừa mở miệng đã chứng tỏ như vậy. Nếu cô ta biết chuyện trước kia của
mình và Trang vệ, không biết sẽ làm gì, cô cũng không muốn tự rước phiền toái
vào mình.
Tống Vi nghe xong lời này
quả nhiên vui vẻ nở nụ cười, lấy hai ly rượu từ trong khay của bồi bàn đưa cho
Ngụy Sở và Tô Nhạc: “Tổng giám đốc Ngụy và cô Tô đều khen ngợi tôi như thế thì
chúng ta nhất định phải chạm với nhau ly này, ngày mai tôi nhất định phải khoe
với bạn, có thể được tổng giám đốc Ngụy và cô Tô đây khen ngợi, không khoe
khoang một chút thì thật lãng phí.”
Thật là một cô gái thông
minh, Tô Nhạc than thầm trong lòng, ngay câu nói đầu tiên đã đề cao địa vị của
Ngụy Sở và cô, ngay cả cô là ai Tống Vi cũng không rõ ràng lắm, nhưng câu trước
câu sau đều đặt cô ở vị trí ngang hàng với Ngụy Sở, khó trách ngay cả Ngụy Sở
cũng khen ngợi cô ta.
“Cảm ơn hai người hôm nay
có thể tới tham dự lễ đính hôn của tôi và Vi Vi.” Trang Vệ miễn cưỡng nhấp một
ngụm rượu vang, ánh mắt không nhịn được mà lại hướng vào những động tác thân
mật của hai người: “Lễ đính hôn sắp bắt đầu, xin lỗi vì không thể tiếp đãi hai
vị.”
“Xin cứ tự nhiên.” Ngụy
Sở mỉm cười nói: “Tôi và Tô Nhạc tìm một vài bạn học cũ trò chuyện.”
Tống Vi nhìn Trang vệ,
rồi lại nhìn Tô Nhạc, gật đầu cười, sau đó khoác tay Trang Vệ, xoay người rời
đi.
Cái gọi là lễ đính hôn
cũng chỉ là chuyện hai nhà nóng lòng hợp tác, nhưng lại không tin tưởng lẫn
nhau nên đành ghép hậu bối hai nhà lại một chỗ để duy trì thế cân bằng, có bao
nhiêu tình cảm cũng không biết, nhưng nếu hai người thật lòng yêu nhau đã không
tổ chức một lễ đính hôn lớn như vậy mà sẽ dành tất cả cho hôn lễ.
Trao đổi nhẫn đính hôn,
cô dâu chú rể cùng nhau cắt bánh, sau đó là những nụ cười dối trá, thứ hạnh
phúc hư vô, Tô Nhạc đứng phía dưới nhìn đôi nam nữ trên sân khấu, tâm trạng
thật kỳ quái, không có một chút rung động.
Người đàn ông đang trao
nhẫn cho một cô gái khác mấy tháng trước vẫn còn là bạn trai của cô, cô dùng
hai năm của tuổi thanh xuân để ở bên anh ta, cũng đã từng nghĩ tới chuyện kết
hôn, sinh con, sau đó đi cùng nhau đến già. Nhưng số phận chính là kỳ quái như
thế, khi bạn cho rằng bước tiếp theo là hạnh phúc thì nó lại là một bước ngoặt.
Hiện giờ, đôi nam nữ trên
sân khấu đang hôn môi, bốn phía là tiếng vỗ tay, cô vươn tay, cũng làm theo
động tác của mọi người, trong lòng lại không một chút cảm xúc.
Không yêu, cũng không
hận.
“Choang!”
Là tiếng ly rượu đổ vỡ,
Tô Nhạc nghiêng đầu nhìn lại, thấy dưới chân bồi bàn là một vài chiếc ly vỡ
nát, rượu vang thấm ướt làn váy của Lâm Kỳ. Liếc mắt là có thể nhận ra Lâm Kỳ
đã đụng phải bồi bàn đang bê rượu.
Trong những hoàn cảnh vui
mừng này kỵ nhất là đổ vỡ, những bồi bàn này đều đã trải qua huấn luyện chuyên
nghiệp, sẽ không phạm phải loại sai lầm này.
Sắc mặt người lớn nhà họ
Tống và nhà họ Trang đều rất khó coi, nhưng người tới là khách, bọn họ không
tiện nói gì, chỉ bảo người quét dọn rồi cười gượng nói: “Rơi xuống đất hoa nở,
đại cát đại lợi.”
Nụ cười trên mặt Tống Vi
cũng trở nên mất tự nhiên, cô ta đến gần Lâm Kỳ, cười nói một cách giả dối: “Vị
tiểu thư này không cần để ý, quét dọn một chút là được.” Khi đối phương ngẩng
đầu lên, sắc mặt cô thoáng thay đổi.
Cô đã từng gặp Lâm Kỳ,
bạn gái cũ của Trang Vệ, hôm nay thấy đối phương có vẻ thảm hại, cô ngoài cười
nhưng trong không cười nói: “Thì ra là cô Lâm, tôi sẽ bảo người mang quần áo tới
để cô thay nhé.”
“Không cần.” Lâm Kỳ dùng
tay vỗ vỗ làn váy, mắt nhìn Trang Vệ đang đi tới phía sau Tống Vi, cô nhìn thấy
rõ ràng vẻ mất kiên nhẫn trong mắt Trang Vệ, cười trào phúng: “Trang Vệ, thật
ra anh còn đáng thương hơn tôi.”
Tống Vi nhíu mày: “Cô
Lâm, nếu cô còn tiếp tục nói lung tung, tôi sẽ phải mời cô ra ngoài.”
“Không cần cô mời, tự tôi
sẽ đi, tôi chỉ đến xem gã đàn ông khiến người ta chán ghét này diễn kịch thế
nào thôi.” Lâm Kỳ cười nhạt, vừa đúng lúc một bồi bàn bê đồ uống đi qua, cô ta
đưa tay chặn lấy một cốc nước chanh, hất thẳng lên mặt Trang Vệ, trên lễ phục
màu trắng của Trang Vệ nhuộm một mảng lớn màu vàng nhạt.
“Đối nhân xử thế buồn nôn
như thế, còn giả vờ làm hoàng tử bạch mã cái gì.” Lâm Kỳ lại liếc mắt nhìn Tống
Vi: “Lần trước cô Tống đây đã dùng tiền uy hiếp tôi một lần, hôm nay coi như ở
trước mặt mọi người nói cho cô biết, gã đàn ông tên Trang Vệ này chỉ có cô thèm
muốn, ngày mai tôi đi rồi, không khiến cô dùng thế lực của nhà họ Tống các
người để uy hiếp tôi!”
Lâm Kỳ nói xong những lời
này, sau đó xoay người nhìn Tô Nhạc đứng trong đám người, sau đó không quay đầu
lại, rời khỏi hội trường.
Tống Vi tức giận đến mức
mặt mày trắng bệch, cô thật sự không ngờ người phụ nữ này lại làm ra chuyện mất
mặt như thế, cô nhìn khách khứa xung quanh, lại nhìn nước chanh bắn lên váy, cố
gắng nói mấy câu: “Thật ngại quá, chúng tôi xin lỗi không tiếp đãi được một
lúc.”
Thì ra Lâm Kỳ cũng có một
mặt như vậy, không hiểu sao Tô Nhạc cảm thấy thích Lâm Kỳ hơn vài phần, hất
nước chanh vào mặt Trang Vệ thế này, cô cũng muốn làm, đáng tiếc chưa có cơ
hội, không ngờ Lâm Kỳ đã hoàn thành suy nghĩ của cô. Chỉ là, Tống Vi này vì sao
lại tìm Lâm Kỳ gây phiền phức, chiêu này đúng là làm người ta choáng váng.
Cô ta sẽ không tìm bạn
gái cũ của cũ của anh ta để gây phiền phức chứ?
“Đột nhiên tớ cảm thấy
nhìn Lâm Kỳ thuận mắt hơn nhiều.” Trần Nguyệt đứng trong một góc nhìn trò khôi
hài này, cảm khái nói: “Đối phó với loại đàn ông không biết xấu hổ như Trang Vệ
thì không cần khách khí làm gì.”
Lý Huyên Nhiễm gật đầu
đồng ý.
Hai nhà Trang Tống lần
này đã quá mất mặt, cũng may khách mời đều là những người thông minh, rất nhanh
đã rộ lên cười đùa, chỉ là, trong mắt vẫn còn chút ít hưng phấn vì đã được xem
kịch hay.
Quả nhiên phần lớn mọi
người đã thích xem náo nhiệt còn có chút hả hê, Tô Nhạc liếc nhìn khách khứa
đang bắt chuyện với nhau ở bốn phía, cô dám khẳng định, ngày mai, tất cả các
công ty đều sẽ biết chuyện xảy ra hôm nay. Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện
xấu truyền vạn dặm, đây chính là chân lý.
“Thật ra, anh nghĩ hất
rượu vang đỏ hiệu quả chắc sẽ tốt hơn.” Ngụy Sở nhẹ giọng nói bên tai Tô Nhạc:
“Như vậy lại càng hả giận.”
Tô Nhạc:…
Ngụy Sở, anh không phải
đại thần sao, có cần phải ra vẻ hả hê một cách rõ ràng như thế không?!